“Lại đây.”
Tôi lắc đầu. Anh liền thở dài.
“Bé cưng, thứ em muốn, anh có.”
Trong lòng tôi giật thót.
“Nếu em nhất thời không thể nào chấp nhận việc chúng ta yêu nhau, chúng ta có thể hẹn trước một khoảng thời gian.”
“Cho đến khi kết thúc học kỳ này, em làm bạn gái anh, sau khi kết thúc học kỳ, anh sẽ không quản em nữa.”
“Bây giờ còn 12 phút nữa là vòng quay mặt trời sẽ chạm đất, em có thể suy nghĩ cho kỹ, ba ván sau có muốn tiếp tục chơi nữa hay không.”
Ánh mắt anh nhìn tôi mang theo ẩn ý: “Dù sao, nếu thắng, em có thể yêu cầu anh đưa thứ đó cho em, đúng không?”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Có những ván cược, có lẽ một khi đã tham gia, sẽ rất khó rút lui. Chưa kể đến người tham gia, vốn dĩ đã có mục đích riêng. Tôi siết chặt lòng bàn tay, ngoan ngoãn dịch chuyển người đến gần anh.
“Trò chơi… ván tiếp theo khi nào bắt đầu ạ?”
“Không vội, sắp khai giảng rồi.”
Lục Tuân gác chân, giống như đã sớm đoán được kết quả này: “Nhưng mà, chúng ta có nên ràng buộc ba điều với nhau trước không?”
Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Giống như lần trước, anh không tìm thấy em, mà em còn lại để người đàn ông khác cõng về, nếu còn xảy ra lần nữa, anh sẽ giận đấy.”
Anh nhẹ nhàng cuộn một lọn tóc của tôi, mỉm cười.
“Anh có thể tha thứ cho em nói dối một lần, nhưng sau này không được phép nữa.”
19.
Sau khi vòng quay mặt trời chạm đất, tôi trở thành bạn gái của Lục Tuân. Thời hạn hiệu lực, một học kỳ. Nhìn anh tự nhiên nắm tay tôi đi về phía trước, tôi vẫn còn hơi ngơ ngác. Nhưng tôi nhất định phải chơi ván cược này đến cùng.
Lúc tôi khoảng mười tuổi, bố tôi đã không còn về nhà nữa. Ông ấy lấy cớ công ty bận rộn, nhưng lại thay người tình như thay áo. Mẹ tôi vừa phải chăm sóc tôi, vừa phải hầu hạ ông bà nội, bà ấy là một tiểu thư từng rất ngây thơ trong sáng, căn bản không đấu lại bố tôi vốn là người thâm sâu khó dò.
Năm đó lúc bọn họ yêu nhau nồng nhiệt kết hôn, trong lòng tràn đầy hình bóng đối phương, cũng từng có ước hẹn.
Ai ngoại tình, người đó sẽ ra đi tay trắng.
Công ty ngày càng lớn mạnh, ra đi tay trắng, bố tôi nhất định là không nỡ rồi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Vì vậy, ông ấy sẽ không để mẹ tôi nắm thóp được bất kỳ điều gì, hai người giằng co với nhau, mẹ tôi đã dồn hết hy vọng cho tương lai và cuộc sống của bà ấy lên người tôi.
Tất cả các trò giải trí, sở thích của tôi đều bị tước đoạt. Chỉ có học tập, không ngừng học tập, thi đỗ trường đại học tốt nhất, trở thành người ưu tú nhất.
Có lúc nào cảm thấy bị áp lực đến mức không thở nổi không? Cũng có.
Nhưng tôi không hề oán hận bà ấy.
Chúng tôi chỉ là những người bị mắc kẹt trong ván cược này mà thôi.
Biết bao đêm, tôi nhìn thấy bà ấy một mình khóc thầm trong đêm khuya.
Bà ấy đóng cửa phòng lại, lấy khăn mặt che miệng, muốn gào khóc nhưng lại sợ tôi nghe thấy.
Cuộc hôn nhân này đã mang đến cho bà ấy quá nhiều đau khổ, nhưng nghĩ đến việc từ bỏ, quá nhiều điều không cam lòng lại khiến bà ấy không thể dứt áo ra đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]
Tôi muốn giúp bà ấy chiến thắng, giúp bà ấy thoát khỏi vũng bùn này. Vì vậy, tôi nhất định phải có được những thứ đó, bất kể phải dùng thủ đoạn gì.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ hỏi Lục Tuân: “Anh… từ khi nào thì phát hiện ra?”
Anh im lặng một lúc.
“Ba năm trước, nói chính xác, là bố anh phát hiện ra.”
“Ông ấy chỉ biết mẹ anh có người khác bên ngoài, nhưng không biết một trong số đó là bố em.”
Tôi im lặng một lúc, kéo tay anh.
“Lục Tuân, trước khi khai giảng, chúng ta đấu thêm một ván nữa được không?”
20.
Nội dung thi đấu ván thứ ba là do tôi đề nghị, nghe nhạc đoán tên bài hát. Về đến biệt thự, chúng tôi cùng nhau lên phòng dì Dao Dao.
“Chúng ta mỗi người chọn cho đối phương mười bài hát, ai đoán đúng nhiều hơn thì người đó thắng.”
“Được.” Anh đồng ý.
Hai người chọn xong bài hát, sau đó lần lượt mở cho đối phương nghe. Tiếng nhạc du dương vang vọng trong phòng, sắc mặt Lục Tuân đột nhiên có chút thay đổi.
Tiếp theo là bài thứ hai.
Bài thứ ba.
…
Đến bài thứ bảy, anh ấy đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
“Thì ra là bé cưng đã giăng bẫy anh ở đây à?”
Tôi khẽ nói: “Luật chơi là người đoán đúng sẽ thắng.”
“Nên những đĩa hát này, căn bản không phải của nhà anh.” Anh ấy chống cằm. “Em lấy đâu ra vậy?”
Tôi thành thật trả lời: “Thư viện thành phố.”
“Thư viện thành phố có một khu vực, sưu tầm những bản nhạc cực kỳ kén người nghe này, mấy hôm trước em đã mượn rồi, chỉ là anh không phát hiện ra thôi.”
“Vậy nên em đã chuẩn bị từ sớm rồi?”
Tôi không đáp, chỉ nhìn anh ấy.
“Vậy là em thắng rồi sao?”
“Anh nộp giấy trắng hết rồi, em nói xem?”
“Nếu em đã chuẩn bị trước nội dung thi đấu, vậy chắc hẳn cũng đã nghĩ kỹ yêu cầu rồi nhỉ.”
Tôi im lặng một lúc.
“Lục Tuân, yêu cầu của em, thật ra rất đơn giản.”
Tôi buông bút trong tay xuống.
“Chuyện chúng ta yêu nhau, đừng công khai.”