Cùng Thú Triền Miên
Chương 27: Arthur sa đọa
Sau khi kêu ra, cô chợt hiểu được, vươn tay che miệng rất nhanh, đồng tử màu đen chứa đầy sương mù. Một tầng mây màu đỏ lan đầy mặt ngay lập tức, muốn nói lại thôi, chỉ trừng Arthur.
Hăn bị đồng tử đen của Đường Lâm trừng, ham muốn nơi đáy lòng càng sâu, bàn tay ép lên mềm mại càng nặng thêm. Hơi nóng phả ra theo mũi hắn, răng nhọn cùng từ từ cắn nặng hơn. Sự đau đớn kèm theo tê dại, bị hai tầng nóng lạnh dằn vặt khiến Đường Lâm bị nghẹn tới tận cùng.
“Anh, anh lưu manh!”
Nghẹn tới cuối cùng, Đường Lâm chỉ đành phải dùng từ thông dụng ở địa cầu này. Nhìn thấy khuôn mặt động tình của cô, Arthur bỗng ném thịt nướng trong tay đi, ôm cô chạy thẳng về phía bụi cây ở sâu trong rừng.
Hắn xoay người gật đầu với Bối Lý, nói: “Tôi đưa Lâm ra ngoài một chuyến, các anh ăn trước đi.”
Arthur vừa dứt lời thì sắc mặt mỗi người bên đống lửa một khác. Người Bối Lý khẽ run, nắm chặt cành câynh⊰oktrong tay, ngay cả thịt đã nướng cháy khét cũng không phát hiện ra. Da La híp đôi mắt màu xanh thẫm lại, tỏa ra tinh quang trong phút chốc. Hắn thè cái lưỡi rắn khẽ liếm môi, đồng tử mỵ hoặc khẽ híp lại.
Rocca năm ba miếng giải quyết hết thịt nướng trong tay, ôm Kama bên cạnh, khiêng lên chạy về hướng ngược lại với Arthur, khóe môi nở nụ cười xấu xa. Dù không nói gì thì những giống đực khác cũng hiểu hắn muốn làm gì!
Kama bị khiêng trên vai, ngạc nhiên trong nháy mắt, ngay sau đó thì cúi đầu đầy quẫn bách xấu hổ, vươn tay bấm một cái thật mạnh lên người Rocca, há miệng gầm nhẹ: “Cho anh phá hỏng thanh danh của em này. Em cắn chết anh.”
Rocca túm Kama lại, đỡ cô trước ngực, tới gần cắn chặt cô. Bàn tay hắn duỗi ra, vươn vào trong váy thú, thật như đang đi giữa trời nắng nóng bỗng được nhảy vào dòng sông mát mẻ, cả người sảng khoái sung sướng. Hắn bắt lấy hai đóa hồng mai đã cứng lên, cọ bộ lông dày cưng cứng vào người Kama.
Người Kama mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Rocca. Đồng tử cô tràn đầy hơi nước, thả ra tín hiệu cầu hoan, hai chân không khỏi vòng lên eo Rocca. Mông cô bắt đầu cọ lên cây gậy đang chống lên người mình của hắn.
“Anh làm gì vậy!”
Đợi tới lúc Đường Lâm phản ứng kịp thì hai người đã nhảy ra xa mấy bước, dừng lại trước một bụi cỏ. Arthur lặng lẽ nhìn cô, nói: “Anh muốn em trở thành giống cái của anh.” Không đợi cô trả lời, cánh tay dài đã duỗi ra, trực tiếp ôm Đường Lâm vào lòng. Hắn đè cô dưới thân, cúi đầu ngậm chặt đôi môi của cô.
Bị dọa không nhẹ bởi lời thẳng thắn của Arthur, cô còn chưa lấy lại tinh thần, người còn cứng đờ đã phải thừa nhận sự xâm nhập cười thế của hắn, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không kịp sinh ra.
Đôi môi Arthur dính sát vào Đường Lâm. Xúc cảm mềm mại ngọt ngào khiến hắn không nhịn được mà mê muội vào đó. Khát vọng mãnh liệt từ đôi môi truyền tới giữa hai chân, đầu lưỡi vươn vào trong miệng cô một cách cẩn thận, khẽ đụng vào đôi môi ngọt lành. Không được, cách xa như vậy không đủ. Từ lần đầu tiên gặp cô hắn vẫn khát khao được đè cô dưới thân. Người cô trắng nõn mềm mịn, chất lỏng mang hương vị ngọt ngào không khỏi quyến rũ thần trí của hắn, khiến hắn trầm luân không thôi.
Nghĩ tới chuyện Bối Lý đã từng chạm vào thiên hạ ngọt ngào này, Arthur có xúc động muốn phát điên. Nhưng Lâm không từ chối thì dù hắn có tức giận, có ghen tỵ, cũng sẽ không mở miệng nói gì. Liếm đôi môi ngọt lành, không khỏi càng muốn đạt được nhiều hơn. Hắn nắm chặt tay Đường Lâm để thân thể hai người càng dán sát nhau hơn. Cây gậy phía dưới chống lên giữa hai chân Đường Lâm, khe khẽ cọ xát.
Ham muốn nơi đáy lòng bị đốt lên, đầu lưỡi ram ráp không ngừng quấy đảo, cường thế cạy hàm răng của cô ra, duỗi thẳng vào, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào.
Đường Lâm đầu choáng mắt hoa, bị buộc phải thừa nhận tiến công cường thế mà cuồng dã của hắn, khongd✲đ✲L✲q✲đcó cách nào ngăn cản tình cảm nóng bỏng. Cô mở đôi mắt đen ra, chống lại cặp mắt vàng đầy tính xâm lược, lý trí dần dần lui bước, chỉ còn sót lại khát khao ham muốn.
Ngọn lửa bùng lên mang theo sự bá đạo. Hắn cứng rắng dẫn dắt cô nhảy múa với mình. Bàn tay cô đang chống trước ngực hắn từ từ tả xuống, chuyển qua ôm cổ, hơi ưỡn người lên dán sát vào hắn.
Không giống với Bối Lý, Arthur xâm nhập một cách cường thế khiến cô không thể phản kháng. Chống lại đôi mắt chứa đầy ham muốn, cô biết cô không thể nào phản kháng được. Cô cảm nhận khoái cảm mà Arthur khơi mào, phối hợp với động tác của hắn, cảm nhận cây gậy nóng hừng hực để ở giữa mông cô. Nó nóng rực mà vô cùng to lớn.
Nó khiến cô không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bàn tay hắn ma sát mông cô, xoa bóp mang tới từng trận sảng khoái thấm tận xương, “Lâm, anh không nhịn được.” Hơi thở nặng nề, gương mặt yêu nghiệt của Arthur tràn đầy ham muốn khiến hắn trở nên xinh đẹp động lòng người, làm mắt Đường Lâm hoa lên.
Bàn tay hắn đang đặt ngang hông cô bắt đầu từ từ chạy trên thân thể cô, trực tiếp vén da thú lên, bắt đầu tìm nơi mẫn cảm. Cô chỉ thấy hơi đau, sau đó không những không đau mà còn cảm thấy từng hồi tê dại tận xương. Động tác của Arthur càng cuồng dã khiến cô không nhịn được mà rên rỉ to hơn.
Nhìn đôi môi bị cắn tới mức sưng đỏ lóng lánh ánh nước, đôi mắt vàng của Arthur thâm lại, mang theo chút dao động mãnh liệt, ấn một vết hôn đỏ chói một cách thô bạo lên người cô
Môi lưỡi thô ráp từ từ trượt xuống, ngón tay nhanh nhẹn lột váy thú trên người Đường Lâm ra, liề nhìn đầy ttasn thưởng vào thân thể trắng nõn bóng loáng dưới ánh trăng. Hắn cắn xé hai đóa hồng mai trước ngực cô như mê muội cho tới khi nó ứ máu sưng đỏ lên mới quyến luyến mà buông ra.
Đảo qua cái rốn nho nhỏ, đưa tay vào mảnh đất phì nhiêu, luồn vào chốn đào nguyên thần bí mà vuốt ve.
Cảm nhận được động tác của Arthur, Đường Lâm đang nằm ngửa khẽ run lên, ngay sau đó liền cứng ngắc. Như cảm nhận được sự không yên lòng của cô, Arthur ngừng động tác lại, cúi người hôn lên gò má cô.
Hắn nói khẽ: “Lâm, thả lỏng, anh sẽ không làm em tổn thương!” Vừa nói xong thì cây gậy bên dưới xông vào lối vào thần bí kia một cách thuần thục, khẽ đụng đỉnh phân thân vào, thử thăm dò, sau đó vọt mạnh cả gốc vào.
“Ừm ừ!” Đường Lâm há miệng kêu lớn, dũng đạo bên dưới bị căng ra tới mức tận cùng, đau đớn tràn vào trái tim trong nháy mắt. Khuôn mặt hồng nhuận trở nên trắng bệch khó coi. Arthur cúi đầu xuống nuốt tất cả đau đớn của cô vào bụng.
Cảm nhận được sự ấm áp và chặt chẽ từ dùng đạo của cô, bọc lấy cây gậy bên dưới, tầng tầng thịt mềm không ngừng mấp máy, cắn nuốt. Nhưng nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, Arthur cố nén tiếng rít gào trong đáy lòng, dừng động tác tiến lên lại, lẳng lặng chờ cô thích ứng. Đôi môi và bàn tay cùng trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người Đường Lâm.
Cảm nhận được sự thương yêu của Arthur, Đường Lâm từ từ thả lòng người, hai tay quấn lên người hắn, chống lại sự yêu thương nơi đáy mắt hắn, khóe môi cô từ từ nhếch lên thành nụ cười, khẽ vặn vẹo eo, nói: “Có thể!”
Nghe được lời này của Đường Lâm, đôi mắt vàng của Arthur trầm xuống, gầm nhẹ: “Lâm, em cố ý.” Mồ hôi nhỏ xuống không ngừng, làn da màu đồng cổ thật như được phủ lên một lớp sáp nến, có vẻ vô cùng bóng loáng mê người.
Có được những lời này của cô, Arthur dừng động tác lại, tựa như mãnh thú được đánh thức, eo chợt trầm mạnh xuống, vọt mạnh vào, lại rút ra một cách tàn nhẫn. Động tác của hắn mạnh mẽ mà cuồng dã khiến Đường Lâm cảm thấy không chịu nổi, đành phải vòng hai chân lên eo hắn.
“Arthur, quá…quá nhanh ——”
Đường Lâm vội vàng thở hổn hển, hai tay vô lực ôm chặt lấy Arthur. Lúc này hắn đang trầm luân trong dục vọng, đâu còn có thể nghe được. Nghe thấy tiếng thở gấp mềm mại của cô, hắn không nhịn được càng trở nên điên cuồng.
Đánh thẳng vào từng cái mạnh hơn cái trước, từng cái mãnh liệt hơn cái trước, Đường Lâm hơi há miệng, tiếp nhận sự xâm nhập của thứ thô to của hắn. Cái lưỡi của hắn quấn lấy cái lưỡi mang theo hương vị ngọt ngào của cô một cách thô bạo, cọ xát. Dòng chất lỏng màu trắng uốn lượn nhỏ xuống từ khóe môi sáng bóng của Đường Lâm. Mái tóc đen như mực tán loạn trên đất, lộ ra một màn phóng túng dưới ánh trăng khiến nó cũng không nhịn được mà trốn vào sau làn mây.
Da La bóc khoai lang, rõ ràng là mùi thơm ngào ngạt nhưng lúc này hắn không có chút xíu hứng thú nào. Hắn không cắn khoai lang mà dừng tàm mắt trên đống lửa. Đồng tử xanh thẫm tản ra khí tức khó hiểu.
Bối Lý cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng hắn vứt thêm vài nhánh củi vào đống lửa. Những giống đực khác an phận ngây ngô, ngồi xổm híp mắt ngủ gà ngủ gật.
“Không ghen à?”
Giọng thật khẽ mang theo chút mùi vị ma mị từ tứ. Đầu lông mày khẽ nhếch, vẻ tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.
Tay Bối Lý khẽ run lên, khuôn mặt tuấn lãng chứa cay đắng, cười nói: “Ghen? Tôi có tư cách gì mà ghen?” Bối Lý cười đau khổ đầy mỉa mai nhưng đáy mắt lại có chút khí tức lạnh lẽo, trong lạnh lẽo lộ ra âm u khiến người ta có cảm giác bị áp bách.
Thấy vậy, Da La không khỏi cúi thấp đầu, khóe môi nhếch lên thành một độ cong xấu xa. Hắn không phải là Bối Lý, không học được sự khéo léo, cũng sẽ không cam chịu số phận. Muốn thì phải tranh thủ, đây vẫn luôn là nguyên tắc sinh tồn của hắn. Hắn muốn Lâm thì sẽ tranh thủ. Liếc nhìn về phía Arthur rời đi lúc trước, đáy mắt chợt lóe tinh mang rồi biến mất, ngay sau đó biến mất.
Hắn cong môi cười một tiếng với Bối Lý, nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.”
Dứt lời, liền biến mất hẳn trước mặt Bối Lý, để lại hắn với khuôn mặt đầy ngạc nhiên. Hắn ngơ ngác không biết Da La muốn làm gì. Một lúc sau, nhìn về phía Da La rời đi, khoe môi mang theo sự hứng thú nhàn nhạt. Có lẽ như vậy cũng không tồi, không phải sao?
Dĩ nhiên ai cũng không muốn buông tay, ai cũng không mong Lâm đau lòng, vậy thì cùng có được đi.
Trên cành cây, Da La cúi người xuống nhìn hai người đang say sưa, đồng tử màu xanh thẫm mang theo sự lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn tháo da thú trên người, để lộ cây gậy đang ngẩng cao đầu bên dưới ra ngoài. Trên cây gậy thẳng tắp có chất lỏng màu trắng đang nhỏ giọt không ngừng, có vẻ hơi dữ tợn. Hắn đi tới trước mặt hai người, giọng trầm thấp mà khàn khàn, nói: “Trầm luân như vậy có thể vô cùng nguy hiểm nha! Đừng quên đây không phải là ở bộ lạc. Chậc chậc! Động tình như vậy, Lâm phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không nhịn được.”
Dứt lời, bàn tay thản nhiên lấn lên trên người Đường Lâm, đè xuống hai khối thịt mềm mại, khuôn mặt tà tứ mang theo nụ cười quỷ dị. Hai người đang chìm đắm trong ham muốn, ngơ ngác ngẩng đầu, ngây ngốc mà nhìn Da La trước mặt, há hốc miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Người Arthur cứng lại, hoảng hốt mà nhìn Da La đang làm loạn trên người Đường Lâm. Đôi mắt vàng nhanh chóng thoáng qua tia sát ý. Cúi đầu nhìn Đường Lâm xấu hổ muốn nói lại thôi thì khôi phục như cũ ngay tức khắc.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, cây gậy đánh thẳng vào Đường Lâm một cách mãnh liệt như đang trả thù. Nhìn hành động này của Arthur, đôi mắt hẹp dài của Da La chợt lóe đắc ý rồi biết mất. Hắn biết Arthur sẽ không từ chối sự gia nhập của hắn thật. Dù sao không phải là Lâm không có cảm giác với hắn.
Nếu vì Lâm, Arthur tuyệt đối sẽ không đuổi hắn đi. Mang theo nụ cười xấu xa, động tác của Da La không khỏi càng trở nên nóng nảy kích động.
Lười rắn dài mảnh liếm lên thân thể trần truồng của Đường Lâm, ôm cô vào lòng, xâm chiếm không e dè.
Đường Lâm há hốc miệng mà nhìn một màn này. Chết tiệt, hai người này định làm gì? Cô giãy dụa định thoát ra, đồng tử màu đen ẩn ẩn vẻ kinh hoàng. Dũng đạo bên dưới càng kẹp cây gậy của Arthur chặt hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!