Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
Chương 29: Yêu thương khó lấp đầy (ngũ)
Yêu thương khó lấp đầy (ngũ)
“Tống nhi, ăn cơm.”
Thanh âm dịu dàng của nam nhân từ cửa truyền đến.
Người trên giường cuộn chặt chăn, lui lui lui.
Không thấy câu trả lời, Kim Nhật Lãng đi bến bên giường sờ đầu Liên Tống, tay mới vừa động đến tóc của nàng thì người trong chăn đã trực tiếp quấn thành con nhộng.
Trong mắt hắn nổi lên chút ý cười: “Gạo cũng đã nấu thành cơm, thay vì buồn bực và hối hận thì không bằng ăn cơm cho no.”
Liên Tống che lỗ tai. Nàng không nghe, nàng không nghe.
Nàng đã không còn mặt mũi gặp người.
Tra tấn một ngày một đêm, cổ họng nàng cũng khàn đi. Tiểu nhị của khách điếm tới gõ cửa vì nghĩ có người bị mưu sát. Việc kia khiến nàng liều mạng đè nén âm thanh, sư phụ lại ác liệt châm ngọn lửa trên khắp người nàng, khiến nàng muốn nổ mạnh.
Vừa làm tư thế tà ác đáng xấu hổ như thế, vừa có thể cơ trí trầm ổn mà trả lời tiểu nhị của khách điếm, không hổ danh là sư phụ kinh tài tuyệt diễm của nàng a! Nhưng mà, hắn có tất yếu ngay cả của nàng, của nàng…
Hắn thấy nàng cố chấp không chịu đi ra, đem nàng cùng cái chăn ôm vào trong lòng. Nhộng mua dây buộc mình, giãy dụa vô dụng.
“Tống nhi.” Trong giọng của hắn có chút bất đắc dĩ cùng dung túng: “Thẹn thùng là chuyện bình thường, nếu ngươi có tức giận thì sư phụ cũng có thể hiểu. Nhưng không thể vì giận dỗi mà không ăn cơm.”
Trong chăn truyền ra tiếng vừa thẹn vừa vội: “Không phải là đồ nhi giận dỗi, sư phụ, người, người…Sao lại có thể giúp đồ nhi tắm rửa?”
Liên Tống lấy tay trong chăn ôm cái mặt nóng bỏng, nhớ tới tình cảnh lúc ấy nàng thật muốn nổ tung a.
Khi sáng sớm, chiến sự của nàng cùng sư phụ rốt cuộc cũng dừng lại. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều đỏ hồng, không có chỗ nào lành lặn, so với khi rơi xuống vách núi còn thảm hơn. Hơn nữa thân mình còn tản ra hơi thở hoan ái, một mảnh dính dính ẩm ướt.
Nàng mờ mịt trợn mắt, nhìn sư phụ tao nhã đang ở trên người nàng. Tuy tóc sư phụ rối loạn, trên người là mồ hôi ẩm ướt, nhưng ngược lại càng tăng thêm sự phong tình khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Lần đầu tiên mùi hương trên người hắn khiến nàng choáng váng đầu óc.
Căn bản hắn không để ý gì mà mổ nhẹ lên cái miệng sưng đỏ của nàng, thấy nàng nhìn hắn thì cũng nhìn nàng, trong mắt đều là nhu tình ý mật.
Nàng không muốn hắn nhìn nàng như vậy, hiện tại khẳng định nàng so với tàn hoa bại liễu còn tàn hoa bại liễu hơn.
“Sư phụ, đồ nhi muốn tắm rửa.” Nàng tìm cái cớ dời đi sự chú ý của hắn, cũng thật sự muốn tắm rửa.
Hắn nghe được thì hôn lên môi nàng một cái: “Ta đi gọi người chuẩn bị.”
Hắn quyết đoán đứng dậy, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh liền ăn mặc chỉnh tề.
Nàng nhìn thân ảnh cao ngất của hắn, cảm thán ông trời thật không công bằng. Rõ ràng cả đêm là sư phụ hoạt động, nàng đã rất nhanh bỏ mình nằm xụi lơ mặc cho hắn tùy ý sắp xếp, nhưng khi tỉnh lại thì sư phụ một thân vui sướng, thần thái phấn khởi, nàng lại như mất đi nửa cái mạng.
Cửa nhẹ nhàng được mở ra, thần kinh của nàng rốt cuộc cũng thả lỏng. Thả lỏng một lúc thì đầu càng nặng. Mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người đi vào, nàng nghĩ hẳn là sư phụ đã chuẩn bị tốt nước tắm, kêu nàng rời giường.
Tay chống đỡ ván giường muốn ngồi dậy, thân mình mới xoay được một nửa thì eo đã đau đớn ầm ĩ, chân mềm nhũn không thể dùng sức, nàng thiếu chút nữa đã lăn xuống giường.
Đúng lúc hắn đỡ lấy nàng, đem nàng ôm lấy, mang nàng tiến vào gian phòng nhỏ ở phía sau. Khách điếm bày bài trí thật tinh xảo và chu đáo, chiếc bồn tắm bằng gỗ trắng nhìn rất đơn giản nhưng cao hơn so với bình thường, trên vách còn khắc những loại hoa của bốn mùa. Nàng đang nhìn thì sư phụ đã tự tay cởi áo lót của nàng, mang nàng đặt vào trong bồn tắm lớn. Nàng có ngượng ngùng, nhưng bọn họ đã có sự thân mật da thịt, chút điểm ấy cũng không tính là gì.
Nhưng mà nàng không ngờ tới sư phụ lại đang bắt đầu cởi quần áo của hắn, đạo đức cùng lý trí không có sự giãy dụa nào mà liền ngồi thẳng vào bồn tắm.
Nước thật nóng nhưng nàng cảm thấy bản thân đã đông lạnh trong nháy mắt. Đây là tắm uyên ương sao? Đây là chuyện mà mọi người ở đầu đường cuối ngõ cho dù mặt đỏ tai hồng vẫn kiên trì không ngừng dùng thanh âm nhiệt liệt nhất từ linh hồn để thảo luận về về việc tướng công kia cùng với nương tử của hắn tắm uyên bị người ta nhìn thấy sao?
Khối băng nháy mắt bùng nổ, đây là bí mật giữa tướng công cùng nương tử mà không thể để người khác nhìn thấy a. Nàng chịu đựng xúc động sôi trào, quyết định hưởng thụ cho tốt giờ khắc này. Không biết tướng công nhà người khác có đẹp mắt như sư phụ không nha?
Nàng miễn cưỡng dựa vào trên vách bồn tắm gỗ, nhiệt khí khiến đôi mắt nàng mờ sương, mồ hôi uốn lượn trên trán chảy xuống xương quai xanh.
“Dùng loại ánh mắt thế này nhìn ta, là người chê vừa rồi sư phụ không có thỏa mãn ngươi sao?” Khóe miệng sư phụ cong lên, chậm rãi tới gần, một chút một chút áp lại đây. Nàng còn chưa kịp mở miệng nói không cần liền bị đầu lưỡi của sư phụ thừa dịp đưa vào.
Một cái hôn sâu đi qua, hắn không ngừng thở mà nói với nàng: “Biết ngươi mệt mỏi, buông tha ngươi.”
Hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy cái khăn vắt trên bồn giúp nàng lau mặt, sau đó lau cổ của nàng, sau lưng nàng, nơi này của nàng, nơi đó, còn có nơi kia…
Đáng sợ là, nàng hoàn toàn không có sức mà chống cự. Thân thể cùng đầu óc vốn đã hôn mê, lại bị sắc đẹp của sư phụ mê hoặc, thêm nhiệt khí nóng bức, nàng chỉ có thể bám vào thắt lưng của sư phụ mới không bị chìm trong nước, sao còn có thể có sức mà đẩy hắn.
Nàng cũng biết, nam nữ hoan ái là kinh thiên nghĩa địa (đạo lý hiển nhiên), huống chi bọn họ đã sớm chung tình với nhau, sớm thề ước cả một đời, nhưng mà, đây cũng quá, quá mức bốc lửa nha!
Cùng hắn liều chết triền miên vui vẻ, nàng không sợ. Nhưng hắn lại giúp nàng tắm rửa toàn thân, lại tắm sạch như thế, nàng sợ nha. Nàng cảm thấy thân thể của mình đã không còn thuộc về mình, nàng hoàn toàn không thể giữ lại được gì, hoàn toàn bị hắn trong tay. Cái này, nếu sau này nàng muốn xoay người không phải là còn khó hơn lên trời sao.
Hay là hắn muốn nàng hiểu được điều này…
“Ta không giúp ngươi, chính ngươi có thể làm được không?”
Khi Liên Tống từ trí nhớ thảm thiết mà hoàn hồn tỉnh lại thì đã nghe sư phụ nói như thế.
Nói sao, trong lòng nàng tức giận bất bình, thân mình cuộn thành một trái cầu để kháng nghị.
Kim Nhật Lãng không miễn cưỡng nàng, đem nàng ôm đến bàn ăn ngồi trên ghế, ôn nhu nói: “Ta có trăm phương pháp để giúp ngươi ăn cơm, ngươi đoán xem ta sẽ chọn phương pháp nào?”
Cái chăn run một chút rồi bị xốc lên, nàng nhanh chóng hất những sợ tóc rối trên trán rồi cầm lấy bát đũa ăn cơm.
Quả thật nàng rất đói bụng, tiêu hao rất nhiều thể lực mà chưa có hạt gạo nào vào bụng, chỉ có uống được vài ngụm nước mà sư phụ đút cho nàng…Ngừng, nếu không ngừng suy nghĩ thì nàng thật không có cách nào ăn cơm bình thường a.
Trên bàn đều là đồ ăn nàng thích, nàng ăn ngấu nga ngấu nghiến, đôi mắt nhìn thoáng qua sư phụ, chậm rãi ăn như không đói bụng, chỉ kiên nhẫn chờ nàng ăn no. Không hiểu sao trong lòng nàng rùng mình một cái, nhớ tới một câu chuyện xưa nghe người ta kể: yêu quái trên núi đem tiểu hài tử bắt vào động, mỗi ngày đều cho chúng ăn no, đợi đến khi nuôi chúng mập lên thì sẽ một ngụm ăn luôn.
Nghĩ như vậy, thiếu chút nữa nàng đã mang đũa cắm vào lỗ mũi.
“Ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?” Hắn đưa tay qua lau đi hạt cơm dính trên chóp mũi của nàng.
“Đồ nhi đang nghĩ, khi nào thì có thể cùng sư phụ dạo chơi tứ hải a.” Nàng thuận miệng nói.
Hắn cười cười nói: “Trước tiên phải giải quyết mấy người muốn đuổi giết ta rồi mới quyết định.”
Đuổi giết hắn? Hắn không đi giết bọn họ thì bọn đã thắp hương tạ Bồ Tát rồi.
Liên Tống ăn no, gõ chiếc đũa nhẹ nhàng nói: “Lấy võ công của sư phụ, hiện tại trong chốn võ lâm còn có ai giết được sư phụ sao?”
Hắn mỉm cười gật đầu: “Có.”
“Ai?”
“Ngươi.”
“…”
Liên Tống buông chiếc đũa, chủ động tiến lên hôn môi sư phụ nói: “Sư phụ là mạng của đồ nhi, mỗi người đều chỉ có một sinh mạng, rất quý giá.”
Ai, nàng sao không thể nghĩ ra những câu hay hơn nha, những thi từ thơ ca mà từ trước sư phụ đã dạy nàng thật là uổng phí.
Lời nói của nàng rất bình thản, hắn nghe xong thì khóe mắt cũng mang theo ý cười, đôi mắt thâm trầm, hắn ôm lấy nàng: “Vốn dĩ ta tính báo thù cho ngươi xong thì cũng nhảy xuống vực với ngươi, nay ngươi đã trở về, ta cũng có tính toán khác.”
“Tính toán gì, có phải hay không muốn theo đồ nhi đi đánh cá a?” Nàng bướng bỉnh cười.
Hắn mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết phụ thân ngươi chết như thế nào không?”
Sao lại nhắc đến cha nàng? Liên Tống nghi hoặc nói: “Cha rời bến bắt cá, gặp nước cuốn liền…”
“Không phải.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Phụ thân của ngươi là ai chắc hẳn ngươi cũng biết. Hắn làm thánh sử Thương Thiên Giáo nhiều năm, giết người vô số kể. Tuy rằng cùng nương thoái ẩn nhưng cũng chỉ có thể an bình vài năm. Cuối cùng vẫn là chết trên tay kẻ thù.”
“Cha đồ nhi là bị người ta giết sao?” Nàng nhất thời sửng sốt, lại hỏi: “Là ai, là ai giết ông ấy?
Hắn nói: “Là ai cũng không quan trọng, ta đã giúp ngươi báo thù rồi.”
Giúp nàng báo thù? Việc này không phải là sư phụ đem hận thù vốn dĩ là của nàng mang lên người mình sao. Nàng không muốn hắn như vậy.
Nàng khuyên nhủ: “Sư phụ, không cần quan tâm đến chuyện năm đó nữa, dù sao cuối cùng đồ nhi cũng không chết a. Đồ nhi biết mấy năm nay sư phụ vì đồ nhi đã giết không ít người, người đã chết có nhắc lại cũng không ích gì. Vì thế bỏ qua cho bọn họ đi, giết người tạo nghiệt, đồ nhi khẳng định sư phụ cũng không muốn thế.”
“Ta buông tha bọn họ, bọn họ chưa hẳn cảm kích, hơn nữa…” Thần sắc hắn âm hàn: “Bọn họ biết ngươi không chết, chưa hẳn sẽ buông tha ngươi.”
“Nhưng mà…”
Nói đến một nửa, có hai bóng người hiện lên trên cửa, Liên Tống cảnh giác che trước người sư phụ.
Hắn vì động tác này của nàng mà kinh ngạc, thần sắc âm hàn trong khoảnh khắc nhu hòa đi.
Hai bóng người ngoài cửa quỳ xuống, thanh âm của nữ tử vang lên: “Nguyệt Ảnh, Bình Ba tham kiếm giáo chủ.”
Nghe ngữ khí cung kính của các nàng, Liên Tống biết là thủ hạ của sư phụ, liền yên tâm ngồi xuống một bên.
Kim Nhật Lãng thản nhiên lên tiếng hỏi: “Chuyện giao cho các ngươi làm thế nào rồi?”
“Chúng ta…” Hai người chần chờ.
Kim Nhật Lãng nhìn Liên Tống nói: “Cứ nói đừng ngại.”
“Vâng.” Nguyệt Ảnh rõ ràng nói, “Chúng ta theo tung tích của Trần Tất Vũ, hắn quả nhiên đúng như lời giáo chủ nói, đến Linh Nham sơn trang tìm cứu binh.”
“Linh Nham sơn trang có động tĩnh gì?”
“Trang chủ Úc Thanh chiêu đãi Trần Tất Vũ, bọn họ thông qua hắn biết được tình hình lúc này của Giáo chủ, sau đó liền phát thiệp mời anh hùng, muốn liên hợp ba môn phái lớn để đối phó giáo chủ.”
“Đã biết. Các ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.”
Hai nữ tử quả quyết lưu loát, lắc mình một cái đã không thấy.
“Hiện tại ngươi đã hiểu được chưa?” Hắn hỏi nàng.
“Hiểu được.” Nàng biết sư phụ là đang nói cho nàng, cho dù bọn họ có muốn chạy thì cũng không thể được. Một khi đã như vậy, nàng cũng tuyệt đối không để người khác chia cắt họ.
“Chúng ta mau rời đi nơi này. Bọn họ người đông thế mạnh, nếu đến đây sẽ bất lợi cho chúng ta.” Nàng thả chăn ra, lấy bộ đồ mới mà sư phụ đưa cho nàng vào phòng trong thay.
Bộ đồ này vẫn là áo bào nam tử. Vóc người nàng đã trưởng thành, mặc trường bào gấm trắng lại đội mão quả nhiên là giống công tử. Từ phòng trong đi ra, ánh mắt sư phụ nhìn nàng phát sáng.
Nàng khụ một tiếng gọi hắn: “Kim Nhật huynh.”
Hắn lại nâng cằm nàng lên kêu một câu: “Liên đệ.” Hai chữ này lại bị hắn nói vô cùng mờ ám.
Đơn giản thu thập một chút, bọn họ rời khách điếm.
Người đến người đi trên đường, bọn họ cùng nhau đi nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Một bà lão kiến thức rộng rãi ở sau lưng giễu cợt các tiểu thư nói: “Khó có được hai vị công tử tuấn tú như vậy, các vị tiểu thư còn chưa đính hôn, nhanh chân tìm người làm mai a, một người không được thì còn một người khác.”
Các tiểu thư xấu hổ che mặt, chạy đi vài bước lại nhịn không được mà dừng lại nhìn họ thêm vài lần.
Liên Tống che miệng cười trộm. Nếu các nàng sư phụ của nàng là “Đoạn tụ” (gay ý), nhất định trái tim sẽ tan nát.
Khi nàng đang cười vui vẻ thì tay lại bị sư phụ nắm lấy.
Hai đại nam nhân lại nắm tay nhau dưới ban ngày ban mặt. Liên Tống dường như nghe được tiếng tan nát của cái gì đó ở phía sau.
“Sư phụ, như vậy không tốt đi.” Liên Tống không muốn người ta vây xem nha.
Kim Nhật Lãng lại nhàn nhã mà đi, nắm tay nàng càng chặt, hắn nói: “Sư phụ hứa với ngươi, một ngày nào đó nhất định sẽ cùng ngươi quang minh chính đại nắm tay nhau đi dưới bầu trời này.”
Ngực tràn đầy ấm áp, nàng cũng nắm chặt tay sư phụ, khi sư phụ cố ý hôn lên mu bàn tay của nàng một cái, nàng cố ý hỏi lớn hắn: “Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”
Phía sau hình như có người ngã xuống đất?
Nàng không quan tâm, chỉ nghe sư phụ nói: “Trở về Hồng Liên Giáo.”
“Hồng Liên Giáo ở đâu?” Nàng rất ngạc nhiên, không biết Hồng Liên Giáo mà tự tay sư phụ lập nên có dáng vẻ thế nào, có thể giống với Thương Thiên Giáo năm xưa không?
Hắn nói cho nàng: “Ngươi cũng đã từng đến.”
Liên Tống cũng không ngốc, nhìn phương hướng bọn họ đang đi với những gì sư phụ vừa nói, nàng đoán được, vị trí của Hồng Liên Giáo đúng là vị trí của Thương Thiên Giáo năm xưa.
“Vậy người Thương Thiên Giáo đâu?” Nàng hỏi.
“Nguyện ý quy thuận thì giữ lại, không muốn thì ta thả bọn họ đi ra ngoài tự sinh tự diệt.”
“Vậy Hiên Viên lão bá cùng bọn Tô Triều Sinh thì sao?”
Nàng nghĩ bọn họ đều là nhân vật lợi hại, sao hiện nay lại không nghe một chút tin tức về họ.
Kim Nhật Lãng lạnh lùng nói: “Năm đó trên núi Cao Ngạo, bọn họ thấy chết mà không cứu. Ta phái người hạ lệnh truy sát trên giang hồ. Bọn họ chắc đã tránh ở một nơi nào đó, đến nay vẫn chưa xuất hiện. Nhưng mà có một ngày ta sẽ tìm ra bọn họ.”
Liên Tống thất kinh vì lời nói tàn nhẫn của sư phụ, trong lòng cảm thán, những chuyện nàng có thể tha thứ nhưng sư phụ cũng không thể tha thứ được. Nàng biết sư phụ đối với nàng tình thâm ý trọng, nhưng có vẻ tình thâm ý trọng này đã hại hắn.
Cõi lòng mang đầy tâm sự đi theo sư phụ vài đoạn đường, trời đã tối nên họ lại tìm khách điếm.
Khách điếm Vận Lai, nghe qua đã thấy may mắn. Nàng cùng sư phụ vào khách điếm, chủ quán hỏi muốn mấy phòng, nàng muốn nói hai phòng nhưng lại không dám. Ở trước mặt sư phụ, cả đời nàng cũng không thể trở mình được.
Mướn một gian phòng lớn nhất, sư phụ đi phân phó chuẩn bị bữa tối cùng với nước tắm, nàng một mình trở về phòng.
Vừa vào cửa nàng liền tìm nước uống.Tiểu nhị ân cần đưa tới một bình trà, cười nịnh nói: “Đây là trà Long Tĩnh tốt nhất, là trà mới năm nay. Cô nương nếu thích có thể mang theo một ít, ba lượng bạc.”
“Quý vậy sao?” Liên Tống từ lúc lên núi Cao Ngạo tới bây giờ đã lấy chồng cũng chưa từng được trả giá, lúc này có cơ hội nàng cũng muốn thử vài câu.
“Tiểu nhị ca, giảm chút ít đi. Ta đi thêm mấy dặm là đã có thể tìm được chỗ nông dân trồng trà, mua từ chỗ của bọn họ thì nhiều nhất cũng chỉ có tám văn tiền thôi.”
“Cô nương không hiểu rồi.” Tiểu nhị nói: “Ngươi xem màu sắc ánh sáng xem, là lá trà thượng phẩm, một năm chỉ sản xuất mười cân. Trong đó có năm cân đã bị Kinh Bắc vương mua đi, hai cân mang lên kinh thành, hai cân đưa đến cho một phú hộ ở Hàng Châu. Chủ nhân của ta vận khí tốt, mua được một cân còn lại. Cô nương, cho dù ngươi có tìm được những người trồng trà thì họ cũng không có mà bán cho ngươi.”
“Quý hiếm vậy sao, ta đây muốn nếm thử.”
“Hảo a.”
Tiểu nhị thật cẩn thận rót vào chén cho Liên Tống, trà màu xanh nhạt, mùi thơm đậm tỏa bốn phía. Liên Tống ngửi ngửi, đang chuẩn bị uống thì cái tay đau xót, chén trà rơi xuống.
“Có độc!” Nhìn mặt sàn gỗ bị nước trà làm cho cháy đen, Liên Tống kinh ngạc lui về sau.
Tiểu nhị mới nãy còn nịnh nọt đột nhiên biến sắc, nhảy ra khỏi cửa sổ. Kim Nhật Lãng không đuổi theo, kéo Liên Tống xuống lầu. Đi được nửa cầu thang thì trước và sau đều có người bao vậy họ, xem ra anh hùng thiệp của Linh Nham sơn trang thật là có hiệu quả.
Võ công của Liên Tống càng đánh càng thành thục, vốn dĩ võ công không yếu, Kim Nhật Lãng lại giúp nàng ngăn cản cao thủ, còn lại tiểu tốt bình thường thì nàng đối phó cũng không khó khăn.
Khó khăn là, làm sao mới có thể ngăn cản sư phụ đuổi tận giết tuyệt với bọn họ.
“Ngươi đừng tưởng chúng ta cứ thua như vậy!” Ông chủ khách điếm trước khi chết còn hiên ngang lẫm liệt nói: “Kim Nhật Lãng, một ngày nào đó anh hùng hào kiệt khắp nơi sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn. Còn có yêu nữ này, ngươi sẽ không thể nào…”
Kim Nhật Lãng không cho hắn cơ hội nói hết, một kiếm cắt cổ họng.
Sau đó hắn lập tức ra cửa.
Đối với tử thi đầy trên mặt đất, Liên Tống không đành lòng mà nhìn. Nàng đuổi sát theo sư phụ, chặn ở trước mặt hắn: “Có phải sư phụ muốn đến Linh Nham sơn trang hay không?”
“Đúng.” Thanh âm phát ra từ kẽ răng.
“Sư phụ, hãy coi như việc này đã xong đi. Có người giết chúng ta, chúng ta cố bảo vệ bản thân mình, nhưng mà ở Linh Nham sơn trang có rất nhiều người già cùng tiểu hài tử, chúng ta đến đó giết người không phải là lạm sát vô tội sao?”
“Ngươi cũng biết, ta không giết Trần Tất Vũ là để hắn đi báo tin, là muốn ngươi nhìn rõ, ở trong võ lâm, không ai đứng về phía chúng ta, bọn họ không chết thì chúng ta sẽ chết.”
“Nhưng mà ta sợ một ngày nào đó sư phụ sẽ hối hận.” Nàng sợ có một ngày, sư phụ nhân từ kia sẽ tỉnh lại, nghĩ đến những việc hắn đã làm, chỉ sợ hắn sẽ khốn khổ tự trách suốt quãng đời còn lại.
“Cuộc đời này, việc ta hối hận nhất chính là trước kia khi đưa ngươi đi Thương Thiên Giáo đã không đoạt lấy vị trí chưởng môn Huyền Tông Môn!: Trong mắt hắn lộ ra màu đỏ, giữa trán có đóa hoa đào nở rộ, đỏ tươi giống như giọt máu.
“Nếu có quyền lực trong tay, sao ta có thể dùng ngươi đi hi sinh trao đổi! Nếu không hi sinh ngươi, đã không có sinh ly tử biệt ở Trúc Vong Nhai! Nếu trong võ lâm có người định ra việc thầy trò mến nhau là xấu xa đáng khinh thường, ta đây liền đoạt lấy toàn bộ võ lâm, quy củ gì đó sẽ do ta định đoạt. Đến lúc đó còn có ai dám gọi ngươi là yêu nữ, còn có ai ở trước mặt ngươi nói một chữ không!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!