Vừa nãy vị công tử này vô cùng lo lắng chạy vào tóm gã sai vặt hỏi hoa khôi ở đâu làm gã sai vặt sợ hết hồn, cuống quýt giơ tay lên chỉ hướng tới khuê phòng, sau đó công tử này không nói gì thêm đã chạy đi.
Tú bà sợ hắn hù dọa những vị khách khác nên vội vàng đuổi theo.
“Công tử ơi.” Tú bà khuyên nhủ, “Liễu Vũ cô nương đang có khách, hay là ta kêu Tiểu Thúy…”
Giang Tự Hành giơ tay đẩy cửa ra.
Mấy người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn. Quả nhiên là đám người Lâm Tử Nghiên.
“Ôi chao, mấy vị thứ lỗi cho.” Tú bà vội vàng nói, “Vị công tử này đi nhầm chỗ, ta…”
“Không nhầm.” Triệu Phụng vội vàng nói, “A Tự, mau vào đi.”
Tú bà thấy bọn họ quen nhau thì không nói nhiều nữa, mặt mày vui vẻ đóng cửa đi ra ngoài.
Giang Tự Hành quét mắt nhìn mấy người trong phòng, lạnh lùng nói: “Xem vui không?”
Triệu Phụng cười gượng, còn chưa lên tiếng đã nghe Lâm Tử Nghiên nấc cụt một cái.
Giang Tự Hành nhướng mày, đi qua sờ gương mặt bị ửng đỏ của y, “Ngươi uống rượu?”
Lâm Tử Nghiên ngơ ngác gật đầu, mi mắt cong cong nói: “Ngon lắm.”
Lão già bên cạnh rót rượu cho y, “Này, uống thêm một chén đi.”
“Không uống.” Giang Tự Hành nói, “Y sắp say rồi.”
“Say mới vui.” Lão hưng phấn nói, “Lâm Tiểu Nghiên say chơi vui lắm.”
Mặt Giang Tự Hành đầy khó hiểu.
Lão xoa xoa tay, đứng lên nói: “Để ta biểu diễn cho ngươi xem.”
Lão đạp một chân lên ghế, khua chân múa tay như diễn tuồng: “Tặc nhân kia, ngươi chạy đi đâu?!”
Lâm Tử Nghiên trừng mắt nhìn, cũng học theo đạp một chân lên ghế rồi khua tay múa chân: “Tặc nhân kia, ngươi chạy đi đâu?!”
Giang Tự Hành: “…”
Lão già đánh một chưởng: “Gió cuốn mây tan!”
Lâm Tử Nghiên cũng đánh một chưởng: “Gió cuốn mây tan!”
“Gà đứng một chân!”
“Gà đứng một chân!”
Hoa khôi đứng một bên nhìn hai người họ ngươi múa ta hát, vẻ mặt mờ mịt.
Còn muốn xem đập đá trên ngực nữa không đây?
Triệu Phụng đập bàn cười ha hả, kích động nói: “Ta cũng chơi, khỉ vớt mặt trăng…” Còn chưa nói hết câu đã bị Giang Tự Hành đạp cho một đạp, “Ngươi góp vui làm gì?!”
Hắn đỡ Lâm Tử Nghiên còn đang múa may, khuyên nhủ: “Đi về, có được không?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, trở người ôm hắn, cọ cọ trong ngực hắn: “Xem đập đá trên ngực đã.”
“Đúng đúng đúng.” Lão già tiếp lời: “Còn đội bát nữa!”
Giang Tự Hành đỡ trán nói: “Đừng quậy, nàng không biết…”
Sau đó, hắn thấy hoa khôi bưng một cái bát lớn ra, đội lên đầu.
Giang Tự Hành: “… Ngươi thật sự là hoa khôi à?”
Hoa khôi hình như hơi lúng túng, cười cười nói: “Nhiều nghề không thiệt người mà, nếu công tử muốn xem cái khác thì ta còn biết múa kiếm, đi thăng bằng trên dây nữa đó.”
Bỗng nhiên trong lòng Giang Tự Hành trống trơn, chỉ thấy Lâm Tử Nghiên chạy ra cầm bình trà trên bàn ngây ngốc để lên đầu.
Hắn vội vàng đi tới lấy bình trà lại, nói với hoa khôi: “Ngươi đừng cử động, đừng làm thêm gì khác.” Nếu không quỷ say này sẽ học theo ngươi đòi đập đá trên ngực luôn.
Lâm Tử Nghiên bị cướp bình trà thì không vui, y nắm tay áo Giang Tự Hành càu nhàu: “Trả lại cho ta, ta cũng biết…”
Giang Tự Hành bế người lên, nhấc chân đi ra ngoài.
“Này này.” Lão già gọi với theo: “Sao lại đi thế? Còn chưa uống rượu xong mà?”
Triệu Phụng kéo lão lại: “Tới tới, tiền bối, chúng ta uống…”
Giang Tự Hành ôm Lâm Tử Nghiên về khách đi3m. Người trong ngực mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn ôm cổ hắn càm ràm: “Muốn xem… Đập đá…”
Giang Tự Hành đặt y lên giường, kéo chăn đắp cho y: “Lần sau đưa ngươi đi xem, được không?”
Lâm Tử Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, cũng học theo nói: “Lần sau đưa ngươi đi xem, được không?”
Giang Tự Hành không nhịn được cười ra tiếng, “Ngươi như này là sao thế hả?”
Lâm Tử Nghiên: “Ngươi như này là sao thế hả?”
Giang Tự Hành im lặng, đoạn nhích lại gần y, nói: “Lâm Tử Nghiên…”
Lâm Tử Nghiên: “Lâm Tử Nghiên…”
Giang Tự Hành: “Thích A Tự.”
Lâm Tử Nghiên cười cong mắt, “Ừ, thích A Tự.”
Giang Tự Hành đụng trán y, khẽ cười.
Cho dù chỉ là lừa gạt, hắn cũng tự thấy vui.
“Ta nói sai rồi.” Hắn thấp giọng nói, “Thật ra hôm đó, ta nên nói với ngươi, ngươi là… Người trong lòng của ta.”
Hôm sau lúc Lâm Tử Nghiên đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe một trận ồn ào.
“Y vẫn chưa tỉnh, đừng quấy rầy y.”
“Mặt trời mọc cao tới ngọn tre rồi mà còn chưa tỉnh à?”
“Cũng không biết là ai cho y uống rượu.”
“Ha ha… Uống có mấy chén, ta uống mấy vò còn dậy rồi đây thôi.”
Lâm Tử Nghiên vén chăn lên, hơi chóng mặt lảo đảo xuống giường, mở cửa phòng nhìn ra thì thấy Giang Tự Hành và lão già đang đứng trước cửa.
“Tiểu Nghiên, ngươi tỉnh rồi.” Lão cười híp mắt nói, “Có đau đầu không?”
Lâm Tử Nghiên xoa xoa trán. Hình như là có.
Y nghi ngờ nói: “Tại sao ta lại đau đầu?”
Giang Tự Hành thấy y ăn mặc phong phanh thì kéo y vào phòng, “Hôm qua ngươi uống rượu.”
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một chút. Hình như là có uống mấy chén.
Vậy sau đó thì sao? Dường như… Không nhớ ra gì.
“Không nhớ nổi hả?” Lão già bỗng nhiên giơ một chân lên, “Gà đứng một chân!”
Lâm Tử Nghiên sợ hết hồn, “… Cái gì thế?”
“Không có gì.” Giang Tự Hành phủ thêm áo khoác cho y, “Lão bị động kinh.”
“Giang đại ca!” Lúc này Hứa Nhị đột nhiên cầm một tờ giấy chạy vào, “Không thấy Triệu đại ca đâu, trong phòng chỉ để lại tờ giấy này.”
Giang Tự Hành nhận lấy tờ giấy, thấy bên trên chỉ viết hai chữ: Đi trước.
Là chữ của Triệu Phụng, Giang Tự Hành nghĩ, có lẽ hắn có chuyện muốn làm.
“Tại sao lại đi bất ngờ thế?” Lão già vô cùng tiếc nuối nói, “Tửu lượng của Tiểu Triệu không tệ, hôm qua uống mấy vò vẫn không say.” Chỉ là hình như hơi mất hồn mất vía.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.” Giang Tự Hành nói với Hứa Nhị, “Thu dọn một chút, sau giữa trưa lên đường.”
Hứa Nhị gật đầu, đi cho ngựa ăn.
Lão già sờ râu, hỏi Lâm Tử Nghiên: “Tiểu Nghiên, trên xe các ngươi có rượu không?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, “Không có.”
Lão kéo Lâm Tử Nghiên đi ra ngoài, “Thế thì nhanh đi mua đi, nếu không trên đường ta uống gì?”
Giang Tự Hành: “…” Ai nói bọn ta muốn đi với ngươi?
Lâm Tử Nghiên chưa ăn điểm tâm, Giang Tự Hành sợ y đói nên mua mấy cái bánh bao bên đường trước.
Bọn họ ăn bánh bao, thấy có người đang bán tranh..
||||| Truyện đề cử: |||||
“Đây là bút tích thật sự của họa thánh Chu Di, bức ‘Chùa Vân Sơn’.” Người nọ cầm một bức họa, nói với mấy vị công tử đứng trước sạp: “Có thể gặp không thể cầu, nghìn vàng khó mua.”
Lão già cắn bánh bao, lắc đầu nói: “Nói bậy nói bạ.”
Lâm Tử Nghiên cũng lắc đầu nói: “Tiếc cho tờ giấy tốt.”
Giang Tự Hành thấy lão nói đến chắc nịch, tò mò hỏi: “Tại sao ngươi biết hắn nói bậy?” Ngươi cũng hiểu về tranh?
“Nói thừa.” Lão nói, “Bức tranh thật kia nằm trong tay Tiểu Nghiên.”
Lâm Tử Nghiên sửng sốt, “Ta?”
Lão gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng không biết mấy lão ngốc ở chùa Vân Sơn đó chết chưa. Năm nào cũng kêu ta đi quét sân, sao năm nay còn chưa có động tĩnh gì nhỉ?”
– —–oOo——