CÙNG NÓI VỚI ANH, NĂM THÁNG BÌNH YÊN - Chương 1: Cùng nói với anh, năm tháng bình yên...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


CÙNG NÓI VỚI ANH, NĂM THÁNG BÌNH YÊN


Chương 1: Cùng nói với anh, năm tháng bình yên...


Chào buổi sáng, anh Tử Nhiêu!

Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên mình, thật thoải mái.

Hôm nay em lại muộn mất rồi. Cũng may là sếp không có đây, haha.

Diệp Thanh Tư cong cong khóe môi hướng vào màn hình máy tính lạch cạch đánh máy, mặc dù biểu tượng chat vẫn xám xịt, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Buổi chiều, khi Diệp Tranh Tư đang vô cùng buồn chán mơ màng gà gật trước một đống số liệu trên màn hình máy tính, cái biểu tượng kia cuối cùng cũng sáng lên.

Chào buổi sáng, Thanh Tư!

Diệp Thanh Tư nhìn qua đầy khinh bỉ, giờ là chiều rồi biết không?

Cố Tử Nhiêu, em mệt quá đi mất!

Tay cầm ly của Cố Tử Nhiêu chợt khựng lại, đặt cốc xuống, bắt đầu đánh chữ.

Hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?

Diệp Thanh Tư ngáp một phát.

Cố Tử Nhiêu, em không biết! Gần đây sếp cứ như thúc ép, mỗi ngày đều bắt bọn em phải báo cáo tiến độ thí nghiệm, muốn làm biếng cũng không xong, hôm qua em đọc tài liệu đến quá nửa đêm, hôm nay mới sáng sớm đã phải bò dậy…

Cố Tử Nhiêu nhìn cô nhóc trên màn hình bất bình tức tối gõ chữ, ở giữa còn chèn thêm mấy biểu tượng đáng thương, trong đầu vậy mà có thể tưởng tượng nên vẻ mặt của cô lúc này, tâm trạng bỗng thoải mái khó hiểu.

Diệp Thanh Tư còn đương chuẩn bị tiếp tục lải nhải thì nghe thấy đàn anh Trần Ngôn gọi mình ngoài cửa, “Em nhỏ, sếp lớn gọi em đến văn phòng của thầy một chuyến kìa!”

Diệp Thanh Tư dừng động tác trên tay, lập tức chạy đi, nháy mắt với Trần Ngôn, “Anh Trần, có biết sếp lớn tìm em có chuyện gì không?”

Trần Ngôn cười cười, “Tâm tư của sếp mình đoán được sao? Chả phải em cứ đi rồi sẽ biết à?”

Diệp Thanh Tư bĩu môi, xoay người bước ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm, gần đây mình không có làm việc gì xấu xa tàn ác đâu nhé.

Trần Ngôn ở sau lưng cô hoàn toàn không nghe rõ, nhưng cũng vẫn bật cười.

Diệp Thanh Tư gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, cung kính lễ độ gọi một tiếng, “Thưa thầy Phương.”

Phương Khả cười híp mắt ngoắc tay gọi cô vào, chỉ vào nam sinh đứng bên cạnh nói, “Thanh Tư à, đây là sinh viên năm nay thầy mới tuyển vào, Trầm Phi, thời gian này em chỉ dẫn cho trò ấy nhé.”

Diệp Thanh Tư ngẩng đầu liếc mắt đánh giá cực nhanh cậu nam sinh kia một lượt, không nhìn thì không biết, vừa nhìn mắt liền nhảy dựng, nhủ thầm trong bụng, cậu nam sinh này có bộ dạng y chang như yêu nghiệt chuyên hút gái.

Trầm Phi mặt mày cong cong, ngọt ngào gọi một tiếng, “Chào chị.”

Diệp Thanh Tử rõ ràng bị một câu chào chị kia lấy lòng, mặc dù đầu cúi xuống nhưng vẫn không nhịn được cong lên khóe môi.

Phương Khả vỗ vỗ vai Trầm Phi, nhìn Diệp Thanh Tư, “Chị Diệp của em thông minh chu đáo, nền tảng cũng rất vững chắc, em chú ý học hỏi từ em ấy nhé.”

Diệp Thanh Tư được khen mà bẽn lẽn, “Mọi người cùng giúp nhau học tập thôi.”

Phương Khả lại dặn dò thêm vài câu, xong Diệp Thanh Tư và Trầm Phi cùng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi văn phòng, Diệp Thanh Tư lập tức biểu lộ bản tính, vốn định học bộ dạng trưởng bối của Phương Khả mà vỗ vỗ vai Trầm Phi, nhưng vừa giơ tay liền cảm thấy được sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, bèn xấu hổ thu tay lại, đằng hắng một tiếng, “Em Trầm, yên tâm đi, chị đây sẽ che chở cho em, đi thôi, chị dẫn em đi thăm từng phòng.”

Diệp Thanh Tư cười đến không khép miệng lại được dẫn Trầm Phi đi thăm một vòng từng phòng nghiên cứu, mỗi khi gặp người khác liền giới thiệu, “Đây là Trầm Phi, đàn em ruột của mình, trông đẹp trai nhỉ?”

Đi đến phòng của Trần Ngôn, lại lặp lại lần nữa, Trần Ngôn không nhịn được chặn họng cô, “Em Diệp à, em không phải chỉ đi giới thiệu người mới thôi đấy chứ?”

Ý đồ nhỏ nhoi kia của Diệp Thanh Tư bị vạch trần, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cứng miệng, “Đúng thế, em đúng là đi khoe đó, bây giờ em cũng là đàn chị rồi!”

Cả phòng nghiên cứu của Trần Ngôn đều là tiến sĩ, thường ngày thích nhất là trêo ghẹo cô nhóc đàn em này, bây giờ trông thấy bộ dạng vênh vênh tự đắc của cô càng không nhịn được mà cười, “Đúng rồi, chị Diệp, cuối cùng chị cũng khổ tận cam lai rồi nhá!”

Diệp Thanh Tư tức giận lườm Trần Ngôn một cái, “Anh ghen tị với em thì có!”

Trần Ngôn bước tới, “Đi thôi, cùng đi ăn nào, hoan nghênh người mới! Nhân tiện chúc mừng cô nhóc đàn em của chúng ta thành công vươn lên làm đàn chị!”

Người trong phòng đều cười ồ lên, vừa cười vừa đứng dậy bước ra ngoài.

Trầm Phi hai tay đút túi quần nhìn cô nàng nữ sinh trước mắt chỉ cao đến cổ mình, dáng người gầy gầy, đôi mắt đen nhánh sáng ngời trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đảo quanh đầy sức sống, rất sống động, cũng thật linh động.

Rõ ràng bản thân vẫn mang dáng vẻ con nít nhưng cứ nhất quyết giả làm người lớn, nghe anh gọi một tiếng đàn chị thì vẻ vui sướng tràn trề dần hiện lên trên khuôn mặt.

Trên đường đi ăn, Diệp Thanh Tư không ngừng giới thiệu với Trầm Phi đồ ăn của quán nào ngon, ngày thường mua đồ dùng sinh hoạt thì đi siêu thị nào, Trầm Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không nói tiếng nào.

Diệp Thanh Tư vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt anh, mắt hơi nhíu lại, khuôn mặt như hoa đào, lúc này khóe miệng mang nét cười đang nhìn cô, cô mang vẻ mặt không tự nhiên quay đầu đi, chạy nhanh vài bước đến bên Trần Ngôn, không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

Diệp Thanh Tư cười hì hì nói với Trần Ngôn, “Có biết vừa rồi sếp Phương khen em sao không?”

Trần Ngôn nghiêng đầu trông như thực sự đang suy nghĩ rất nghiêm túc, “Ừm, nói em là, ham ăn biếng làm, vừa ăn được vừa ngủ được?”

Diệp Thanh Tư véo thắt lưng quát lên giận dữ, “Tất nhiên không phải!”

Sau đó vênh vang đắc ý nói, “Sếp lớn nói em, thông minh chu đáo, còn bảo em có nền tảng vững chắc.”

Trần Ngôn “Ừ” một tiếng tượng trưng.

Đầu Diệp Thanh Tư cũng cúi xuống, “Em biết mình không tốt đến thế, anh không được chọc ghẹo em nha!”

Yêu cầu cao cùng nghiêm khắc của giáo sư Phương Khả nổi danh xưa nay, huống chi trong phòng nghiên cứu có biết bao đàn chị đàn anh giỏi giang như vậy, bình thường cô chưa từng dám lơ là việc học, cũng không trông mong được khen ngợi, luôn nghĩ không bị thầy giáo mắng là tốt lắm rồi.

Trần Ngôn nhìn cô vừa nãy còn cao hứng phấn khởi, lúc này lại mang bộ dạng suy sụp ủ rũ, trong lòng không nhịn được thở dài, cô nhóc đàn em này, quả thật không biết được bản thân là người xuất sắc nhất trong số các sinh viên vào phòng nghiên cứu cùng đợt sao?

Lúc cô vào phòng nghiên cứu cũng trùng với gian đoạn bận bịu nhất khi anh học lên tiến sĩ, thoạt đầu hoàn toàn không chú ý đến cô, sau đó vài lần, anh làm thí nghiệm thâu đêm luôn nhìn thấy bóng dáng cô ở phòng nghiên cứu hoặc phòng thí nghiệm.

Có lúc mặc áo choàng trắng giống anh làm thí nghiệm, có lúc ôm một cuốn tài liệu to gặm từ từ. Có lần anh mệt mỏi kiệt sức từ phòng thí nghiệm ra đi ngang qua phòng nghiên cứu, trông thấy cô nằm sấp trên bàn mà ngủ, trong tay còn cầm bút.

Từ lúc đó anh cảm giác được ở cô nhóc này có tính bền bỉ không chịu chùn bước, sau đó dần dần nghe các bạn học xung quanh khen ngợi cô bé đàn em này, làm thí nghiệm gọn gàng lưu loát, tính cách tốt, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.

Ngay cả sếp Phương cũng từng tỏ ý khen ngợi cô trước mặt anh, mặc dù số lần không nhiều, nhưng cũng đã đáng quý lắm rồi.

Ai ngờ, cô thế mà lại không tin tưởng bản thân mình như thế.

Cố Tử Nhiêu thấy Diệp Thanh Tư cả buổi không nói lời nào, bèn bắt đầu sắp xếp lại số liệu thí nghiệm.

Phó Ức Bắc vừa bước vào phòng thí nghiệm trông thấy Cố Tử Nhiêu cầm ly hướng vào đống số liệu đầy trên màn hình máy tính mặt mày tủm tỉm, trong bụng lấy làm quái lạ, “Cậu cười cái gì vậy? Số liệu hoàn hảo vậy à?”

Cố Tử Nhiêu quay đầu nhìn cậu ta một cái với vẻ rất khó hiểu, lại sờ sờ khóe miệng, “Tớ có cười à?”

Phó Ức Bắc híp mắt làm ra vẻ mặt xét đoán, “Không phải cậu đang yêu đương đấy chứ?”

Cố Tử Nhiêu hoàn toàn mờ mịt, yêu đương ư? Với ai? Cô nhóc kia á? Làm sao có thể? Cô nhóc kia thậm chí còn không biết bộ dạng mình ra sao nữa là.

Đó là năm thứ ba Cố Tử Nhiêu đến Anh, hôm ấy anh cùng Phó Ức Bắc từ bưu điện lấy đồ đi ra, liền trông thấy bên đường một cô gái có khuôn mặt châu Á đang xoay tới xoay lui chỗ ngã tư, khi trông thấy hai người các anh ánh mắt chợt sáng lên, thế nhưng chẳng mấy chốc lại tắt ngúm. Dường như rối rắm mất cả buổi mới dám đến gần, lắp bắp hỏi một câu, can you speak Chinese?

Cố Tử Nhiêu cùng Phó Ức Bắc nhìn nhau một cái, anh gật đầu.

Cô gái cực kỳ hưng phấn nắm chặt lấy cánh tay anh, “Các anh cũng là người Trung Quốc hả?”

Cố Tử Nhiêu lẳng lặng rút lại cánh tay, Phó Ức Bắc nhìn thấy hết động tác của anh, trên mặt hiện lên điệu cười xấu xa, trả lời một câu, “Đúng rồi.”

Cô gái vì động tác của Cố Tử Nhiêu mà có phần ngượng ngùng, xấu hổ cào cào tóc, “Ngại ghê, em kích động quá. Em muốn hỏi một chút, các anh có biết gần đây có một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng không? Em tìm tới tìm lui cũng không ra. Tiếng Anh của em không tốt… Trên bản đồ chỉ ra là ở khu vực quanh đây…”

Nhà hàng đó rất nổi tiếng trong giới du học sinh, hai người chỉ đường cho cô, cô rất phấn khởi cảm ơn các anh, sau đó tung tăng đi mất.

Khi ấy Cố Tử Nhiêu còn nghĩ trong bụng, trông cô bé vừa yếu đuối vừa kém tiếng Anh thế này, người nhà cô ấy làm sao đành lòng cho cô một thân một mình đến nước khác đi học chứ?

Nghĩ lại, bèn cười bản thân quản nhiều quá, chẳng qua chỉ là người mới gặp qua một lần, chẳng biết chừng sau này không gặp lại nhau nữa, anh nghĩ nhiều vậy làm gì chứ?

Không ngờ, tối đó vậy mà lại có một cô gái ở trong group(*) khen ngợi đồ ăn Trung Quốc của nhà hàng nọ có mùi vị chính gốc thế nào, còn nói may mắn gặp được hai người đồng bào tốt bụng.

Group đó là do trước đây Cố Tử Nhiêu cùng Phó Ức Bắc lập nên trong lúc rảnh rỗi, trong group đều là lưu học sinh Trung Quốc, hơn nữa đa số đều là từ thành phố H, bình thường mọi người đều ở trong này trò chuyện tán gẫu, không khí rất tốt. Cô gái kia mới gia nhập cách đây không lâu, từ câu chữ có thể nhìn ra được tuổi đời còn nhỏ, thế nhưng không có tính tùy hứng của trẻ con, lúc nói chuyện thì dí dỏm hài hước, lại biết cách chú ý đến cảm nhận của người khác, rất được chào đón.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc, ngay cả mặt cũng chưa gặp, nhưng anh lại nhận định cô là một người rất được.

Không đúng, họ đã từng gặp mặt, chỉ có điều cô không biết mà thôi.

Khi ấy Phó Ức Bắc còn vừa cười vừa nói với anh, “Thật khéo quá, cậu bảo bọn mình có cần cho cô ấy biết, hai người đồng bào tốt bụng đó là bọn mình không?”

Đến cuối cùng rốt cuộc cũng không nhắc tới chuyện đó với cô, có điều ngược lại anh thường xuyên nghĩ, không biết cô bé kia có lạc đường nữa không? Tiếng Anh của cô nhóc hiện tại có khá lên chút nào không?

Về sau nữa, qua trò chuyện với nhau trong group, họ dần dần quen thuộc hơn. Không biết cô nghe thấy những gì, mà lúc nào cũng mang dáng vẻ sùng bái đến độ phục sát đất đối với anh, coi anh như thần thánh vậy.

Anh hỏi Phó Ức Bắc, Phó Ức Bắc bày ra vẻ đương nhiên phải thế, “À, hôm đó trong group thảo luận từng người học trường nào, khi ấy cũng là lúc có kết quả IELTS, tớ thuận miệng đem tình hình của cậu quăng ra, sau đó cả group liền nổ tung.”

Cố Tử Nhiêu lặng thinh nhìn Phó Ức Bắc, vừa cười vừa chậm rãi lặp lại mấy chữ, “Thuận miệng? Tình hình của tớ?”

Phó Ức Bắc lập tức giơ tay đầu hàng, “Được rồi, chính là do tớ ghét lối khoe mẽ của cái thằng tên Nhất Mã Bình Xuyên, bèn đem cậu ra sốc nó!”

Anh đem file lưu nội dung chat trên màn hình của Phó Ức Bắc ra xem qua, cái người tên Nhất Mã Bình Xuyên quả thực luôn tỏ thái độ vênh váo tự đắc, trong câu chữ toát lên vẻ mắt cao hơn đỉnh khinh thường mọi người, khoe khoang trường học cùng thành tích bản thân, sau đó mới đọc đến câu của Phó Ức Bắc.

Cỡ như bạn mà cũng dám nhoi, bạn cũng không thèm xem chủ group là ai, bạn tới Oxon(**) hỏi thăm Kevin Gu đi! Hỏi thăm xong hẵng quay lại đây nói chuyện!

Cố Tử Nhiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đấy có lần trong group cô hỏi han một vài số liệu lấy từ chương tài liệu nọ, lúc đó anh mới biết phương hướng nghiên cứu của họ gần nhau đến vậy, thế là thuận tay đem chương tài liệu đó gửi riêng cho cô.

Sau khi cô nhận file, một hồi lâu không thấy phản ứng, ngay tiếp sau liền gửi qua mấy cái biểu tượng kích động, bày ra bộ dạng vui mừng kinh ngạc hàm ơn đội nghĩa.

Anh lại tiện tay thêm cô vào friend list, chat đôi ba câu, cuối cùng cũng biết được tên cô, Diệp Thanh Tư.

Rất hợp với cô.

Cô cũng biết tên anh, mới đầu cô vẫn cứ gọi là anh Cố anh Cố, về sau dần quen thuộc hơn thì gọi thẳng tên anh, khi thì điềm đạm nho nhã, khi thì nghịch ngợm.

——————

(*) Group ở đây ý chỉ group chat trên mạng. Cho nên Diệp Thanh Tư mới không biết mặt Cố Tử Nhiêu.

(**) Viết tắt nên Latin của Đại học Oxford (Universitas Oxoniensis)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN