Cùng Quân Ca - Chương 27: “Mỹ nhân” + Mỹ thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cùng Quân Ca


Chương 27: “Mỹ nhân” + Mỹ thú


“Giản Chi, thế nào?” Mạc Tử Huyền nhìn Lâm Lập Hạ trở lại trên giường êm hỏi.

“. . . . . .” Lâm Lập Hạ hé miệng muốn nói gì, nhưng lại không biết mình
nên nói cái gì. Thật ra thì nàng rất muốn hỏi, chẳng lẽ nơi này của các
người thịnh hành nữ sơn tặc?

“Ta nói, bên trong xe đúng là có mỹ nhân mà?” Giọng nói của cô gái kiều mị lại truyền từ bên ngoài vào.

Mắt phượng của Mạc Tử Huyền khẽ kinh ngạc nháy một cái, “Ah? Thì ra là vừa rồi không phải là ảo giác của ta à?”

Lâm Lập Hạ yên lặng gật đầu một cái, không phải ảo giác của hắn, bởi vì nàng cũng nghe được.

“Ha ha, ” Nữ tử cười duyên , “Vị công tử lái xe này thật đúng là không nể mặt đó, ta hỏi mà ngươi đều không nghe thấy sao?”

Lâm Lập Hạ nghĩ Mạc Bất Phá cũng thật là quá lạnh lùng rồi, không nói sơn
tặc cản đường là nữ tử, lại còn là một mỹ nữ đấy, Bất Phá huynh cũng
phải trả lời một tiếng chứ.

“Aizz, ” Mỹ nữ than một tiếng, sau đó lấy một loại giòn nói mang theo tiếc hận cùng ác liệt nói, “Vậy ta
không thể làm gì khác hơn là để cho tiểu Quai cùng tiểu Liên chời đùa
cùng các ngươi rồi.”

Nói xong, tiếng gầm gừ của một con vật nào đó vang lên.

Lâm Lập Hạ trên giường êm sau khi nghe được thì lập tức đứng lên vén màn
xe, thấy được con vật đang gào thét bên ngoài thì trợn to hai mắt sợ hãi nói, “Là hổ?”

Trời, trời ạ, trước kia nàng cũng chỉ thấy qua ở
vườn thú hay xem trên kênh thế giới động vật của CCTV, con vật khổng lồ
đứng ở sau lưng nư tử kia không thể nghi ngờ chính là một con hổ, chỉ là hình dáng con hổ này cũng không giống như trong ấn tượng của nàng toàn
thân màu nâu nhạt mang theo đường vằn, mà là toàn thân mang một bộ lông
trắng như tuyết, có vẻ oai phong lẫm liệt, trân quý khác thường.

Lâm Lập Hạ còn chưa từ trong khiếp sợ khi nhìn thấy con hổ trắng như tuyết
lấy lại tinh thần, sau lưng nữ tử áo đỏ lại có một con vật khác từ từ
dạo bước ra. Nàng run rẩy bắt được cửa xe mới có thể phòng ngừa thân thể mình mềm nhũn mà ngã xuống, mẹ ơi, sao lại còn có một con báo nữa? Hiện trường quay động vật hoang dã đi dạo? Hơn nữa con báo kia cũng mang một thân tuyết trắng, có thể gọi là. . . . . . Báo tuyết?

Nghĩ xong cả người run run, trời ạ, trời nóng bức thế này sao nàng lại cảm thấy cả người rét run?

“Giản Chi.”

Giọng nói dịu dàng của Mạc Tử Huyền sau lưng truyền đến, lúc này Lâm Lập Hạ
mới cảm thấy thân thể mình ấm hơn một chút. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn về phía hắn, “Tử Huyền, bây giờ là ảo giác của ta sao?”

Môi mỏng của Mạc Tử Huyền nâng lên nhìn nàng nở một nụ cười đẹp mắt, nhẹ
nhàng phun ra hai chữ phá vỡ hy vọng của nàng, “Không phải.”

Lâm
Lập Hạ vươn tay lau mồ hôi trên trán mình, lại kéo kéo lỗ tai của mình,
sau đó dụi dụi hai mắt, quyết định coi thường lời nói của Mạc Tử Huyền.

“Không, nhất định là ảo giác của ta.” Nói xong buông rèm xuống chuẩn bị nằm lại trên giường êm.

Mạc Tử Huyền thấy thế thì dở khóc dở cười giữ tay nàng lại, “Giản Chi cũng thật biết nói đùa.”

Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩng đầu lên phàn nàn, “Tử Huyền, huynh nói xem chuyện gì đang xảy ra vậy. Đi được nửa đường gặp phải thổ phỉ thì coi như
xong, còn là một nữ tử. Là một nữ tử còn chưa tính, còn dẫn theo hai con mãnh thú làm thú cưng, lòng ta đây để không tiếp thụ nổi mà.”

Mạc Tử Huyền đưa tay che lại nụ cười bên môi, nét mặt Dịch Giản Chi này vì sao lại thú vị như vậy chứ.

“Này, vị tiểu công tử mới vừa ló mặt ra thật đúng là tuấn tú, không muốn trò
chuyện với tỷ tỷ một chút sao?” Giọng nói của nữ tử áo lại vang lên.

Lâm Lập Hạ sững sờ một chút, “Tiểu công tử vừa ló mặt ra” là chỉ nàng sao?

“Giản Chi, xem ra huynh cũng thật có diễm phúc.” Mạc Tử Huyền làm như hâm mộ nói, trong mắt lại mang theo trêu chọc.

Lâm Lập Hạ lườm hắn, âm thầm quyết định coi thường câu hỏi của vị nữ tử
kia. Dù sao bên ngoài có Mạc Bất Phá với Trọng Lương rồi, nàng mới không sợ.

Nữ tử áo đỏ bên ngoài một mình nói một hồi lâu mà không có
ai đáp lại cũng không tức giận, đôi mắt quyến rũ của nàng chuyển một cái nhìn về phía vật cưng bên cạnh mình, “Tiểu Quai, tiểu Liên, xem ra
người ta không hoan nghênh chúng ta rồi, các ngươi đi lên cho một họ
chút lễ ra mắt đi.”

Nữ tử vừa dứt lời thì hổ tuyết cùng báo tuyết lập tức chuyển động, thân mình cực kỳ nhanh nhẹn lập tức vọt về phía Mạc Bất Phá.

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Mạc Bất Phá chợt lóe, nhanh chóng lấy kiếm ra
chặn móng vuốt của con hổ tuyết lại, nhưng ngay lúc ấy con báo tuyết
cũng xuất hiện ở sau lưng của hắn đưa móng nhọn ra chuẩn bị hung hăng
cào hắn.

Một đạo bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Bất
Phá, móng vuốt sắc bén của báo tuyết vốn sắp chộp vào lưng Mạc Bất Phá
thì bị một thanh kiếm ngăn lại, móng nó quẹt vào trên thân kiếm phát ra
âm thanh chói tai.

Một giây tiếp theo, Mạc Bất Phá chạy tới chỗ
Trọng Lương lưng lề lưng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào hai con
mãnh thú trước mắt bọn họ.

“Xem ra công phu không kém đâu.” Tay
ngọc của nữ tử áo đỏ vỗ nhẹ hai cái, rồi hướng hai con mãnh thú mở
miệng, “Tiểu Quai tiểu Liên, các ngươi phải xốc lại tinh thần một chút.
Mùi vị của bữa tối hôm nay cũng không tệ lắm đâu.”

Hổ tuyết cùng báo tuyết giống như hiểu lời của nàng gầm lên hai tiếng, như đang nói chúng nó đã biết.

Mạc Bất Phá cùng Trọng Lương mặt không chút thay đổi cùng hai con mãnh thú đọ sức.

Trong xe ngựa, Lâm Lập hạ len lén đem màn xe nhấc lên một đường nhỏ, lộ ra
con mắt chuyên chú xem “Đấu trường người thú” bên ngoài .

Hai con mãnh thú khí thế lăng nhân, trong con ngươi phát ra u quang màu xanh lá cây, ánh mắt bén nhọn nhìn Mạc Bất Phá và Trọng Lương. Mà Mạc Bất Phá
và Trọng Lương cũng không hề khủng hoảng, trong hai con mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào mắt mãnh thú.

Lâm Lập Hạ âm thầm tán
thưởng một tiếng, hai người này không hổ là cao thủ. Chiến đấu, điểm
quan trọng nhất là không thể thua vể mặt khí thế. Mặc kệ đối thủ là
người hay là mãnh thú đều phải chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của
đối phương, không được có một tia nơi lỏng. Giữa con người và động vật
dù sao bản chất cũng khác nhau, hổ mạnh mẽ, báo nhanh nhạy, những thứ
này so ra đề là con người kém hơn.

Lâm Lập Hạ mới vừa nghĩ như vậy, hổ tuyết cùng báo tuyết liền mỗi con chống lại một người.

Hổ tuyết mạnh mẽ hướng về phía Mạc Bất Phá nhảy một cái, móng vuốt hổ tựa
như nhắm ngay cái tay cầm kiềm của hắn không chút do dự tấn công. Thân
ảnh Mạc Bất Phá chợt lóe nhanh chóng tránh móng vuốt hổ đủ để phế cánh
tay của hắn, nhưng trên mu bàn tay vẫn lưu lại vài vết máu, máu từng
giọt từng giọt chảy ra, nhưng mà ánh mắt Mạc Bất Phá một cái cũng không
nháy.

Lâm Lập Hạ không khỏi bội phục, cao thủ quả nhiên là cao thủ.

Bên này Mạc Bất Phá đang chiến đấu với hổ tuyết, bên kia Trọng Lương cũng
cùng báo tuyết triển khai chiến đấu. Báo tuyết không hề giống hổ tuyết
vừa bắt đầu liền công kích, thân thể của nó nhanh nhẹn không ngừng di
chuyển, ánh mắt lười biếng lại mang theo tia xâm lược nhìn Trọng Lương. Đôi mắt Trọng Lương khóa chặt động tác của nó, cũng làm ra tư thế phòng vệ, đột nhiên thân thể báo tuyết nhanh như chớp nghiêng người nhảy tới
chỗ Trọng Lương, Trọng Lương theo thói quen nâng kiếm đỡ công kích của
báo tuyết, mà trường kiếm trên tay lại gượng gạo xuất ra chiêu thức,
móng vuốt của tuyết để lại một vết thương thật sau trên cánh tay hắn.

Cả người Trọng Lương hơi run một cái, nhưng rất nhanh phản ứng lại tiếp tục cùng báo tuyết đối chiến.

Lâm Lập Hạ bên trong xe chứng kiến cánh tay Trọng Lương chảy máu ròng ròng
thì trái tim đột nhiên căng thẳng, tuy nói báo và hổ không dễ đối phó,
nhưng Mạc Bất Phá và Trọng Lương cũng không phải là đèn đã cạn dầu,
nhưng hổ tuyết cùng báo tuyết không ngờ lại thông minh như vậy, không hề giống một loại động vật chỉ biết cúi đầu công kích. Ánh mắt nàng chuyển một cái nhìn về phía nữ tử áo đỏ đang bàn quang đứng xem, lại thấy nàng cũng đúng lúc xoay đầu lại, tầm mắt của hai người vừa lúc đụng vào.

Nữ tử áo đỏ nhìn nàng cười quyến rũ, Lâm Lập Hạ cả kinh buông lỏng mà xe
trong tay ra, một tầng vải đem cảnh tượng bên ngoài xe che lại.

Mạc Tử Huyền từ lúc nãy đến bay giờ vẫn trầm mặc tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm
Lập Hạ, quan tâm hỏi, “Giản Chi, tình huống bên ngoài như thế nào?”

Hai chân mày Lâm Lập Hạ nhíu lại, nữ tử áo đỏ kia rốt cuộc là ai, sao lại
có được con vật cưng như vậy, còn có thể huấn luyện bọn chúng chiến đấu
như thế nào?

“Tử Huyền, võ công của Mạc công tử như thế nào?” Lâm Lập Hạ đột nhiên hỏi.

“Võ công của Mạc Bất Phá coi như là cao cường rồi.” Mạc Tử Huyền thấy vẻ
mặt nặng nề của nàng thì cũng tháo xuống nụ cười tao nhã.

Lâm Lập Hạ duỗi ngón tay ra xoa xoa trán của mình, bây giờ nàng ở đây chỉ làm
liên lụy Mạc Bất Phá và Trọng Lương, cho nên hiện tại việc nên làm lúc
này chính là phải rời đi, chỉ có như vậy mới có để cho hai người bên
ngoài không cần lo lắng gì mà dốc sức chiến đấu với hai con mãnh thú
này.

Lâm Lập Hạ nghĩ bên ngoài còn có một nữ tử áo đỏ, hơn nữa
Mạch Tuệ còn đang một mình đợi trong xe ngựa xe ngựa phía sau, như vậy
thì. . . . . .

“Võ công của Tử Huyền thì thế nào?” Nàng hỏi.

“Đối phó với hai ba người vẫn không vấn đề gì.” Mạc Tử Huyền đã biết được
nàng đang có ý niệm gì trong đầu, hắn có chút kinh ngạc nói, “Giản Chi
muốn chạy trốn sao?” Trong giọng nói mang theo không dám tin.

Lâm Lập Hạ có chút hồ nghi nhìn hắn một cái, “Huynh thật không biết ta đang nghĩ cái gì sao?”

Mạc Tử Huyền nghe vậy thì môi mỏng nâng lên, vậy mà Dịch Giản Chi cũng
không ngu ngốc cho lắm, biết mình hiện tại nên chạy thoát thân
trước.”Vậy thì cứ làm như vậy đi.”

Trong lòng Lâm Lập Hạ vẫn còn
có chút ngạc nhiên, nàng biết Mạc Tử Huyền này mới cùng mình nói giỡn,
trong lòng nàng cũng chỉ có ý nghĩ kia mà thôi, thế nhưng hắn lại mang
một vẻ mặt “Hắn biết” như vậy?

Bọn họ rõ ràng mới biết nhau có một ngày thôi được không? Tại sao hắn lại làm như hiểu rõ nàng như vậy? Hay là bởi vì. . . . . .

Lâm Lập hạ nhìn bóng dáng Mạc Tử Huyền phía trước nhíu mày một cái, chẳng
lẽ cảm giác của người này không phải nhạy cảm bình thường?

Mạc Tử Huyền ra khỏi xe ngựa thấy con mãnh thú mới từ không trung nhảy xuống
bước chân đi từ từ thong thả, mà trên người Mạc Bất Phá và Trọng Lương
đã có không ít vết thương, hơi thở cũng bắt đầu hơi rối loạn.

Mặt khác nữ tử áo đỏ thấy Mạc Tử Huyền thì vỗ tay một cái mở miệng, “Không
ngờ trong xe này ngoại trừ có một tiểu công tử tuấn tú ra còn có một mỹ
nhân như vậy.” Ánh mắt nàng càn rỡ đánh giá công tử tuấn mỹ mặc y phục
màu xanh dương nhạt, trên mặt đều là vẻ hài lòng.

Lâm Lập hạ sau
khi ra ngoài nghe vậy có chút dở khóc dở cười, cảnh tượng như vậy nhìn
kiểu gì cũng thấy giống như đùa giỡn vậy, chỉ là người đùa giỡn và người bị đùa giỡn có trái ngược mà thôi.

Nữ tử áo đỏ cũng nhìn thấy
Lâm Lập Hạ sau lưng Mạc Tử Huyền, nàng cười càng thêm vui vẻ, “Xem ra
không chỉ tiểu Quai và tiểu Liên, hôm nay ta cũng thu hoạch được không
nhỏ.”

Lâm Lập hạ 囧, chẳng lẽ tỷ tỷ mỹ nữ này muốn mang hai người
bọn họ trở về làm “Áp trại phu quân” ? Nhìn vẻ mặt nàng giống như đúng
là có ý này mà. Nàng hướng Mạc Tử Huyền nháy nháy mắt, ý bảo bắt đầu
hành động.

Mạc Tử Huyền gật đầu một cái, liền cầm cây sáo ngọc
không biết giấu ở nơi nào nghênh đón nữ tử áo đỏ. Nữ tử áo đỏ cũng rút
ra nhuyễn tiên (roi mềm) quấn ngang hông đấu lại cây sáo bằng ngọc của
hắn. Mà Lâm Lập Hạ nhân cơ hội này nhảy xuống xe ngựa hướng về Mạch Tuệ
đang ở xe ngựa phía sau chạy tới.

“Mạch Tuệ!” Lâm Lập Hạ thở hổn hển lớn tiếng kêu lên, nhấc rèm lên kéo Mạch Tuệ đang núp ở cửa xe, “Nhanh xuống xe!”

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mạch Tuệ hơi run rẩy nói, “Vừa rồi là thứ gì kêu lên vậy? Mấy người Mạc công tử đâu?”

“Bây giờ không phải lúc để ý đến những thứ này.” Lâm Lập Hạ kéo Mạch Tuệ bắt đầu chạy, khóe mắt nhìn mầy người đang chiến đấu kịch liệt ở đầu kia.
“Chúng ta đến chỗn an toàn trước, ở chỗ này chỉ làm liên lụy bọn họ
thôi.”

“Tiểu thư, người buông nô tỳ ra đi, nô tỳ tự chạy được.” Mạch Tuệ nói, Lâm Lập Hạ kéo nàng chạy sẽ rất mệt mỏi.

Lâm Lập Hạ buông Mạch Tuệ ra, vừa chạy vừa quay về phía sau lớn tiếng kêu một câu, “Chúng ta gặp nhau ở phía trước!”

Ba người đang trong cuộc chiến kịch liệt nghe vậy cũng dừng một chút,
nhưng rất nhanh phản ứng lại tiếp tục chiến đấu với đối thủ của mình.

Chạy khoảng mười phút, Lâm Lập Hạ mới dừng lại thở hổn hển từng ngụm từng ngụm , trời, chạy chết nàng rồi.

“Mạch Tuệ!” Nàng quay đầu lại muốn hỏi Mạch Tuệ thế nào lại phát hiện phía
sau mình không có một bóng người, nhìn lại hoàn cảnh chung quanh một
chút, Lâm Lập Hạ bi ai phát hiện mới vừa rồi mình nhất thời chạy hăng
hái quá mà làm lạc mất Mạch Tuệ rồi, hơn nữa bản thân cũng căn bản không biết nời này là nơi nào.

“. . . . . .” Lâm Lập Hạ có chút tức
giận dùng sức đạp vào tảng đá bên cạnh, lại không ngờ nghe được trước
mặt truyền đến tiếng kêu đau đớn, đột nhiên trong lòng nàng có chút sợ
hãi, hơi cứng ngắc ngẩng đầu lên.

Trước mặt nàng nàng, “Tiểu nhị
ca” đang mang một mặt cười âm hiểm nhìn nàng, bên cạnh còn có nhiều nam
tử diện mạo hung ác, một người trong số đó đang ôm chân mình kêu đau.

“Tiểu công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tam Đương Gia chậm rãi tới gần Lâm Lập Hạ nói.

Trời muốn diệt ta mà. Lâm Lập Hạ kêu gào trong lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN