Y dụi mắt, vén chăn xuống giường.
Còn chưa dậy à? Lâm Tử Nghiên đứng cạnh tháp nhìn Giang Tự Hành ngủ say, bỗng nhiên đưa tay vuốt mặt hắn.
Cứng quá, y nghĩ, cũng không có thịt mấy…
Đột nhiên eo bị siết một cái, Lâm Tử Nghiên lảo đảo ngã vào trong lòng Giang Tự Hành.
“Ừm…” Y ngẩng đầu lên, đối mắt với Giang Tự Hành: “… Dậy rồi hả?”
Giang Tự Hành ôm y, giọng có chút khàn khàn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta…” Lâm Tử Nghiên tránh cái nhìn của hắn: “Ta gọi ngươi dậy đó, mặt trời lên cao rồi.”.
Giang Tự Hành quay đầu nhìn một vòng trong phòng, nhướng mày nói: “Mặt trời lên cao?” Hình như mới bình minh không bao lâu mà?
“Ý ta là…” Mặt Lâm Tử Nghiên nóng lên, “Muộn rồi, dậy thôi.”
Giang Tự Hành: “Muộn rồi sao?” Ngày thường cũng không dậy sớm như vậy.
“Chẳng phải ngươi nói ngày mai phải về à?” Lâm Tử Nghiên giãy khỏi người hắn, mất tự nhiên đi ra ngoài: “Còn không mau dọn đồ đi.”
Đúng vậy, Giang Tự Hành cười cười, ngày mai phải về rồi.
Hắn lại thấy hơi sầu, Lâm Tử Nghiên không nhớ rõ chuyện trước kia, biết giải thích sao với Lâm Tu Viễn đây? Chẳng lẽ lại nói y đi được nửa đường thì đụng hư đầu?
Hình như không ổn lắm…
Hắn sầu hồi lâu, lại chưa từng nghĩ đến bọn họ không đợi được đến ngày mai.
Sau khi Lâm Tử Nghiên mất tích, hộ vệ Kế phủ gần như lật hết từng viên gạch tấc đất trong kinh thành mà vẫn không tìm được tung tích của y. Lão Trương ngày ấy đi cùng Lâm Tử Nghiên vì muốn lấy công chuộc tội nên cũng theo hộ vệ đi tìm người.
Hôm ấy bọn họ lại lục soát đến gần biệt viện, lão Trương hỏi hộ vệ: “Nơi này đã lục soát chưa?”
“Nơi này là biệt viện của Đoan vương.” Hộ vệ gãi đầu, lúng túng nói, “Chúng ta… Không dám vào.”
“Đoan Vương thì sao?” Lão Trương lạnh lùng nói, “Tìm công tử mới quan trọng.”
Hộ vệ đành phải đi gõ cửa.
Đại nương nghe thấy tiếng đập cửa thì ra mở, “Ai đấy?”
Cửa vừa mở ra, lão Trương lập tức dẫn người xông vào.
“Các ngươi làm gì vậy?” Đại nương hét lên, “Sao lại xông vào đây?”
Giang Tự Hành ở trong viện nghe thấy tiếng ồn thì biết có chuyện không ổn, vội vàng kéo Lâm Tử Nghiên bỏ chạy.
“Sao vậy?” Lâm Tử Nghiên khó hiểu, “Không phải đại ca ngươi dặn là không được đi ra ngoài à?”
Giang Tự Hành kéo y vòng ra sau tường mà chạy, “Sợ là có người đuổi tới đây.”
Lâm Tử Nghiên: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu đại ca ngươi trở về…”
“Cứ chạy trước đã.” Giang Tự Hành nói, “Nếu bị phát hiện ở gần đây thì sẽ liên lụy đến đại ca.”
Bọn họ chạy một đoạn dài, băng qua con hẻm, trong lúc vô tình chạy đến gần khách đi3m Bình An.
Trong một căn phòng trên lầu hai của khách đi3m, Kế Vô Chước đang ngồi uống trà, ông ta nghĩ, đến mai là ba ngày rồi.
Lần trước Triệu Phụng nói để lại kí hiệu ở tường sau khách đi3m, ba ngày sau Giang Tự Hành sẽ đến đó. Mặc dù Kế Vô Chước không tin lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành thử để lại ký hiệu trên tường rồi canh chừng ở cái khách đi3m hạng hai này.
Y sẽ không trốn khỏi Bắc Kỳ được, Kế Vô Chước nhìn lá trà trôi nổi trong chén, quyết tâm nghĩ, Kế Nhược Bạch, đừng hòng trốn được! Ngươi chạy không nổi, con trai ngươi cũng trốn không thoát!
Chén trà bị bóp vỡ nát, nước trà chảy đầy tay.
Kế Vô Chước bực bội vẩy vẩy nước trên tay, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ. Ngoài cửa sổ chính là tường sau của khách đi3m, ông ta nhìn thoáng qua, chợt bắt gặp Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên vội vã chạy qua.
“Đứng lại!” Kế Vô Chước gầm lên giận dữ, nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Giang Tự Hành nghe thấy tiếng thét thì biến sắc. Hắn quay đầu nhìn lại, quả thật là lão họ Kế kia.
Kế Vô Chước đuổi kịp chỉ trong chớp mắt. Giang Tự Hành đẩy Lâm Tử Nghiên ra, quay người đánh nhau với Kế Vô Chước, “Đi mau!”
Lâm Tử Nghiên không muốn đi: “Ta…”
“Đi!” Giang Tự Hành quát: “Đi mau!” Lời còn chưa dứt thì Kế Vô Chước đã đánh một chưởng tới: “Ai cũng không được đi!”
Lâm Tử Nghiên cắn môi, quay người chạy đi, định chạy đến Vương phủ tìm Giang Phong Lâm, thế nhưng y còn chưa chạy được mấy bước thì đã đụng phải lão Trương và hộ vệ từ ngõ khác đuổi tới.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành nghiêng người tránh một chưởng kia, trở tay đỡ đòn thì chợt nghe tiếng Lâm Tử Nghiên kêu lên: “Buông ta ra!”
Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy kẻ đánh xe ngựa ngày đó giữ vai Lâm Tử Nghiên đi tới.
“Lâm Tử Nghiên!” Hắn vừa phân tâm thì bị Kế Vô Chước đánh trúng một chưởng sau lưng, cả người ngã ra sau đụng phải tường.
“Khụ…” Giang Tự Hành phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa ngẩng đầu đã bị đạp thêm một phát vào ngực, đau đến mức gân xanh nảy lên, cũng không biết có gãy xương hay không.
“Giang Tự Hành!” Mắt Lâm Tử Nghiên đỏ bừng, không biết lấy sức đâu ra mà liều mạng giãy khỏi bàn tay đang đè trên vai, “Buông ra!”
Lão Trương sợ y bị thương nên không dám dùng sức quá mạnh, vừa lơ đãng đã bị y giãy ra.
“Giang Tự Hành.” Lâm Tử Nghiên chạy tới, nâng tay áo lau máu bên môi hắn, ngăn không nổi dòng nước mắt chảy dài, “Ngươi không sao chứ?”
Giang Tự Hành lắc đầu, ho một cái, lại phun ra một ngụm máu.
Nước mắt Lâm Tử Nghiên rơi càng dữ hơn.
Kế Vô Chước lạnh mắt nhìn bọn họ, nói với lão Trương: “Bắt về hết đi.”
“Vâng.”
Kế Vô Chước vốn định tống Giang Tự Hành vào địa lao nhưng Lâm Tử Nghiên túm hắn chết sống không bỏ, thậm chí còn muốn theo vào địa lao cùng, rặt một bộ bất khuất kiên cường. Kế Vô Chước đành phải giam giữ bọn họ trong phòng.
“Đừng khóc.” Giang Tự Hành dựa vào mép giường, nhìn Lâm Tử Nghiên vừa bôi thuốc cho hắn vừa khóc thì nhịn không được đưa tay lau nước mắt cho y, “Ta không sao.”
“Hộc ra cả đống máu mà còn nói không sao à?!” Lâm Tử Nghiên cẩn thận bôi thuốc lên lồng nguc đầy vết xanh tím của hắn, mắng, “Ngươi không muốn sống nữa hả?!”
Ngực đau đớn từng cơn, Giang Tự Hành vẫn miễn cưỡng cười cười, nói, “Ngươi đau lòng cho ta à?”
“Ngươi còn cần người khác đau lòng hả?” Nước mắt chảy dọc gò má, Lâm Tử Nghiên tức giận nói, “Ngươi thì ghê rồi, bị đánh cho hộc máu cũng không sao hết!”
Giang Tự Hành bất đắc dĩ nói: “Đúng là không sao thật mà, chỉ là bị đạp hai phát, đau một chút thôi.”
Đầu ngón tay Lâm Tử Nghiên xoa xoa ngực hắn, nước mắt rớt xuống quần áo.
“Hà cớ gì phải liều mạng như vậy?” Y nức nở nói, “Ngươi là ai ta cũng không nhớ rõ, ngươi cần gì phải…”
“Chẳng phải ngươi còn nhớ tên ta đó ư?” Giang Tự Hành vu0t ve đuôi mắt đo đỏ của y, nhẹ giọng cười, “Tuy rằng ngươi coi ta là d4m tặc.”
“Ta biết ngươi không phải…” Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, “Nhưng ngươi cũng chưa từng nói với ta ngươi là ai.”
Giang Tự Hành nhìn y, đáy lòng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ ti tiện, phát triển mạnh mẽ như dây leo, bò lan ra khắp người hắn.
“Ta là…” Hắn im lặng một lát, nghiêng người qua, máu trong miệng nhuộm đỏ môi Lâm Tử Nghiên, “Ta là… Người trong lòng ngươi.”
– —–oOo——