“Tất nhiên không giống, là cha y bán thịt heo chứ không phải y.” Triệu Phụng nói: “Nếu ngươi không tin thì lát nữa về ta cho người tra xem thành Đông có nhà họ Vương nào bán thịt heo không rồi ngày mai đi xem thử.”
Giang Tự Hành còn chưa nói gì thì chợt thoáng thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kĩ hơn thì nhận ra đó là cái tên treo “công tử nhà ta” trên miệng đang rình mò ngoài cổng.
Lâm Mặc đứng ở cửa, nhìn hết người này đến người khác đi ra từ Bằng Lan Các mà vẫn chưa thấy công tử nhà mình đâu.
Cậu tưởng rằng công tử nhà mình mất tích, lòng nóng như lửa đốt chạy về Lâm phủ gọi người đi tìm thì trên đường lại gặp được gã sai vặt của Hà Trung Quân.
Gã thấy cậu gấp đến sắp khóc, hỏi cậu sao thế?
Lâm Mặc mắt hồng hồng nói: “Công tử nhà ta mất tích rồi!”
“Mất tích?” Gã sai vặt kỳ quái nói, “Không phải ngài ấy đang uống rượu ở Bằng Lan Các với thiếu gia nhà ta à?”
Lâm Mặc: “Bằng Lan…”
Bằng Lan Các này Lâm Mặc có nghe nói qua, mấy ngày trước Lâm Đại Ngưu còn cười tủm tỉm nói với cậu đó là câu lan viện nổi tiếng nhất kinh thành.
“Sao… Sao công tử lại đến đó?” Lâm Mặc giật mình nói, “Lão gia mà biết thì tức chết mất!”
“Không sao đâu.” Gã sai vặt không để bụng nói, “Lão gia nhà ta cũng nổi quạu miết mà thiếu gia vẫn cứ ba ngày hai bận chạy tới đó đấy thôi.”
“Không được.” Lâm Mặc vội la lên, “Không thể để lão gia phát hiện!”
Cậu vội vàng tính chạy đến Bằng Lan Các thì gã sai vặt giữ cậu lại: “Vội gì chứ, muốn đi Bằng Lan Các nhất định phải đi chỗ này, chúng ta canh ở đây là được rồi. Nếu thấy người trong phủ tới thì vọt lẹ qua báo cho thiếu gia là được.”
Lâm Mặc: “Thế, thế à?”
“Yên tâm, ta và thiếu gia làm thế này miết.” Gã kéo cậu ngồi xuống một quán mì bên cạnh. “Đói chết ta, ông chủ, cho bát mì!”
Lâm Mặc: “…” Ta, ta cũng đói bụng.
Vì thế, hai người ngồi xuống húp mì xì xụp. Đang ăn dở thì gã chợt như bị nghẹn mà vỗ ngực thật mạnh: “Khụ khụ…”
“Ngươi làm sao vậy?” Lâm Mặc nói, “Nghẹn à?”
Gã sai vặt chỉ tay về phía trước, lắp bắp nói: “Lão… Lão gia!”
Lâm Mặc vừa quay đầu thì thấy một cỗ kiệu màu đỏ thẫm vội vàng chạy đến.
“Đó là kiệu của lão gia nhà các ngươi à?” Cậu ngoảnh lại, lời còn chưa dứt thì gã sai vặt đã vội vội vàng vàng chạy đến Bằng Lan Các, vừa chạy vừa vỗ ngực thuận khí.
Lâm Mặc ngơ ngác nhìn hắn chạy xa, cúi đầu ăn thêm hai miếng mới sực nhớ công tử nhà mình cũng ở đó, đứng bật dậy ù té chạy theo.
Lâm Mặc thở hồng hộc chạy đến Bằng Lan Các, thấy Hà Trung Quân bị cha hắn véo tai kéo ra ngoài.
“Cha, cha, đau…”
“Ngươi còn biết đau! Nghịch tử!”
Lâm Mặc nhìn bọn họ đi xa rồi cũng chạy vào trong các đi tìm công tử nhà mình, vừa vào đến cửa đã bị tú bà trang điểm lộng lẫy ra đón, “Tiểu công tử….”
Cậu sợ tới mức lại chạy ra ngoài, chỉ dám đứng ở ngoài cửa nhìn người lui người tới tìm bóng dáng công tử.
Chẳng ngờ chưa tìm thấy công tử đã đụng phải tên bi3n thái muốn lột quần áo công tử nhà cậu đi ra.
Lâm Mặc vô thức lui về sau một bước, nhíu mày nhìn hắn chằm chằm.
Giang Tự Hành thấy cậu đề phòng mình như rắn rết, sợ không hỏi được gì nên định hòa hoãn lại chút.
“Tiểu…”
Lần trước người nọ gọi gì nhỉ? Giang Tự Hành suy nghĩ, hình như là…
“Tiểu Hắc”
Lâm Mặc tức khắc nổi giận, “Ngươi mới đen, cả nhà ngươi đều đen!”
Giang Tự Hành: “…”
Giang Tự Hành đành phải hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Sao ta phải nói cho ngươi?” Lâm Mặc hung dữ nói. “Ngươi là ai?”
Giang Tự Hành nhìn cậu, đoán chừng cậu sẽ không dễ gì mà chịu nói tên công tử nhà mình nên lập tức quạu lên, ra vẻ hung tợn: “Nói! Công tử nhà ngươi tên gì?”
Lâm Mặc hoảng sợ, ngươi ngươi… ngươi muốn làm gì?!
Cậu hoảng loạn muốn chạy thì lại bị Giang Tự Hành túm cổ áo giữ lại. Cậu quýnh quá hóa liều, tóm tay Giang Tự Hành cắn một ngụm.
“Á…” Giang Tự Hành bị đau buông lỏng tay, Lâm Mặc co cẳng định chạy thì trước mặt chợt hiện lên một bóng người, sau đó thấy gáy tê rần, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Phụng đón được Lâm Mặc hôn mê bất tỉnh, cười đắc ý với Giang Tự Hành. “Thế này là chạy không thoát.”
Giang Tự Hành: “… Rồi tra hỏi kiểu gì?”
Triệu Phụng: “…”
Đêm hôm ấy, lão Vương bán thịt heo ở thành Đông đang mơ màng sắp ngủ thì nghe có tiếng đập cửa dồn dập.
“Ai đấy?” Ông hùng hùng hổ hổ ra mở cửa, thấy ngoài cửa có hai người đàn ông đang đứng, còn vác theo một thiếu niên.
“Thư đồng này té xỉu ven đường.” Triệu Phụng mặt không đỏ tim không đập nói, “Nghe nói là người nhà ngươi nên chúng ta đưa người tới trả.”
“Thư đồng cái gì?” Lão Vương vẻ mặt kì quái nói, “Nhà ta đều là giết heo bán thịt, lấy đâu ra thư đồng?”
Giang Tự Hành nhăn mày: “Ngươi nhìn kĩ xem, thật không phải của nhà ngươi?”
Lão Vương thò lại gần nhìn nhìn, không chắc chắn lắm nói: “Đây… đây hình như là thư đồng của Lâm công tử thì phải.”
Mắt Giang Tự Hành sáng lên: “Lâm công tử?”
“Đúng vậy.” Lão Vương nói, “Mấy ngày trước đây ta cùng Phú Quý giao thịt tới Lâm phủ, hình như thấy cậu ta đứng cùng Lâm công tử.”
“Phú Quý?” Triệu Phụng lập tức rống lên, “Vương Phú Quý?”
Lão Vương nghi hoặc nói: “Ngươi biết con trai ta?”
Triệu Phụng: “…” Hiện tại cũng không chắc có biết hay không.
“Con trai ngươi có ở nhà không?” Giang Tự Hành hỏi, “Kêu hắn ra đây một chút.”
Lão Vương không hiểu ra sao, đi vào trong gọi Vương Phú Quý.
Sau đó, chỉ thấy một người mập mạp quần áo không chỉnh tề đi ra, “Có chuyện gì thế?”
Giang Tự Hành, Triệu Phụng: “…”
Lâm Tử Nghiên vội vã chạy về nhà mới phát hiện Lâm Mặc không có nhà.
Y vội vã gọi người đi tìm, ấy vậy mà tìm cả đêm cũng không thấy đâu.
“Con đừng lo.” Lâm Tu Viễn trở về an ủi y, “Có lẽ là chạy đi chơi đâu đó thôi, con nghỉ ngơi trước đi, cha cho người đi tìm lần nữa.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu nhưng vẫn ngủ không ngon, hôm sau thức dậy rất sớm.
Y đang rửa mặt trong sân thì nghe có động tĩnh đầu tường, ngẩng đầu lên thì trông thấy kẻ muốn c0i đồ mình ngồi trên tường, vai còn vác bao bố.
Giang Tự Hành nhìn y, nhíu mày nói: “Vương Phú Quý?”
Lâm Tử Nghiên: “…”
– —–oOo——