Giang Tự Hành gật đầu, xuống giường mặc quần áo, lại kéo Lâm Tử nghiên đang muốn chân không chạy ra ngoài, “Ngươi không lạnh à, vội cái gì?”
“Ngươi đương nhiên không vội.” Lâm Mặc vội vàng tiến lên giúp công tử nhà mình mang giày mặc quần áo, “Cha ngươi biết võ, lão gia nhà ta lại không biết, đánh nhau thì không phải lão gia nhà ta thiệt thòi à!”
Giang Tự Hành không cho là vậy, nói: “Cha ta không đánh thư sinh.”
Tay đang mặc áo của Lâm Tử Nghiên dừng lại, “Thật sự?”
“Ừ,” Giang Tự Hành gật đầu nói, “Phỏng chừng là cha ta bị cha ngươi đuổi theo đánh.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Ngoài cung, Lâm Tu Viễn tức giận đứng dưới một cái cây lớn thở hổn hển, mắng Giang Thành Nhạc trên cây: “Ngươi cái lão già không biết xấu hổ này! Đi xuống!”
“Lão Lâm à.” Lại Bộ Hà thượng thư đứng một bên khuyên nhủ, “Thế… Thế này còn ra thể thống gì? Sẽ khiến người ta chê cười đó, thôi bỏ đi…”
Tức chết ta mà! Lâm Tu Viễn dựa vào thân cây thở d0c, cũng không thèm quan tâm mặt mũi, suýt nữa định cởi giày ném Giang Thành Nhạc.
Lúc thượng triều sáng nay, thân thể lão hoàng đế không khỏe nên về tẩm điện trước, nói nếu có chuyện gì thì có thể bẩm tấu thái tử trước. Ai ngờ hoàng thương mới vừa đi thì Thái tử đã quay đầu nói bản thân đánh bạc thua đến nỗi tiền mua lò luyện đan cũng không có, còn muốn mượn tiền các quan viên, chọc Lâm Tu Viễn tức đến nỗi lập tức vạch tội gã.
Sau đó, Giang Thành Nhạc trưng ra cái mặt liệt, đứng ra nói, Thái tử điện hạ ở Đông Cung quá lâu, khó có thể cùng chung vui với bách tính, thua mất chút bạc là lẽ đương nhiên. Còn nói ông sẵn lòng bán căn nhà ở phía Tây, tất cả tiền tài đều đưa vào Đông Cung.
Thái tử thật sự rất vừa lòng, thuận miệng cho thân thích của ông thăng chức. Mọi người nghe đến đó cũng lần lượt bỏ tiền mua chức, náo nhiệt y như ngoài chợ, còn hẹn sau khi hạ triều thì đi sòng bạc, học tập Thái tử chung vui với dân.
Lâm Tu Viễn ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn đám người ồn ào, không thể tin nổi đây lại là triều đường Đại Diên.
Hoang đường, quá hoang đường!
Hồi lâu sau ông mới sực tỉnh, thấy mọi người đều đã tản đi hết, chỉ có Hà thượng thư còn đứng cùng ông ở trong điện.
“Đi thôi.” Hà Thượng thư bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bọn họ vừa đi tới cửa cung thì vừa hay gặp phải Giang Thành Nhạc.
Lâm Tu Viễn nhớ tới chuyện vừa rồi ở đại điện, tức khắc nổi trận lôi đình vén tay áo liền muốn đi đánh ông ta, “Cùng dân chung vui? Cái này mà là cùng dân chung vui?! Này thì cho lão già nhà ngươi nói hươu nói vượn!”
Giang Thành Nhạc quay đầu bỏ chạy.
“Ngươi đứng lại!” Lâm Tu Viễn hùng hổ đuổi theo, “Có bản lĩnh thì đừng chạy!”
Giang Thành Nhạc chạy rồi lại chạy, ba bước thành hai nhảy lên một cái cây lớn cành lá rậm rạp. Lâm Tu Viễn không trèo lên được, lửa giận ngút trời không chỗ ph4t tiết, chỉ đành đứng ở dưới tàng cây mắng to vô sỉ.
Bởi vậy, đợi đến lúc đám người Lâm Tử Nghiên đánh xe tới cửa cung thì thấy một người cha đang trốn trên cây, một người cha khác đứng dưới cây mắng, bên cạnh còn có một Hà Thượng thư đang khuyên nhủ, mà thị vệ cạnh cửa cung không một ai dám lại gần.
Lâm Tử Nghiên: “…” Thật sự là cha ta đuổi đánh Giang thượng thư à?
Giang Tự Hành xuống ngựa trước trốn sang một bên, để Lâm Tử Nghiên đưa cha y về.
“Cha.” Lâm Tử Nghiên đi qua đỡ cha y, nói, “Bên ngoài lạnh, về nhà trước đã.”
Lâm Tu Viễn không chịu đi, chòm râu run rẩy, đá vào cái cây, “Lão già, ngươi xuống đây! Đi xuống!”
Giang Thành Nhạc: “…”
Lâm Tử Nghiên và Hà thượng thư ở bên khuyên nhủ cả nửa ngày mới khuyên được cha y lên xe ngựa.
Lâm Tu Viễn tức đến một đường không nói chuyện, lúc đi qua sòng bạc Sơn Hà lại thấy một đám đồng liêu đang đánh cược bên trong, nhất thới lại nổi lên lửa giận, suýt nữa là muốn lại quay lại đánh Giang Thành Nhạc, “Ta với lão già đó không đội trời chung!”
Hà thượng thư vội vàng kéo ông lại, khuyên nhủ: “Bỏ đi bỏ đi, tức giận hại thân.”
Lâm Tử Nghiên cũng giúp cha mình nhuận khí, khuyên nhủ hồi lâu Lâm Tu Viễn mới bình tĩnh lại.
“Tiểu Mặc.” Lâm Tử Nghiên nhớ ra nên đưa Hà thượng thư về trước, bèn vén rèm xe nói với Lâm Mặc đang đánh xe, “Đi đến Hà phủ trước.”
Lúc này, trên tầng hai của quán trà ven đường, một người trung niên tầm bốn năm mươi tuổi tựa vào cửa sổ, nhìn Lâm Tử Nghiên trong xe, hỏi: “Chính là y?”
Ninh Mạt đứng một bên trả lời: “Vâng.”
Người trung niên nói: “Cũng có chút giống vị phụ thân vô dụng kia của y.”
Ông ta vuốt mấy cọng râu, lại nói: “Chỉ là, người của Túc Bắc Lâu ta, sao lại bị người Đại Diên nuôi thành một thư sinh?”
Trong lòng Ninh Mạt trợn mắt nghĩ, thư sinh không tốt sao? Vừa biết ngâm thơ vừa biết làm câu đối, nào giống ngươi, cả ngày chỉ biết tính âm mưu quỷ kế, giết người cướp của.
Nhưng y cũng không dám nói ra, chỉ đành nương theo mà trả lời: “Lâu chủ yên tâm, đợi công tử trở về Bắc Kỳ ắt sẽ khác đi.”
Người trung niên không nói gì, nhìn xe ngựa của Lâm phủ càng chạy càng xa, đến khi biến mất ở đầu đường mới đứng lên nói: “Điều tra xem ngày mai y sẽ tới nơi nào.”
Ninh Mạt đáp: “Vâng.”
Giang Thành Nhạc thấy Lâm Tu Viễn bị con trai lôi đi mới nhẹ nhàng thở ra, nhảy từ trên cây xuống.
Ông nghĩ, cái người này không những tuổi lớn mà tính khí cũng càng ngày càng lớn hơn. Năm đó lúc mới vào kinh thành, người này bị trộm tiền ở trên đường cũng không thấy tức giận, chỉ ôm chặt đứa bé trai hai ba tuổi vui mừng nói, cũng may là con trai ngoan không bị người ta cướp mất.
Ông nhìn không nổi, lúc tên lưu manh cướp tiền chạy qua thì nhấc chân làm tên đó vấp ngã.
Tên lưu manh đập đầu ngất đi, Giang Thành Nhạc cầm túi tiền trả cho Lâm Tu Viễn.
Lúc đầu người nọ còn mơ màng, khi sực tỉnh lại mới cười nói: “Đa tạ huynh! Ta mời huynh ăn bánh nướng nhé.”
Giang Thành Nhạc còn tưởng y muốn đi mua bánh nướng, đang định nói không cần thì thấy y lấy ra hai cái bánh nướng từ trong bọc đồ, một cái cho con trai trong lòng, một cái nhét cho Giang Thành Nhạc.
Giang Thành Nhạc: “…”
Cái bánh nướng còn to hơn mặt con trai y, đứa trẻ đó ôm cái bánh, giọng nói ngây ngô: “Cha, không nhìn thấy…”
Lâm Tu Viễn vội vàng lấy bánh nướng ra khỏi mặt nó.
Giang Thành Nhạc yên lặng trả bánh nướng lại cho y, “Ta không đói.”
“Không đói cũng có thể nếm thử.” Lâm Tu Viễn nói, “Bánh nướng này ngon lắm đó.”
Giang Thành Nhạc: “… Không cần đâu.”
Cách đó không xa, tên lưu manh té xỉu động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
Lâm Tu Viễn vội vàng ôm con trai chạy đi, lại quay đầu nói với Giang Thành Nhạc: “Huynh mau đi đi, cẩn thận tên lưu manh đó gây rắc rối cho huynh.”
Y còn chưa chạy được mấy bước thì túi tiền mới vừa được trả lại đã “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Lâm Tu Viễn không hề hay biết chạy về phía trước, còn không quên nói với con trai ở trong lòng: “Cho cha cắn một miếng.”
Giang Thành Nhạc muốn nhắc nhở y, “Này, ngươi…”
Lâm Tu Viễn cho rằng hắn muốn trả lại bánh nướng, phất tay tiếp tục chạy.
Giang Thành Nhạc tay cầm bánh nướng đứng ở trên đường cái: “…”
– —–oOo——