Cùng Ta Vui Vẻ Được Không - Chương 18: Thâm tình không bao lâu (nhất)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Cùng Ta Vui Vẻ Được Không


Chương 18: Thâm tình không bao lâu (nhất)


Thâm tình không bao lâu (nhất)

Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống xuyên qua núi cao vực sâu, bên tai Liên Tống đều là tiếng gió thổi, trước mắt là mái tóc rối loạn của sư phụ khi cùng ma giáo giao chiến. Hắn tới cứu nàng, nhất định chịu không ít cực khổ.

Sư phụ trưởng thành trong nhà cao cửa rộng, mặc dù nhìn ôn nhã hiền hòa, nhưng nói thật ra vẫn có nhiều chỗ không giống người bình thường, chỉ không ai phát hiện ra mà thôi. Ví dụ như, áo của sư phụ không cần hoa mỹ, nhưng nhất định phải sạch sẽ, hơn nữa phải thay đổi hàng ngày.

Nàng nhìn sư phụ lúc này, chắc cũng đã hai ba ngày chưa thay y phục rồi. Kề sát ngực sư phụ, nàng thầm ước rằng lúc này có người mang sư phụ bay đi là nàng, nàng không muốn sư phụ phải vất vả như vậy. Đang suy nghĩ, sư phụ bỗng nhiên rơi xuống, hai người lảo đảo từng bước suýt nữa ngã sấp xuống.

Sau khi đứng vững, sư phụ buông nàng ra: “Ngươi muốn ôm chết ta sao?”

Trên mặt nàng nổi lên sự ngượng ngập, thấy sư phụ xoay người đi, nàng nghĩ hắn thấy nàng thô lỗ mà chán ghét, nàng đứng tại chỗ không biết làm thế nào cho phải. Sư phụ đi vài bước lại quay đầu nói: “Còn không đi theo sao?” Hắn vươn tay ra với nàng, lúc này nàng mới xác định được sư phụ vẫn chưa chán ghét nàng, vô cùng vui vẻ nắm lấy tay sư phụ.

Tay sư phụ có chút lạnh lẽo.

Xa cách vài ngày đã như mấy năm không gặp. Nàng có thật nhiều lời muốn nói với sư phụ.

“Sư phụ, sao người tìm được đồ nhi?”

“Đi theo thì tìm được.”

“Đồ nhi làm theo lời dặn dò của sư phụ, lấy bất biến ứng vạn biến, bọn họ không nghi ngờ gì đồ nhi cả.”

“Rất tốt.”

“Mỗi ngày đồ nhi đều nghĩ đến sư phụ. Lần này chúng ta trở về có phải sư bá sẽ đồng ý cho chúng ta xuống núi không?”

“Cố gắng đi.”

“…”

Đối với người khác không biết thế nào, nhưng đối với nàng sư phụ rất hay nói. Hắn từng ở Trúc Vong Nhai nói liên tục ba ngày với nàng những chuyện kỳ lạ trên đời. Sao lúc này lại ít nói như vậy, còn có chút lãnh đạm.

Nàng le lưỡi hỏi: “Sư phụ, có phải vừa rồi người chê đồ nhi thô lỗ không?” Ngẫm lại, sư phụ rồi cả ma giáo nữa, rất lễ độ nho nhã, không giống nàng là một cái cô nương ồn ào, sư phụ sao có thể quen được? Có phải là mấy ngày không thấy, bỗng nhiên sư phụ đã nghĩ thông suốt, liền thay lòng đổi dạ?

Không, ngay cả túi thơm của nàng sư phụ cũng…hôn. Hắn sẽ không thay lòng.

Khi nàng đang suy nghĩ miên man thì giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta an tâm của Kim Nhật Lãng vang lên: “Nếu ngươi trở nên rụt rè thì không phải là Liên Tống mà sư phụ vẫn luôn mong nhớ.”

Liên Tống vui mừng, nàng đã nói sư phụ sẽ không thay lòng mà. Nàng nhẹ lòng kéo sư phụ bắt đầu nói những chuyện mấy ngày nay. Một đường vừa đi vừa nói, họ đã từ vùng hoang vu xuống đến cảng, mãi đến khi lên thuyền nàng vẫn không phát hiện được sự chịu đựng trong mắt sư phụ.

Ra khỏi núi hoang, Kim Nhật Lãng đã dùng hết toàn lực, hắn cực lực chống đỡ không muốn để Liên Tống phát hiện ra. Đi bộ mấy dặm đường, đương nhiên không thể chịu nổi, hắn không thể gắng gượng nữa, sau khi lên thuyền liền ngồi xuống vận công. Còn Liên Tống, trận chiến vừa rồi cũng khiến nàng hoảng sợ mà tốn không ít nguyên khí, cũng im lặng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi khí huyết lưu thông, trên người như không có chỗ nào lành lặn, thân thể nóng bỏng đau đớn. Đơn giản là thân thể của hắn rất đặc biệt, ngoài lạnh trong nóng, nên Liên Tống vẫn không phát hiện ra điều gì.

Mặc dù không phát giác được gì, nhưng Liên Tống vẫn biết đại khái là sư phụ không khỏe, nàng rất lo lắng. Khi Kim Nhật Lãng nhắm mắt nàng ở bên cạnh hắn, đến khi hắn mở mắt ra nàng vẫn ngồi xổm bên cạnh, chẳng qua đổi từ bên trái sang bên phải, nhìn hắn không chớp mắt, giống như sợ rằng nháy mắt một cái thôi thì hắn sẽ bay đi.

“Tối rồi, bên ngoài rất lạnh.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi lại ăn mặc đơn giản như vậy, trở vào khoang thuyền nghỉ ngơi đi.”

Liên Tống chống mặt nói: “Sư phụ cũng mặc rất mỏng, sư phụ cũng nên vào trong khoang thuyền đi.”

Sợ Ma giáo đuổi theo, bọn họ vội vàng mua một cái thuyền nhỏ, khoang thuyền nhỏ hẹp chỉ có thể để đủ một cái giường. Thời gian gấp gáp, cũng không thể chuẩn bị chu đáo. Nếu trời thuận gió như dự đoán, chưa đến hai ngày sẽ vào đất liền, nhẫn nhịn có thể chịu được.

“Sư phụ là nam tử, chịu được hàn khí.” Kim Nhật Lãng nói: “Mau vào đi.”

“Nhưng sư phụ bị thương.” Liên Tống không đồng ý, ngón tay sờ sờ cái mặt, sau đó sờ sờ lên tay sư phụ, lập tức nói rất đúng lý hợp tình: “Nha, tay sư phụ còn lạnh hơn cả đồ nhi.”

Kim Nhật Lãng nghiêm mặt nói: “Ngươi không nghe lời sư phụ nói sao?”

Sư phụ rất nghiêm. Liên Tống không dám lỗ mãng. Không cam lòng mà đứng dậy vào khoang thuyền. Khi nằm ở trên giường nàng nghĩ, sau này sư phụ sẽ làm tướng công của nàng. Muốn lấy một tướng công uy nghiêm như thế sau này nàng sẽ bị chèn ép, như vậy là đi ngược lại ước nguyện ban đầu khi muốn lấy chồng của nàng. Nàng nghĩ thế nào cũng không đúng, nàng đứng dậy, học sư phụ im lặng ngồi xuống xem có thể tăng thêm một chút nội lực hay không. Ngay cả sư phụ cũng nói nàng không rụt rè, tương lai nhất định nàng sẽ không có duyên với cái gọi là vợ chồng tôn trọng nhau, nếu phải đánh nhau…Nàng làm sao có thể đánh thắng sư phụ nha. Vừa mới tích tụ được chút nội lực đã xì cả ra.

Kim Nhật Lãng nghỉ ngơi hơn nửa ngày, nguyên khí khôi phục không ít. Vết thương vẫn đau nhưng đã có thể chịu đựng được. Thính lực cùng thị lực cũng khôi phục, hắn rõ ràng nghe được tiếng chân rón ra rón rén đi tới.

“Tống nhi.” Hắn hơi trách cứ, “Ngươi muốn vi sư mang ngươi trở về giường sao?”

“Không muốn không muốn.” Liên Tống nhảy qua vài bước: “Đồ nhi chỉ muốn ở cùng sư phụ.”

“Ngươi nói ở bên ngoài lạnh, nếu ngươi cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” hắn bất đắc dĩ trợn mắt, lại nhìn thấy một cái chả giò đứng ở bên cạnh.

“Đồ nhi có bọc chăn.” Liên Tống bọc chăn cả người chỉ lộ ra cái mặt tươi cười với hắn.

Hắn muốn tức giận nhưng không được.

Chả giò cho rằng hắn dung túng nàng nên nhảy nhảy mấy cái, tới bên cạnh hắn lộn qua nhào lại mới ngồi xuống được.

Hắn không để ý tới nàng. Nàng cũng thức thời im lặng không nói chuyện.

Dựa vào thế này thật gần, ngay cả hô hấp của nhau đều nghe thấy được.

Hắn im lặng nhìn biển, bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thân thuyền lắc lư, mang thân hình hai người chạm vào nhau.

Tâm đã động, lại vận công nữa sợ là không được. Kim Nhật Lãng tỏa ra tất cả chân khí còn lượn lờ, chỉ lẳng lặng ngồi, lẳng lặng ngồi cùng một cái chả giò, để gió biển thổi bản thân đến lạnh, đem dục niệm của mình thổi bay đi.

Cũng không biết ngồi bao lâu, Liên Tống chịu không được liền cùng nói chuyện phiếm với sư phụ.

“Sư phụ, vì sao chúng ta không đi cùng với Tư Phóng sư bá?”

“Ngươi muốn sao?”

“… Không muốn.”

Dưới bầu trời đêm bát ngát có vô số những ngôi sao nhỏ. Lênh đênh trên biển rộng mênh mông, chỉ có hai người bọn họ.

Giờ phút này, cho dù nàng muốn hôn sư phụ, cũng không có ai nhảy ra chỉ trích, nhưng mà việc này nàng chỉ dám nghĩ trong lòng.

Chỉ là suy nghĩ trong người đã nóng lên, thoáng nhìn sư phụ nhắm mắt lại, nghĩ đến hắn còn đang chuyên tâm điều hòa hơi thở, nàng lặng lẽ thò tay ra khỏi chăn. Sư phụ không nhúc nhích. Lá gan của nàng lớn hơn chút, đem cái chăn thả ra.

“Tống nhi.” m thanh hờn giận vang lên.

Sau ót sư phụ có mắt sao.

Nàng tới gần tỉ mỉ nhìn sườn mặt anh tuấn của sư phụ. Thân thuyền lại lắc lư, nàng liền chạm vào sư phụ một cái, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng sư phụ.

Sư phụ trợn mắt. Nàng cuống quít ngồi thẳng. Tay lần lượt sờ lên người sư phụ, làn da nàng trở nên mẫn cảm, lưu lại cảm giác mát lạnh của sư phụ.

“Trên người sư phụ thật lạnh.” Nàng kéo dài âm thanh: “Đồ nhi…Giúp người làm ấm tay.”

Nàng cầm lấy tay sư phụ, cười trộm kéo lại gần mình. Khi mất trí nhớ, không phải hắn từng giúp nàng sưởi ấm như vậy sao. Nàng là đồ đệ nên học tập tốt a.

Ngón tay sư phụ thật dài, hai tay nàng cố gắng lắm mới miễn cưỡng bao hết bàn tay hắn. Tay của sư phụ đang ở trong lòng bàn tay của nàng, hì hì.

“Sư phụ, đồ nhi đã biết cách vận công làm ấm tay!” Nàng thông minh cười, đem tay sư phụ ôm trước ngực như bảo bối: “Sư phụ nhìn a.” Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng hết sức phát công, tựa hồ còn đọc mấy câu thần chú.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng mở mắt ra, nếu nàng mở mắt ra đúng lúc, vậy hắn sẽ bỏ qua cho nàng.

Nhưng mà nàng rất chuyên tâm, bất chợt môi của nàng, hơi thở của nàng, đã bị hắn bao vây.

“Thật sự nóng, sư phụ…”

Nàng kinh hỉ mở to mắt.

Nhưng là quá muộn.

Câu nói tiếp theo đều bị ngăn chặn.

Là thuyền đang lay động sao, vì sao nàng ngồi không vững a.

Lời lẽ bị xâm chiếm, tràn đầy hương vị của sư phụ. Nụ hôn của sư phụ cẩn thận mà dịu dàng, một lần lại một lần giống như muốn đem hương vị này khắc vào linh hồn của nàng, tất cả những gì xung quanh, con thuyền, gió nhẹ cùng bầu trời đầy sao cũng bị khắc vào.

Nụ hôn triền miên dừng lại, Kim Nhật Lãng rời khỏi cánh môi của nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Hô hấp”

Lúc này nàng mới hít mạnh một hơi, hồn phách vừa mới bay ra mới trở về vị trí cũ.

Một tay của sư phụ vẫn bị nàng nắm rất chặt, đến chảy cả mồ hôi. Nàng vội vàng buông ra. Sư phụ dùng cái tay kia xoa xoa cánh môi của nàng, vì nàng lau đi ẩm ướt còn lưu lại.

Nàng ngơ ngác nhìn mặt hắn.

Hắn không né tránh cứ để nàng nhìn.

Hắn chớp chớp đôi mắt, nàng cũng chớp chớp dôi mắt, chớp hai cái, chớp ba cái, nàng lại cúi đầu cười.

“Sư phụ, khi nãy không tính, chúng ta làm lại một lần nữa đi.” Nàng đỏ mặt xấu hổ yêu cầu.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng sư phụ hôn môi nha, biểu hiện của nàng quá tệ.

Ngây thơ, cũng là câu dẫn, Kim Nhật Lãng bị nàng làm cho đỏ mặt, hắn hung hăng ôm nàng vào lòng như trừng phạt, cảnh cáo nói: “Thêm một lần nữa sợ xương cốt ngươi cũng không còn.”

Liên Tống đem mặt gác trên bả vai sư phụ, má phải má trái lần lượt đỏ lên.

Đợi đến khi lửa nóng trên mặt lui đi thì trời cũng đã sáng.

Xa xa không còn là mặt biển bằng phẳng nữa, ẩn hiện trong mây mù là những ngọn núi nhấp nhô.

“Sư phụ, đến Cao Ngạo sơn, chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao không?’ Liên Tống cùng sư phụ tựa lưng vào nhau, nàng không nhìn bờ biển xa xa kia.

Kim Nhật Lãng ngồi thẳng thân mình để người phía sau có thể dựa thoải mái. Hắn mỉm cười nói: “Ở Cao Ngạo sơn thì không thể, nhưng nơi khác thì có thể.”

Liên Tống muốn cười, lúc đó lại có một cơn rùng mình dập tắt đi nụ cười của nàng.

“Làm sao vậy?” Kim Nhật Lãng cảm giác được nàng run run.

“Không có gì. Gió rất lạnh.” Nàng thuận miệng giải thích.

Thuyền vẫn lại gần bờ.

Khi đi xuống khỏi sàn tàu, đầu gối của nàng bỗng nhiên rút gân. Hắn ôm nàng rời thuyền, mát xa huyệt vị cho nàng, nhưng không tốt hơn chút nào. Nàng đau đến mức chảy mồ hôi lạnh. Bất chấp nam nữ khác biệt, hắn kiểm tra làn da nơi đầu gối của nàng, có máu đọng.

Một cái dấu hình trăng bán nguyệt màu bạc.

Mê Tiên, sao lại có thể là Mê Tiên Cổ?!

Liên Tống liếc mắt một cái cũng nhận ra dấu ấn kia.

Nàng lại trúng độc sao, lần này là ai ra tay, vì sao nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Chẳng lẽ…

Trong rừng cây, một nụ cười lặng lẽ làm Diêu Kim có chút bất an. Hắn không điều chỉnh chân khí nữa mà chạy đến vỗ vỗ Lâm Thiên Hàn: “Ai, ngươi nói rõ ràng đi, vì sao bọn họ sẽ trở về.”

Lâm Thiên Hàn hào phóng nói ra tình hình thực tế: “Ta đã hạ Mê Tiên Cổ trên người nha đầu kia.”

“Cái gì, ngươi thật sự làm thế sao?” Diêu Kim chấn động.

“Đúng, khi ở trên thuyền ta nhìn thấy con ong mật đó chính là con ong dẫn đường, ta đã hoài nghi nha đầu kia. Để ngừa xảy ra chuyện gì, khi rời thuyền ta đã hạ cổ trên đầu gối của nàng. Ha ha.” Lâm Thiên Hàn cười hai tiếng: “Xem ra quyết định của ta là đúng.”

“Nha đầu đáng thương.” Diêu Kim lắc đầu, trách cứ nói: “Lâm lão đệ, nàng chỉ là một tiểu cô nương, sao ngươi có thể hạ độc thủ như vậy. Giáo chủ còn cần nàng cứu.”

Lâm Thiên Hàn nói: “Dù sao chỉ cần dùng nàng thử một lần, nếu thành công thì nàng cũng chết, các người thật là lòng dạ đàn bà.”

“Nếu cuối cùng cũng chết thì cần gì phải tra tấn nàng.”

Diêu Kim thì thào tự nói, khi quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Cầu Hải, cả hai người đều tiếc hận.

Thâm tình không bao lâu (nhị)

“Sư thúc.”

“Sư thúc.”

“Sư thúc đã trở lại!”

Trên đường trở về Cao Ngạo sơn, mỗi người đều cung kính gọi hắn là sư thúc. Trên mặt hắn vẫn lộ vẻ bình thường, tươi cười trả lời từng người.

Chỉ có một người biết, giờ phút này tim hắn đau như dao cắt. Người kia đi theo sau hắn, không thèm quan tâm mà đón nhận những ánh mắt khác thường của mọi người.

“Nàng lại có thể trở về.” Có người nghị luận.

Liên Tống thật muốn cười to ba tiếng. Nếu không phải sư phụ kính yêu nhất này, nàng mới không thèm trở về.

Câu đối hai bên cánh cửa của Huyền Tông Môn nhìn qua thật giống không có dã tâm nhưng nàng biết ở đây như cái nhà giam. Nàng từng oán giận qua với sư phụ. Kết quả sư phụ nghiêng đầu trầm tư trong chốc lát mới nói với nàng: “Trước khi ngươi xuất hiện, Huyền Tông Môn rất yên vui.”

Khi nàng chưa xuất hiện, căn bản hắn không biết được và mất có bao nhiêu quan trọng. Sa vào tình yêu, đau khổ biệt ly, hắn đều chấp nhận. Vốn đã muốn trở thành tiên, lại bị nàng cứng rắn kéo hai chân, trở về trần gian.

Không, là kéo xuống địa ngục.

Lãng Phong viện không khác xưa là mấy. Liên Tống đẩy cửa ra, hít sâu một hơi.

Kim Nhật Lãng gạt ra những lọn tóc rối loạn cho nàng, hỏi: “Đầu gối còn đau không?”

Nàng đóng cửa viện tiện đà đáp: “Không đau, sư phụ đừng lo lắng. Cho dù muốn lo lắng thì cũng chờ tới đêm trăng tròn rồi nói.”

Kim Nhật Lãng nhìn cửa viện đóng chặt, trong mắt là đau xót.

“Ngươi nghỉ ngơi. Ta đi gặp Viên sư bá.” Hắn ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã định đi.

“Ôi chao, sư phụ.” Nàng gọi hắn: “Đồ nhi cũng muốn đi bái kiến sư bá một chút, nếu không sẽ không hợp lễ nghĩa.”

“Ngươi không cần đi.”

“Nhưng mà…”

“Tống nhi, ngươi cũng biết, làm một người nóng ruột nóng gan đã rất khó chịu, người đừng làm ta lo lắng thêm nữa.”

Sư phụ tới bây giờ luôn vui vẻ tự tại, giờ trên mặt lại có thần sắc thống khổ. Liên Tống khó hiểu hỏi: “Sư phụ lo lắng cho đồ nhi sao?”

Kim Nhật Lãng đè nén nỗi lòng, nói: “Ngươi trời sinh tính tình đã quá mức lạc quan sáng sủa, như là sáng nay có rượu thì sáng nay say. Điều này không có gì không tốt, ta đương nhiên hy vọng mỗi ngày ngươi đều khoái hoạt, những ưu sầu của ngươi sau này cứ để ta lo lắng.”

Lời nói này của hắn, ngụ ý là hắn hi vọng nàng có thể chú ý tới bản thân mình một chút, lại không nghĩ rằng sẽ đưa tới hậu quả như vậy.

Thì ra chân tình không được bao lâu, quả nhiên là một câu tiên tri.

Hắn đi ra sân trước, nàng kiên định nói với hắn: “Sư phụ, đồ nhi sẽ không chết.”

Nàng đã không còn là Liên Tống trước kia, tình nguyện chết cũng không sống mờ mịt mông lung.

Chết thì thật dễ dàng, nàng giải thoát rồi, để lại sư phụ thương tâm. Nghĩ lại khi đó nàng thật là ích kỷ.

Khoảng khắc đóng cửa lại, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nháy mắt trong đầu hắn hiện lên ý niệm: nếu khuôn mặt tươi cười này biến mất trong sinh mệnh của hắn, hắn sẽ như thế nào?

Không thể tưởng tượng được.

Đi vào trong viện của Viên Thương Châu, đợi hồi lâu mới thấy hắn trở về từ Hoàng Kỳ Dược Lâm. Mấy ngày này, Viên Thương Châu phảng phất như già đi hai mươi tuổi, chưa đến năm mươi nhưng đi đường đã phải dùng gậy. Quả nhiên đúng như lời hắn nói, hắn không còn bao nhiêu thời gian.

Kim Nhật Lãng xưa nay vẫn rõ ràng cách làm người của vị đại sư huynh này, hắn công chính liêm minh, lý trí thanh tỉnh, quá nhiều lời nói dối để an ủi là không cần thiết. Hắn hỏi trực tiếp: “Sư huynh có muốn ta giúp gì không?”

Viên Thương Châu chậm rãi nói: “Ta biết ngươi tới gặp ta nhanh như vậy là có chuyện cấp bách, ngươi nói trước đi.”

“Hảo, ta có một chuyện muốn nhờ.” Kim Nhật Lãng không nhún người chút nào.

“Muốn nhờ?” Viên Thương Châu nâng mắt: “Ngươi cũng cầu người khác sao?”

Kim Nhật Lãng biết mình lỡ lời, nhưng lúc này hắn không chú ý nhiều như vậy, hắn nói: “Vài năm trước, sư phụ tự mình đốt đi Mê Tiên Cổ, nhưng thời gian gần đây có không ít người dùng Mê Tiên Cổ khiến giang hồ hoảng sợ. Trừ bỏ sư phụ, đại sư huynh là người tinh thông y thuật nhất, ngươi có thể nghiên cứu ra giải dược không?”

“Ngươi muốn giải dược, vì cứu ai?”

“Đệ tử của ta, Liên Tống.”

Nghe được hai chữ “Liên Tống”, Viên Thương Châu nhìn hắn nói: “Đến tột cùng vẫn là nàng.”

“Nàng… Khụ khụ.” Tim đập quá nhanh, máu chảy cuồn cuộn, kích thích chỗ bị thương, Kim Nhật Lãng ho khan hai tiếng.

Viên Thương Châu nghe xong nói: “Thương thế của ngươi không nhẹ.”

“Vô phương.” Kim Nhật Lãng dừng lại ho khan: “Mê Tiên Cổ quá mức ác độc. Đứa nhỏ kia trước đây đã chịu khổ một lần, ta không hy vọng nàng lại chịu kiếp nạn này. Ta làm sư phụ thật không phải với nàng. Nếu sư huynh có giải dược, hoặc là sư huynh biết cách điều chế, thỉnh cho ta biết.”

“Ngươi vì nàng có phải là trả giá quá nhiều hay không?” Thanh âm khàn khàn của Viên Thương Châu pha lẫn tia thở dài hỗn loạn.

Kim Nhật Lãng khắc chế bản thân, cố làm ra thần sắc chán ghét: “Là quan tâm một chút, cũng không thể mặc kệ để nàng tự sinh tự diệt. Dù sao cũng là đồ đệ duy nhất của ta.”

Viên Thương Châu cúi đầu nhắm mắt, thật lâu sau nói: “Được rồi. Ta đưa ngươi cách điều chế thuốc giải, nhưng hiện tại ta cũng có một việc muốn nhờ.”

Kim Nhật Lãng nghe qua có cách chế thuốc giả thì trong lòng yên tâm không ít, sau đó nghe Viên Thương Châu lại nói với hắn một chữ “cầu”, lòng lại căng thẳng. Hắn nói trước một bước: “Trừ bỏ việc muốn ta làm chưởng môn, những việc khác chỉ cần ngươi nói ta nhất định làm được.”

Viên Thương Châu phun ra từng chữ: “Việc ta cầu ngươi chính là muốn ngươi nhận chức chưởng môn này.”

Thái độ của Viên Thương Châu rất mạnh mẽ, nhất thời Kim Nhật Lãng không nói nên nửa lời.

Đây là kết quả hắn đã sớm đoán được, nhưng không phải không có cách giải quyết.

Hắn lo lắng một lát nói: “Quả thật chí của ta không ở nơi này. Trừ ta ra còn có ngũ sư huynh có khả năng tiếp nhận, hoặc là sư huynh chọn ra một vị đệ tử tâm đắc của mình là được.”

“Nhật Lãng, trước khi chết, ta chỉ lo lắng việc này. Ngươi vẫn nghi ngờ quyết định của ta sao? Không ai thích hợp hơn ngươi để nhận vị trí chưởng môn này. Ngươi là người của Huyền Tông Môn, có trách nhiệm đảm đương nghiệp lớn của Huyền Tông Môn.”

Viên Thương Châu van nài khuyên bảo.

Kim Nhật Lãng nói: “Lòng ta đã quyết ý.”

“Nhật Lãng, ngươi làm thế này sư phụ dưới suối vàng sao có thể nhắm mắt?”

“Vậy thất sư đệ cùng bát sư đệ có thể nhắm mắt sao?”

Nói đến chỗ đau, Kim Nhật Lãng cùng viên Thương Châu tương đối trầm mặc.

Viên Thương Châu đem hơi thở chia thành nhiều lần mới có thể hít vào phổi, hắn nói một tiếng: “Thế sự vô thường. Có người cầu không được, có người nắm trong tay lại không nhận. Thế gian hỗn loạn cũng là vì thế này.”

“Sư huynh…”

Kim Nhật Lãng muốn nói cái gì, nhưng lại bị Viên Thương Châu đánh gãy, hắn lắc nhẹ đầu nói: “Ta biết ý ngươi đã quyết. Vậy thì chúng ta làm trao đổi đi, ta cho ngươi cách điều chế thuốc giải Mê Tiên Cổ, ngươi tiếp nhận vị trí chưởng môn.”

Kim Nhật Lãng nắm chặt quyền. Sống trên đời, một khi đã trầm mê cái gì đó, sẽ dễ dàng bị người ta khống chế. Trước kia hắn tâm trong sạch không có gì cưỡng cầu có thể thản nhiên từ chối. Nhưng hiện tại trong lòng có một người, vĩnh viễn đã mất tự do.

Nhưng mà, hắn cam nguyện.

Nhưng cũng tuyệt đối không bị khống chế một cách mù quáng.

Hắn cười một tiếng nói: “Sư huynh xem ra rất đề cao ta. Một cái đệ tử trong lòng ta cũng giá trị bằng chức chưởng môn.”

“Nếu là thay mặt chưởng môn thì sao?” Viên Thương Châu lui từng bước: “Ngươi chỉ cần tiếp nhận chức vụ ba năm, ba năm sau hãy giao lại cho đệ tử có lai lịch cùng võ công xứng đáng có thể tiếp nhận.”

Ba năm, Liên Tống sẽ nguyện ý chờ hắn sao. Trong đầu Kim Nhật Lãng hiện ra ánh mắt kiên định của Liên Tống, lấy sự hiểu biết của hắn với nàng, nàng sẽ đợi.

Viên Thương Châu đi nước cờ cuối cùng, nín thở chờ đợi, rốt cuộc trước khi kiệt sức nghe được một tiếng “Hảo” của Kim Nhật Lãng.

Hắn chỉ còn khí lực gật đầu, liền ngồi xuống ghế mà ngủ mê mệt.

Từ Huyễn đứng ở bên đã lấy ra phương thuốc chuẩn bị từ sớm giao cho Kim Nhật Lãng, chuyển lời nói của Viên Thương Châu: “Phương thuốc này có vài vị thuốc rất khó tìm, sợ ta chưa tìm đủ, làm phiền sư thúc.”

“Giao cho ta.” Kim Nhật Lãng vội vàng xem một lần, thu vào trong lòng.

“Phương thuốc này là đoạt từ tay ma giáo.” Từ Huyễn nói tiếp: “Nhiều năm như vậy nên những thảo dược trong này có chút mơ hồ, liều thuốc cũng viết không rõ. Phải để sư phụ tự điều chế mới được. Nhưng là sư phụ…”

Kim Nhật Lãng lạnh nhạt nói với Từ Huyễn: “Ngươi chăm sóc sư phụ cho tốt, ta xuống núi tìm thảo dược mang về.”

Trở về Lãng Phong Viện, hắn báo cho Liên Tống đã có phương thuốc. Liên Tống có hy vọng, vui vô cùng.

Hắn dặn nàng: “Nghỉ ngơi cho thật tốt. Không nên chạy loạn.”

Nàng nói: “Đồ nhi đã biết. Lần nào cũng làm phiền sư phụ, đồ nhi thật áy náy.”

Hắn vô tình nói một câu: “Vậy lấy thân báo đáp đi.”

Nói xong, hắn cười rồi đi xuống núi, để nàng đứng ngốc tại chỗ.

Ai ngờ, nàng lại chạy theo hắn, thở hồng hộc mà kêu lên: “Đồ nhi đồng ý!”

Những người đi đường hồ nghi nhìn thầy trò bọn họ.

Hắn xoay người lại, lấy khẩu hình nói với nàng: “Ngươi chờ ta.”

Nàng trịnh trọng gật đầu.

Nhìn thân ảnh của hắn đi xa, trong lòng nàng không khỏi mất mát. Trở về Lãng Phong Viện, hốt hoảng như nhìn thấy sư phụ, tới gần mới biết là Từ Huyễn. Vài năm nay Từ Huyễn cao lên không ít, mặc áo trắng trông rất giống sư phụ.

Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy thân thiết, tươi cười đi qua hỏi: “Từ sư huynh tìm ta sao?”

Từ Huyễn lạnh lùng lắc đầu: “Là sư phụ ta muốn tìm ngươi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN