“Nếu là bạn học khác, anh cũng sẽ đưa người ta về nhà.” Thấy tôi cứ đứng im, anh ấy đột nhiên nói.
“Nếu bạn học nam khác gặp phải chuyện như hôm nay, cũng sẽ giúp bạn học nữ.”
Anh ấy muốn nói cho tôi biết, giúp đỡ, không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Tôi rất muốn từ chối, nhưng vừa mới trải qua chuyện như vậy, tôi thực sự rất sợ hãi. Anh ấy nói đúng, chân tôi thực sự run đến mức không đi nổi. Vì vậy, tôi đành thỏa hiệp.
Đến cổng nhà Lục Tuân, Tô Ánh buông tôi xuống, nhìn ngôi nhà, dường như có chút ngẩn người.
“Em ở… đây?”
“Em ở nhờ nhà họ hàng.”
Tôi chân thành cảm ơn và chào tạm biệt anh ấy, rồi mở cửa bước vào biệt thự.
Dưới ánh đèn, Lục Tuân đang cầm một tập bản nhạc đứng bên cây đàn piano, thanh lịch như một hoàng tử.
“Về rồi à?” Anh quay đầu lại.
“Vâng.”
“Anh gọi cho em ba cuộc, đều không liên lạc được, muộn hơn nữa mà không về anh phải báo cảnh sát rồi.”
Giọng điệu nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn.
Lúc này tôi mới nhớ ra điện thoại vừa nãy để trong ba lô, vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh Lục Tuân, hồi cấp ba mẹ em không cho em dùng điện thoại, nên em vẫn chưa hình thành thói quen thường xuyên kiểm tra điện thoại…”
“Không sao.” Ánh mắt anh rơi vào bắp chân tôi, buông tập bản nhạc xuống. “Khu này buổi tối rất an toàn, anh cũng không lo lắng lắm, chỉ là, sao chân lại dính đầy bùn thế này, về bằng cách nào vậy?”
Tôi sững người.
“Đạp… đạp xe đạp công cộng…”
Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói dối, nhưng không hiểu sao, dưới ánh mắt sắc bén của Lục Tuân, lời nói cứ thế thốt ra khỏi miệng.
Anh cũng không truy hỏi nữa, chỉ bước tới, đột nhiên ngồi xổm xuống. Cảm giác mát lạnh khiến tôi không nhịn được kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Lục Tuân đang cầm khăn lau kháng khuẩn, đang lau lên bắp chân tôi.
Một tay anh giữ lấy bắp chân tôi, một tay chậm rãi lau đi lớp bùn đất, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật. Cũng không biết có phải ảo giác của tôi hay không, luôn cảm thấy lòng bàn tay anh nóng đến lạ thường.
“Không cần đâu anh Lục Tuân, lát nữa em đi tắm là được rồi…”
“Khử trùng xong rồi hẵng tắm.”
Nhưng tư thế này không khỏi có chút ái muội. Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, mặt tôi đỏ bừng, hồi lâu, cuối cùng cũng vắt óc nghĩ ra một chủ đề.
“Cái kia, ván thứ hai của chúng ta, khi nào bắt đầu ạ?”
12.
Lục Tuân dừng động tác, ngẩng đầu lên.
“Em vội thế à?”
Anh vứt khăn lau đi, đứng dậy, ngồi xuống đối diện tôi.
“Lúc nào cũng được, em nói đi.”
“Vậy ngày mai?”
“Được.”
“Nhưng em có một yêu cầu…” Tôi vội vàng bổ sung. “Không được dùng bộ đề lần trước, chúng ta cùng nhau đến hiệu sách mua hai bộ đề mới về làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]
“Được.” Anh cười. “Đều nghe em.”
Tối hôm đó, tôi lại mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy nửa đêm, cửa phòng tôi như tự động mở ra. Tôi ý thức được, nhưng lại không thể động đậy. Cho đến khi có một người ngồi xuống bên giường tôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Bé cưng, nói dối là không ngoan đâu.”
13.
Giật mình tỉnh giấc, đã là sáng sớm hôm sau. Cửa vẫn khóa kỹ càng. Đây là cái gì, di chứng sau khi bị dọa sao?
Đi xuống lầu, Lục Tuân đã làm xong bữa sáng, đang vừa uống cà phê vừa đọc sách.
Ăn sáng xong, tôi và anh cùng nhau đến hiệu sách, chọn lại hai bộ đề, hẹn thời gian, bắt đầu làm. Độ khó của bộ đề này tương đối bình thường hơn bộ kia, chỉ là độ khó của đề thi thật. Làm bài xong, tôi và Lục Tuân cùng nhau đối chiếu đáp án.
“Sao anh lại sai tận 5 câu nghe hiểu?” Tôi kinh ngạc kêu lên, rõ ràng bộ đề này đơn giản hơn bộ kia rất nhiều.
Anh dường như cũng hơi khó hiểu, nhìn phiếu trả lời, rồi lại nhìn đề, bất đắc dĩ nói: “Hình như… là tô nhầm dòng trên phiếu trả lời rồi…”
“Hay là làm lại lần nữa?”
“Không cần, theo luật chơi, là anh thua.”
“Vậy, yêu cầu của Uyển Uyển là gì?” Anh quay đầu lại, lông mày cong cong, nụ cười như vầng trăng khuyết xinh đẹp trên bầu trời đêm, trông anh không hề buồn bã vì thua cuộc.
Tôi nhìn người trước mặt, nuốt nước bọt.
“Thật sự yêu cầu gì cũng được ạ?”
“Ừ.”
“Em nghe nói, nghe mẹ em nói…” Tôi ấp úng, “Trong phòng dì Dao Dao, có một… chiếc máy hát đĩa than kiểu cũ…”
Lục Tuân sững người.
Tôi hơi ngại ngùng: “Anh biết đấy, em vẫn luôn thích những thứ này, nên vẫn luôn muốn xem thử, hơn nữa còn nghe nói nhà anh còn sưu tầm rất nhiều đĩa hát quý giá, em có thể, có thể nghe thử không…”
Không khí yên lặng hồi lâu.
“Không được sao ạ?” Tôi dè dặt hỏi. “Nếu khó xử thì thôi vậy, dù sao cũng là đồ sưu tầm quý giá, em nghĩ lại cái khác…”
Lục Tuân đột nhiên bật cười. Anh vừa cười vừa đưa tay xoa đầu tôi.
“Uyển Uyển, sao em lại đáng yêu thế?”
14.
Lúc Lục Tuân dẫn tôi đến phòng dì Dao Dao, hai mắt tôi sáng rực.
“Em thật sự có thể tự ý vào đây, muốn nghe đĩa nào cũng được ạ?”
Lục Tuân gật đầu.
“Ừ.”
“Uyển Uyển.” Anh ấy đặt một chiếc đĩa hát lên máy hát, “Anh đã nói rồi, em cứ coi đây là nhà mình, phòng đều không khóa cửa, em cứ tùy ý vào.”
“Lần trước anh thắng, còn chưa đưa ra yêu cầu mà.”
Lúc tiếng nhạc vang lên, tôi đột nhiên nhớ ra. Chắc anh ấy không quên đấy chứ?
“Cái đó không vội.”
Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Sắp khai giảng rồi, tuần sau em có muốn đi công viên giải trí chơi không?”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Công viên giải trí?
Đương nhiên là muốn đi rồi.