Cùng Quân Ca - Chương 36: Nguyên nhân dây dưa (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Cùng Quân Ca


Chương 36: Nguyên nhân dây dưa (hạ)


Mí mắt Lâm Lập Hạ giật giật, cuối cùng run run rẩy rẩy mở mắt.

Nàng nhìn chăm chú vào màn lụa giường lớn trước mắt, bên môi gợn lên một nụ cười khổ, thì ra chỉ là mộng.

Lúc này một giọng nữ dịu dàng mềm mại vang lên: “Cô nương, ngươi đã tỉnh?”

Lúc này Lâm Lập Hạ mới chú ý tới có một nữ tử áo trắng đứng ở trước giường, nàng sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười cười hỏi, “Xin hỏi nơi này là
nơi nào?”

“Nơi này là phủ đệ của Vương Gia ở Lạc Dương.” Úc nương cũng dịu dàng cười một tiếng.

Lâm Lập Hạ nghe vậy nhíu mày một cái, Vương Gia? Nàng rõ ràng là vì cứu nam tử kia mà bị thích khách đâm một kiếm…

Nghĩ tới đây nàng sững sờ một chút, chẳng lẽ, nam tử kia?

“Vai phải của cô nương bị kiếm đâm đã hôn mê một ngày, mặc dù không để lại
sẹo nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.” Úc nương nhìn gương mặt vẫn còn
tái nhợt của thiếu nữ nói, “Ta đây sẽ gọi người đi thông báo cho Vương
Gia.”

“Đợi chút, ” Lâm Lập Hạ nhức đầu gọi Úc nương đang muốn rời đi lại, “Ta nói, cái đó, không cần.”

Trên mặt Úc nương hiện lên nghi ngờ, “Cô nương, đây là…”

“Ta căn bản không quen người nào là Vương Gia trong miệng ngươi,” Lâm Lập
Hạ định ngồi dậy, lại không cẩn thận động tới đến vết thương trên vai
đau hít vào một hơi, “Ta cùng hắn chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.”

Úc nương nghe vậy cười cười mà nói, “Đã như vậy, thì càng phải thông báo cho Vương Gia.”

“Cô nương, không cần.” Lâm Lập Hạ khó được kiên trì, phiền toái, thật sự là phiền toái, hiện tại mà dây dưa với người trong hoàng thất gì đó thì
càng thêm phiền toái.

Lúc này Úc nương mới phát hiện ra thiếu nữ
trước mắt một mực chịu đựng đau đớn trên vai, mồ hôi lạnh chảy xuống
ròng ròng. Nàng tiến lên cầm khăn thêu lau cho Lâm Lập Hạ nói, “Cô nương vẫn không nên cậy mạnh, vết thương sợ rằng lại muốn rách ra.”

Lâm Lập Hạ kéo kéo khóe môi tái nhợt, “Đa tạ cô nương quan tâm.”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của vương gia, đây là đương nhiên.” Một tay Úc nương nhẹ nhàng đỡ nàng dậy tựa vào trên gối mềm nói.

Lâm Lập Hạ vô lực thở dài, cô gái mặc áo trắng này tại sao lại biết mình
không phải là lần đầu tiên cứu tên Vương Gia kia rồi, chẳng lẽ loại
chuyện như cứu người cũng có quán tính?

“Cô nương hiện tại không
nên suy nghĩ quá nhiều, ở tại nơi này dưỡng thương thật tốt mới đúng.”
Úc nương rót một ly trà cho Lâm Lập Hạ, đưa tới trong tay của nàng.

Lâm Lập Hạ cảm kích cười với nàng, cô gái này thật đúng là tỉ mỉ. Nước trà
mát mẻ vào trong miệng, cánh môi khô khốc trở nên trơn bóng, nàng không
khỏi đem một chén nước trà uống sạch.

Úc nương cầm lấy cái ly lại rót cho nàng một chén nữa, Lâm Lập Hạ khẽ nhấp vài hớp liền bỏ lên trên bàn nhỏ, “Cô nương, ta phải rời đi.”

Lông mày Úc nương khẽ nhướn lên, “Ta không hiểu tại sao cô nương lại cố chấp muốn rời đi như vậy?”

“Lần này cũng không phải một mình ta ra ngoài, nha hoàn cùng thị vệ của ta
hiện tại khẳng định đang vội vã tìm ta khắp nơi.” Lâm Lập Hạ giải thích, đây cũng là một trong những nguyên nhân.

“Chuyện này…” Úc nương nghe vậy vẫn lắc đầu một cái, “Cô nương nếu muốn rời đi vẫn phải tự mình nói với Vương Gia thôi.”

Lâm Lập Hạ có chút buồn cười, thì ra nàng đã cứu tên Vương Gia kia còn phải cái gì cũng trưng cầu sự đồng ý của hắn?

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lúc này cửa bị đẩy mở, Lý Triệt một thân trường bào màu đen đi vào.

“Tiểu sư phụ, nàng đã tỉnh?” Lý Triệt nhìn cô gái sắc mặt tiều tụy trên giường nói.

Lâm Lập Hạ khẽ gật đầu một cái, “Ân.”

Úc nương thấy thế đứng qua một bên, Lý Triệt tiến lên ngồi ở bên giường, “Tiểu sư phụ còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Lập Hạ nhìn bả vai của mình một chút nhạo báng nói, “Trừ cái này thì tạm thời không còn chỗ nào không thoải mái.”

Lý Triệt nghe giọng điệu nàng nói chuyện cũng biết bây giờ nàng đã không
còn gì đáng ngại, đáy lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là
tốt rồi. Lần này ít nhiều nhờ có tiểu sư phụ ở đây.”

“Ta ngược lại vô cùng hi vọng mình không ở đây thì tốt hơn.” Lâm Lập Hạ cười khổ một cái nói.

Lý Triệt nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ mặt thú vị, “Tiểu sư phụ, không biết nên gọi nàng là gì?”

Lâm Lập Hạ nghĩ cũng đúng, sau khi bị chọc thủng mánh khóe cũng không thể
sau này vẫn còn mở miệng một tiếng tiểu sư phụ hai tiếng tiểu sư phụ,
bọn họ ngược lại biết nội tình, nhưng người ngoài chỉ sợ cũng không rõ
chân tướng.”Ta họ Dịch.”

“Dịch cô nương.” Trong mắt Lý Triệt hiện lên nụ cười, “Bổn vương rất cảm kích Dịch cô nương cứu Bổn vương, cho
nên Dịch cô nương tạm thời ở lại trong phủ đệ của Bổn vương nghỉ ngơi
cho tốt.”

Trong lòng Lâm Lập Hạ cười lạnh, Bổn vương? Hắn đây là
đang nói nàng không đồng ý cũng phải đồng ý sao? “Vương Gia, nói thật
không gạt ngươi, lần này ta đi ra ngoài là đi cùng với người hầu, ta
cũng vì cùng người hầu thất lạc mới gặp gỡ Vương Gia, hiện tại Vương Gia dẫn ta đến đây đoán chừng hai người hầu này của ta đang hoảng sợ mà tìm ta khắp nơi đấy.”

Lý Triệt gặp chiêu phá chiêu, “Đã như vậy Bổn vương sẽ phái người dẫn hai người hầu kia của nàng đến đây.”

Lâm Lập Hạ không khỏi hơi giận, người này thật là, “Không cần làm phiền
Vương Gia, ta đi chuyến này là tới thăm hỏi thân thích, ta đến ở nhà họ
tĩnh dưỡng là được rồi.”

“Như vậy sao được.” Lý Triệt ra vẻ kinh
ngạc, “Dịch cô nương là vì cứu Bổn vương mới bị thương, Bổn vương há có
thể tri ân không báo?”

Lâm Lập Hạ không ngừng lắc đầu trong lòng, dạ dạ dạ, lại kéo về đề tài báo ân cùng không báo ân lúc sáng sớm rồi,
nếu như bây giờ thân thể nàng còn là khỏe mạnh cường tráng thì nàng nhất định sẽ cự tuyệt sau đó lập tức rời đi, chỉ tiếc bây giờ nàng bị thương ngay cả nói chuyện nhiều cũng cảm thấy mệt, thật sự không có hơi sức
tiếp tục đánh Thái Cực với hắn nữa, nàng nhụt chí nói một câu, “Vậy thì
theo lời Vương Gia mà làm thôi.”

Lý Triệt hài lòng cười cười. Úc nương đứng một bên trầm mặc nâng mắt lên lẳng lặng nhìn hai người trước mắt.

* * *

Lý Dục giờ phút này đang lười biếng nằm ở trên giường êm, một bên Lục Lung đang thay hắn xoa bóp bả vai, mà Thất Xảo còn lại khéo tay lột vỏ nho,
đem từng quả từng quả nho trong suốt cho vào trong miệng Lý Dục.

“Điện hạ, thuộc hạ không tra được thân phận hắc y nhân ngày đó.” Hỏa Nhi xuất hiện ở cửa, nhỏ giọng mà nói.

“Hả?” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Lý Dục hẹp xẹt qua tia thú vị, “Không tra được?”

“Dạ.” Trên mặt Hỏa Nhi nổi lên khốn sắc, “Thuộc hạ đã đi điều tra tất cả tổ
chức sát thủ trong thành Lạc Dương, cũng không phát hiện thích khách
tương tự với những người trên đường ngày đó.”

Lý Dục rũ mắt
xuống, võ công thích khách ngày đó đúng là chưa từng thấy qua, nhưng rõ
ràng là bọn họ có kế hoạch từ trước, chiều hôm qua hắn mới đến Lạc
Dương, trực tiếp vào Như Thủy các, cho nên đối phương cũng không phải là người trong thành Lạc Dương. Như vậy thì nghĩa là… Kinh Thành.

“Ta nghe nói hoàng thúc đầu kia cũng bị ám sát, có điều lại có người đến
cản lại?” Lý Dục khẽ giật giật thân thể, vạt áo vốn rộng lại càng thêm
mở ra, lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực hắn còn hơn cả làn da của nữ
tử.

Hỏa Nhi thoáng dời tầm mắt nhìn về phía Lý Dục, “Lúc ấy Bát
Vương gia xuống lầu là vì ngăn một nữ tử áo tím lại, Bát Vương gia và nử tử kia cùng nhau bị ám sát, sau đó không lâu lại có mấy hắc y nhân ra
tay tương trợ, nữ tử kia vì cứu Bát Vương gia bị kiếm đam bị thương được Vương Gia mang về phủ, mà mấy hắc y nhân tương trợ là thân phận gì
thuộc hạ cũng không tra ra được.”

Lý Dục nhớ tới khi đó Lý Triệt
đột nhiên đứng dậy bóng dáng cùng trên mặt vui mừng, Lý Dục tà tà cười
cười, cô gái áo tím? Xả thân cứu giúp?

“Hỏa Nhi, để cho người đi chuẩn bị kiệu, ta muốn đi một chuyến hoàng thúc phủ đệ.”

* * *

“Tiểu, tiểu thư.” Mạch Tuệ len lén liếc Úc nương bên cạnh một cái, nhỏ giọng ở bên tai Lâm Lập Hạ hỏi, “Nơi này là nơi nào vậy?”

Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, “Thật ra thì ta cũng không rõ ràng lắm.”

“Hả?” Mạch Tuệ ngạc nhiên kêu lên, sau đó phát hiện âm thanh của mình quá lớn lại giảm thấp xuống, “Tiểu thư người không biết nơi này là nơi nào mà
đã tới rồi?”

Lâm Lập Hạ chỉ chỉ bả vai của mình, “Ta nói này, Mạch Tuệ, ngươi không thấy sao, ta cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Đáy mắt Mạch Tuệ thoáng qua một tia đau lòng, “Tiểu thư, làm sao người lại bị thương như vậy?”

“Mỹ cứu anh hùng xả thân cứu người Lôi Phong* sống phía Đông Bắc.” Lâm Lập Hạ tùy tiện nói.

* Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc

“À?” Mạch Tuệ nghi hoặc nhìn nàng, “Tiểu thư mới vừa nói cái gì?”

Lâm Lập Hạ nổi lên tâm tư đùa giỡn, “Đổng Tồn Thụy* xả thân nổ lô cốt.”

*Đổng Tồn Thụy ôm bom lao vào lô cốt của địch, anh dũng hi sinh trong cuộc chiến giải phóng Long Hóa

Mạch Tuệ gãi gãi đầu, à?

“Tư Mã Quang* đập chum cứu bạn bè.” Lâm Lập Hạ Việt nói xem thêm sức lực,
“Còn có cái đó ai đó người nào rơi xuống nước cứu người.”

*Khi
Tư Mã Quang cùng bạn bè nô đùa, chơi trò chơi “trốn tìm” trong vườn hoa, mỗi người chạy một ngả để tìm chỗ trốn. Lúc đó, có một cậu bé rất nhỏ
tuổi, vì không muốn mọi người tìm ra mình sớm nên đã nhảy vào chum nước
mà không hề biết trong chum chứa đầy nước. Cậu bé nhanh chóng bị sặc
nước và kêu la thất thanh, các bé chơi cùng vô cùng hoảng sợ, lo lắng
nhưng không biết làm gì để cứu, duy chỉ có Tư Mã Quang là bình tĩnh suy
nghĩ và đã nảy ra hành động cứu cậu bé kia.

“Tiểu — thư —” Gương mặt Mạch Tuệ xụ xuống, nàng kiểu gì cũng nghe không hiểu Lâm Lập Hạ đang nói linh tinh cái gì.

Lâm Lập Hạ cười vui vẻ, lại không nghĩ tới vui quá hóa buồn, cười to làm
động đết vết thương, làm nàng đến nhe răng trợn mắt trong chốc lát.

Lần này đến phiên Mạch Tuệ cười, ai bảo tiểu thư có ý xấu đùa cợt nàng.

Úc nương ở một bên nhìn hai người vui đùa cũng cười cười, “Dịch cô nương,
hiện tại nha hoàn cùng thị vệ của ngươi cũng tới ở trong phủ rồi, lần
này ngươi có thể an tâm ở chỗ này dưỡng thương.”

Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, “Đa tạ cô nương.”

“Dịch cô nương không cần đa lễ, gọi ta là Úc nương là được rồi.” Úc nương
cười nhạt, “Dịch cô nương là ân nhân cứu mạng của vương gia, Vương Gia
nhắn nhủ chúng ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.”

Vương Gia, Vương Gia, lại là tên Vương Gia kia.

Lâm Lập Hạ nhức đầu vuốt vuốt trán mình, nàng không muốn dính líu quan hệ
gì với mấy người của hoàng thất, những người xuyên không kia không phải
dính tới người trong hoàng thất liền dây dưa không dứt sao, nàng thì hay rồi, hai lần cứu phải cái gì mà Vương Gia, đứa ngốc cũng không ngốc như nàng, cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là tự mình làm bậy thì không
thể sống!

Nhưng nếu không cứu? Dưới tình huống như vậy thì chỉ
cần là người sẽ ra tay cứu đúng không, lần đầu tiên máu chảy đầm đìa như vậy, lần thứ hai hắn không phải cũng vì bảo vệ mình mà đánh không lại
những người đó.

Rối rắm, thật là rối rắm, lại nói rốt cuộc là ai cứu ai đây?

Trong lòng Lâm Lập Hạ âm thầm mắng một câu, ¥%#%¥, so với đề số học còn khó hơn!

“Vương Gia.” Úc nương thấy người đang bước vào cửa thì mở miệng.

Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên, rất tốt, Vương Gia lại tới, không biết hắn lại muốn làm gì?

“Dịch cô nương vì sao lại nhìn Bổn vương như vậy?” Lý Triệt cảm thấy tâm tình của mình hôm nay hình như đặc biệt tốt.

Lâm Lập Hạ mặt không vẻ gì nói một câu, “Không có, chẳng qua là cảm thấy Vương Gia hôm nay đặc biệt động lòng người.”

Gương mặt Lý Triệt cương cứng một chút, Mạch Tuệ không nhịn được quay đầu lại khẽ nở nụ cười, còn lại Úc nương có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lập Hạ.

Động — lòng — người?

Đúng lúc ấy thì, ngoài phòng có giọng nói trầm thấp mị hoặc của người nào đó truyền tới,

“Hoàng thúc, ta nghe nói người giấu một vị giai nhân ở chỗn này đúng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN