Tiếp cận anh với mục đích, ngụy trang với dụng ý khác, còn có sự lừa dối được tính toán kỹ lưỡng.
Tôi quay đầu đi, cố gắng kìm nén giọng nói hơi run rẩy của mình.
“Vậy còn anh? Nếu anh tin tưởng em, thì sẽ không giấu camera ở lối vào phòng, biết em đã tìm đồ trong phòng anh.
“Cũng sẽ không đề phòng em mọi lúc mọi nơi, ngay cả nước em đưa anh cũng không uống.
“Anh thì tốt đẹp lắm sao?”
Im lặng hồi lâu, anh khẽ nói: “Camera đó không phải là để phòng em.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh.
“Lục Tuân, vốn dĩ chúng ta đã không hợp nhau rồi, anh nói xem, chúng ta như vậy, mối quan hệ như vậy… còn diễn tiếp làm gì nữa?”
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, anh hơi nhướng cằm.
“Là vốn dĩ đã không hợp nhau” Anh khẽ nói. “Hay là em thích người khác?”
34.
Câu hỏi này, tôi không trả lời. Sáng hôm sau, lúc tôi ra khỏi nhà, Lục Tuân đã đi rồi.
Buổi tối, lớp tôi tổ chức liên hoan. Điều tôi không ngờ tới là, Tô Ánh cũng đến.
Dự án cuối cùng lại thành ra như vậy, gặp mặt không khỏi ngại ngùng, nhưng Tô Ánh dường như không hề để tâm.
“Sau này nghĩ lại, em làm vậy là đúng.” Anh chủ động ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, mỉm cười nói với tôi.
“Đừng có áp lực tâm lý, dự án kết thúc, anh ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.”
Trên bàn ăn, Lư Viên Viên cầm điện thoại chụp ảnh liên tục.
“Diễn đàn phát động một bài đăng về kỷ niệm ngày nhập học đẹp nhất, mọi người hôm nay đều có thể chụp ảnh đấy, bài đăng nào có lượt like cao nhất sẽ có thưởng.”
Mọi người đều lấy điện thoại ra, trong tiếng cười nói, cốc nước bên trái tôi đột nhiên bị đổ. Điện thoại đặt trên bàn bị ướt sũng.
“Xin lỗi, có lẽ là anh cầm điện thoại va vào.” Tô Ánh vội vàng lấy hai tờ khăn giấy đưa cho tôi, vừa lau nước giúp tôi vừa nói.
“Nhanh tắt nguồn điện thoại đi, lau khô rồi hãy bật lên lại thì tốt hơn.”
Một lúc sau, Lư Viên Viên đột nhiên kêu lên: “Ê, có ảnh của chúng ta lọt top 3 kìa!”
“Bức ảnh này?” Lư Viên Viên nhìn tôi, rồi lại nhìn Tô Ánh. “Là do tớ đăng à? Đúng là ID của tớ, nhưng mà…” Cô ấy gãi đầu, “Tớ đăng bức ảnh này sao? Nhưng mà sắp lên top 1 rồi kìa.”
Tôi ngó đầu nhìn sang, trong ảnh có 4 người, hai bạn học bên trái đang nói chuyện, bên phải là tôi và Tô Ánh.
Dưới ánh đèn ấm áp, Tô Ánh cầm điện thoại bị ướt của tôi, đang cúi đầu lau mặt bàn giúp tôi. Có lẽ là do góc chụp, nên đầu hai người hơi gần nhau. Mà lượt bình chọn của bức ảnh, vẫn đang không ngừng tăng lên.
35.
Tim tôi đập thình thịch. Vội vàng mở điện thoại ra, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Trong lòng dâng lên một luồng bực bội vì bức ảnh này, tôi viện cớ, rồi rời khỏi quán ăn trước. Nhưng vừa ra khỏi cửa quán, tôi đã bị Tô Ánh đuổi theo nắm lấy tay.
“Em đi là vì Lục Tuân sao?” Anh ấy hỏi thẳng.
Tôi sững người.
“Anh ta hù dọa em à?”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]
“Thầy Lục trước đây từng là giáo viên dạy piano của anh, anh đã đến nhà thầy ấy, chính là căn biệt thự mà em đang ở.”
“Em sợ hãi như vậy, có phải là anh ta đã hù dọa em điều gì rồi không?”
“Không phải.” Tôi lắc đầu. “Đàn anh, anh nghĩ nhiều rồi, em và Lục Tuân quen nhau từ nhỏ, em chỉ ở nhờ nhà anh ấy thôi.”
“Anh ta rất nguy hiểm.”
Tôi sững người, trừng mắt nhìn anh ấy.
“Có lẽ em không tin, nhưng anh biết bộ mặt thật của anh ta ẩn giấu dưới vẻ ngoài ôn hòa.” Tô Ánh tiến lên vài bước. “Anh ta rất giỏi giả vờ là người tốt.”
Giả vờ… là người tốt?
Tôi im lặng nhìn Tô Ánh, đột nhiên, rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết, những điều mà tôi từng bỏ qua, hiện lên trong đầu, kết nối với nhau thành một chuỗi.
Ngón tay tôi khẽ run rẩy.
Vậy nên, đây căn bản chính là một ván cược đã được sắp đặt từ trước.
“Đàn anh, anh có biết cách điều khiển máy tính từ xa để xóa dữ liệu không?”
Anh ấy sững người. “Em nói điều khiển từ xa? Cái này anh thực sự không biết lắm, anh không chuyên về máy tính…” Anh ấy dừng một chút, rồi chợt hiểu ra. “Chẳng lẽ em cho rằng dữ liệu của dự án lúc đó là bị điều khiển từ xa…”
“Nhưng là ai? Chẳng lẽ là…”
“Đồng Uyển.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa, tôi và Tô Ánh đồng thời quay đầu lại. Lục Tuân đang xách một chiếc túi trên tay, đứng ở bên kia đường. Không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi, sắc mặt dưới ánh đèn đường mờ ảo không nhìn rõ.
“Đàn anh, anh về trước đi.” Tôi quay đầu lại nói với Tô Ánh.
“Nhưng mà…”
“Làm ơn.”
Ánh mắt Tô Ánh đảo qua đảo lại giữa tôi và Lục Tuân.
“Vậy… có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Tôi gật đầu.
Tô Ánh xoay người trở về quán ăn, tôi vẫy tay chào anh ấy, rồi quay người bước xuống bậc thang.
Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, cách một con đường.
Hai bóng người dưới ánh đèn đường, giống như hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ giao nhau.
Một lúc sau, anh bước tới.
“Có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Anh khẽ hỏi.
Tôi khẽ mở miệng, nhưng vẫn lắc đầu.
Anh đột nhiên cười rồi đưa một phong bì vào trong tay cho tôi.
“Tất cả những thứ em muốn, đều ở trong này.”
“Tối qua em nói đúng.” Anh nói. “Anh thua rồi.”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Dưới màn đêm, nụ cười của anh, là nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tự giễu, thất vọng, còn có… bi thương.
Tay trái anh đang cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại liên tục hiển thị một số điện thoại lạ.
“Trò chơi kết thúc rồi.”
Anh xoay người.
“Trước khi em xin được ký túc xá, anh sẽ không về biệt thự ở.”