“Cứ mặc hắn uống.” Giang Phong Lâm không thèm quay đầu lại, “Say thì kéo về!”
Hứa Nhị: “…” Sao Trưởng sử đại nhân lại căng như dây đàn thế này?
Trong tửu lâu, Đoan vương dựa vào cửa sổ lầu hai uống hết chén này tới chén khác.
Đột nhiên từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Đoan vương giương mắt nhìn lên lại chỉ thấy mỗi Hứa Nhị chạy tới.
“Vương gia.” Hứa Nhị thấy Đoan vương nhìn hắn một cái, dường như có chút thất vọng rồi lại quay đầu uống rượu tiếp thì không khỏi khuyên nhủ: “Vương gia, khuya lắm rồi, về thôi?”
Đoan vương buồn buồn uống rượu không tiếp lời.
Hứa Nhị phát sầu, chẳng lẽ thật sự để vương gia uống say bí tỉ rồi kéo về ư?
Sau cùng vẫn chẳng cần kéo về, không biết Đoan vương uống bao nhiêu rượu, tự mình đứng dậy lảo đà lảo đảo rời đi.
Hứa Nhị đi theo phía sau hắn, nhìn hắn một đường về phủ rồi quẹo qua tiểu viện Giang Lâm Phong từng ở, vô thức gõ cửa phòng gọi: “A Kiểm…”
Trong phòng không có người, không ai đáp lại.
“Vương gia.” Hứa Nhị đỡ hắn, “Trưởng sử đại nhân không ở đây.” Say đến hồ đồ thiệt rồi à?
Đoan vương sững sờ, chán nản tựa vào cửa nói: “Đúng vậy, y không ở đây, y không trở lại nữa…”
“Vương gia.” Hứa Nhị nói: “Trưởng sử đại nhân ở biệt viện mà, ngài muốn qua đó không?” Không phải là chỉ đổi chỗ ở thôi à, sao vương gia lại đau lòng đến thế? Cứ như vợ bỏ trốn không bằng.
Đoan vương lắc đầu, mất mát nói: “Không đi, y không muốn thấy ta…”
Hứa Nhị nghe cũng chả hiểu sao, sao Trưởng sử đại nhân lại không muốn gặp vương gia?
“Y đuổi ta đi.” Đoan vương khổ sở nói: “Sủi cảo cũng không cho ta ăn.”
Hứa Nhị: “…”
Thế nhưng vừa qua một chốc, Hứa Nhị nhìn Đoan vương lảo đảo chạy đến biệt viện gõ cửa thì khoé miệng giật giật, không phải bảo là không đến à?
Trong biệt viện, đại nương nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn Giang Phong Lâm, “Đại nhân…”
Giang Phong Lâm vô tình, nói vọng ra cửa: “Vương gia đi nhầm chỗ rồi, mời về phủ cho.”
Y nghĩ, không chừng lại đang giả say.
Đoan vương ở lì ngoài cửa sống chết không chịu đi.
“Vương gia.” Hứa Nhị lôi kéo hắn, cũng không biết nên làm gì, “Không thì chúng ta về trước đã?”
“Không về…” Đoan vương đẩy hắn ra, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
“A Kiểm.” Hắn cụng trán vào cửa, lẩm bẩm, “Đừng đi, được không?”
Giang Phong Lâm đứng bên trong, khép hờ mắt không nói chuyện.
“Đại nhân.” Đại nương lên tiếng khuyên nhủ, “Hình như vương gia say lắm rồi, hay là… Cứ để ngài ấy vào trong trước đã?” Còn nói không cãi nhau, giận đến mức không cho người ta vào cửa đấy thôi.
Giang Phong Lâm vẫn chẳng nói chẳng rằng, đại nương cho rằng y ngầm đồng ý, cẩn thận từng tí đi lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Đoan vương suýt nữa ngã sụp xuống người bà, “Vương gia cẩn thận!”
Hứa Nhị vội vàng đỡ lấy hắn, đáng thương nhìn Giang Phong Lâm, Trưởng sử đại nhân ơi, ngài cứu ta đi!
“A Kiểm…” Đoan vương vừa thấy Giang Phong Lâm đứng cạnh cửa thì lập tức nhào tới.
Giang Phong Lâm: “…” Đây là say hay không say?
“A Kiểm.” Đoan vương ôm y nỉ non, “Đừng đi…”
Giang Phong Lâm khẽ thở dài, nói với đại nương: “Nấu cho hắn chén canh giải rượu đi.”
Đại nương gật đầu, vội vàng chạy xuống nhà bếp.
Bà nghĩ thầm, cũng không biết vương gia uống bao nhiêu rượu mà mùi nồng nặc thế kia, phải uống bao nhiêu chén canh giải rượu mới được đây?
Mà khi bà bưng một chén canh giải rượu lớn quay lại thì chỉ thấy Giang Phong Lâm bất đắc dĩ ngồi dưới đất, còn Đoan vương ôm eo y ngủ ngon lành.
Hứa Nhị bên cạnh dụi dụi mắt, hắn cũng buồn ngủ lắm rồi, về sau không thể để vương gia uống rượu nữa, hơn nửa đêm rồi, giày vò chết mất!
Hôm sau, Đoan vương chầm chậm tỉnh dậy trong nắng sớm, đầu đau nhức từng cơn.
“Ui…” Hắn giơ tay xoa bóp thái đương, còn chưa tỉnh hẳn đã nghe loáng thoáng có tiếng gì đó ngoài cửa, hình như có người nói chuyện bên ngoài.
Người nọ nói: “Đêm qua vương gia say bí tỉ, sợ là không tỉnh nhanh vậy đâu.”
Tên còn lại kinh ngạc nói: “Vương gia cũng say bí tỉ được á?”
“Sao lại không, ta thấy hai lần rồi.”
“Vương gia say bí tỉ sẽ như thế nào vậy?”
“Thì là… Hình như là ôm chặt Trưởng sử đại nhân không buông.”
Đoan vương: “…”
“Khụ.” Hắn dùng sức ho một tiếng, ngoài cửa rối loạn một lúc rồi Hứa Nhị nơm nớp lo sợ mở cửa phòng, cười gượng nói: “Vương, vương gia, ngài tỉnh rồi ạ? Có muốn dùng bữa sáng không?”
Một tên ám vệ đứng phía sau hắn, không biết có nên té lẹ hay không, dù sao thì việc vương gia say đến mức không biết đất trời này cũng không phải việc có thể tuỳ tiện hóng hớt.
Đoan vương ngồi trên giường nhìn ám vệ ngoài cửa, mở miệng nói: “Chuyện gì?”
Ám vệ vội vàng trả lời: “Vương gia, Kế Vô Chước đang trên đường về kinh.”
Mấy tháng trước, không biết vì lí do gì mà Kế Vô Chước chợt rời kinh xuôi nam tới Đại Diên. Đoan vương sợ ông ta phát hiện chuyện mình có lui tới với Thái tử Đại Diên nên phái người âm thầm theo dõi.
Có vẻ lần này Kế Vô Chước xuôi nam không liên quan gì đến hắn.
“Vương gia.” Ám vệ nói, “Kế Vô Chước còn mang theo một người từ Đại Diên về.”
Đoan vương giương mắt, “Người nào?”
Ám vệ: “Con trai của Lễ bộ Thượng thư Đại Diên.”
Đoan vương hơi buồn bực, Kế Vô Chước và Thượng thư Đại Diên có quan hệ gì?
Cơn nhức đầu do say rượu lại xông tới, Đoan vương phất tay cho ám vệ lui xuống trước rồi mới nhìn Hứa Nhị đứng một bên.
Hứa Nhị: “…” Vương, vương gia, ngài không nên nhìn ta như vậy, ta sợ lắm!
“Đêm qua bản vương…” Ánh mắt Đoan vương thâm trầm, đang định mở miệng thì phát hiện quần áo của mình đã được thay, “Y phục này… Ai thay cho ta?”
Hứa Nhị há miệng định nói ta với đại nương thay chứ ai. Vốn là Trưởng sử đại nhân thay giúp Vương gia, sau đó không hiểu tại sao lại đột nhiên xấu hổ đỏ mặt rồi buông quần áo bỏ đi.
Thế nhưng lời sắp thoát khỏi đầu lưỡi thì hắn bỗng nhiên phúc chí tâm linh* bật thốt lên: “Trưởng sử đại nhân thay giúp ngài.”
*Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
Sau đó hắn thấy sắc mặt Vương gia không còn đen thui nữa, khóe miệng tựa hồ còn phảng phất ý cười, hỏi: “Y đâu rồi?”
Hứa Nhị vội vàng nói: “Đại nhân đang ở trong thư phòng.”
Đoan vương ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa đi đến thư phòng đã bắt gặp đại nương đang quét sân.
Đại nương thấy Đoan vương, nhìn quần áo của hắn nói: “Ôi chao, đêm qua ta đã nói với Hứa Nhị là mặc ngược quần áo rồi mà hắn cứ khăng khăng không tin, nhìn xem, đây chẳng phải là mặc ngược ư?”
Thái dương Đoan vương giật giật: “… Hứa Nhị?”
“Ừ, Hứa Nhị đó.” Đại nương cười nói, “Vương gia chớ trách, có lẽ tối qua hắn buồn ngủ đến hồ đồ, nhất thời không thấy rõ.”
Tay Đoan vương nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là hồ đồ thật, dám nói hươu nói vượn.”
– —–oOo——