Cùng Thú Triền Miên - Chương 40: Nghi thức hẹn thề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cùng Thú Triền Miên


Chương 40: Nghi thức hẹn thề


Lord bước vào nhà gỗ, liền ngửi được mùi ngai ngái của tình dục tràn ngập trong không khí. Khuôn mặt dịu dàng như nước trở nên lạnh lẽo ngay lập tức. Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp của hắn từ từ trở nên nặng hơn, đẩy mạnh cửa gỗ ra, vẻ mặt không đổi mà liếc nhìn Da La tràn đầy thỏa mãn, tứ chi mềm mại quấn chặt lấy Đường Lâm.

“Lord ” Đường Lâm khẽ gọi tên Lord, đồng tử màu đen tràn đầy uất ức. Người cô còn đang bị Da La ôm trước người, vuốt ve như có như không.

Hắn đoạt lấy người Đường Lâm, liếc Da La một cái như muốn xẻo thịt, bỗng đá Da La một cước thật mạnh, đá thẳng Da La từ trên giường xuống đất. Bộ dáng hắn cắn răng nghiến lợi, hận không thể quăng Da La này ra khỏi nhà gỗ, tránh ở chỗ này làm chướng mắt. Hắn khẽ phủ tay lên bụng Đường Lâm, kéo chăn lên bọc cô thật kín, đi ra ngoài múc nước tắm rửa cho cô.

“Da La rất cẩn thận, em không sao!”

Cô liếc nhìn dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí của Lord thì hơi buồn cười. Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước Lord ép cô uống thuốc đắng như vậy thì nụ cười lập tức cứng lại, chép chép miệng rồi thở phì phò, xoay đầu đi, không nhìn Lord nữa.

Hắn lúng túng xoa xoa hai tay, nhìn dáng vẻ tức giận của Đường Lâm. Từ khi biết mình mang thai thì vẻ mặt của Đường Lâm phong phú không ít. Mấy người Lord vô cùng vui mừng. Theo bọn họ thì Lâm quá mức độc lập, sự độc lập này khiến bọn họ cảm thấy mình rất vô dụng.

Trên đại lục này, giống đực chăm sóc giống cái là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Lâm thì khác. Thứ Lâm biết quá nhiều khiến bọn họ không nhịn được mà tự ti. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn vốn nên được giống đực che chở đầy đủ. Trong bộ lạc vì có sự tồn tại của cô mà thay đổi nghiêng trời lệch đất. Bọn họ không phải lo lắng chuyện thức ăn. Giống đực mơ ước cô trong bộ lạc quá nhiều khiến bọn họ lo cô sẽ vứt bỏ bọn họ.

Chắc hẳn đây là nguyên nhân chính khiến Da La có ý nghĩ kia, mới có thể liều lĩnh mà đòi đáp án.

“Lâm đang tức giận.”

Hắn tỉ mỉ cột chắc váy thú cho Đường Lâm, cầm vải thô dài nhỏ lên, đứng sau lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài chấm vai, xúc cảm xẹt qua đầu ngón tay khiến hắn mê mẩn, nhẹ nhàng chậm chạp lau mái tóc dày cho cô.

Cảm nhận sự đụng chạm nhẹ nhàng của Lord, thoải mái mà dựa vào người hắn, ngửi mùi bồ kết thơm thơm vấn vít trên tóc. Cô vừa bị Da La dày vò nên hơi mệt mỏi. Động tác nhẹ nhàng của Lord khiến cô thấy vô cùng thoải mái. Cô lắc đầu, nói: “Không. Em chỉ không thích chạm vào thứ đắng.”

Cảm giác nó thật giống máu sền sệt dinh dính, xẹt qua yết hầu khiến người ta buồn nôn. Hai tay cô dính đầy máu tươi nên vô cùng kiên trì với điều này. Cô nhìn bầu trời xanh qua cửa sổ. Sắp bước vào tháng Maya thứ ba, ban ngày dường như trở nên dài hơn, giống đực trong bộ lạc cũng càng ngày càng bận rộn hơn.

Bộ lạc Thiết Chùy không tới gây sự, chỉ phái người vứt Jack ở cửa bộ lạc Hắc Sơn. Liếc nhìn Jack như kẻ tàn phế, Đường Lâm im lặng không nói, lặng lẽ nhìn đám người Horry dẫn Jack vào trong núi lớn ••• sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không hỏi nhiều, có lẽ không nên hỏi thì tốt hơn.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có mấy con chim nhạn lướt qua, để lại từng hồi tiếng hót. Đường Lâm hơi khép mắt, vẻ mặt lười nhác thảnh thơi, tay phải khẽ vuốt ve bụng, khóe môi từ từ nhếch lên thành đường cong duyên dáng, “Lord, anh nói xem cái thai trong bụng em là giống đực hau là giống cái?

Đứa trẻ trong bụng là của ai, bọn Arthur chưa từng quan tâm. Theo bọn họ thì là của ai cũng không quan trọng. Người thú nhỏ đáng để mọi người trong bộ lạc che chở. Nếu là giống đực, khi biến thành hình thú sẽ biết. Nếu là giống cái thì là của mọi người.

Điểm này Đường Lâm không chỉ ra, bọn Arthur cũng sẽ không nhiều lời.

“Vẫn chưa nhìn ra. Dù là giống đực hay là giống cái, chỉ cần là do em sinh thì bọn anh đều rất thích.” Lord nói khẽ, giọng nói khàn khàn thuần hậu tựa như chứa ma lực, an ủi Đường Lâm đang căng thẳng thần kinh.

Cô không phải là người của thời không này, trong lòng có quá nhiều bí mật. Tin tức mang thai thình lình tới khiến Đường Lâm có chết thì mặt vẫn không đổi sắc trở nên kinh hoảng ngay lập tức.

Chưa từng nghĩ tới cô cũng sẽ có một ngày làm mẹ. Cô sờ lên bụng còn bằng phẳng, suy nghĩ không khỏi bay xa.

Bối Lý và Arthur đi vào liền nhìn thấy Đường Lâm đang dựa vào Lord, khuôn mặt tươi cười chứa đựng dịu dàng, một tay vuốt ve bụng. Họ khẽ buông quả chua trong tay xuống, nhìn nhau, đi ra ngoài. Mấy ngày này Lâm lo lắng, bọn họ đều nhìn trong mắt nhưng không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn mà lo lắng suông.

“Hôm nay có chuyện gì à?”

Đường Lâm nghi ngờ mà nhìn mọi người trong bộ lạc đang bận rộn. Ngay cả giống đực thường hay ra ngoài đi săn cũng ào ào trở về bộ lạc. Mặt trời chưa lặn, lửa đã được nhóm lên. Mấy người Joss càng thần bí mà cười khúc khích với cô.

Sau khi tỉnh ngủ cô chưa từng thấy bóng dáng của bọn Arthur. Có chuyện gì vậy?

Đang nói thì Lạc Á và Kama đi vào, trong tay cầm một cái váy thú. Nó không thô ráp như bình thường mà được thêu hoa văn, tốt hơn da thú bình thường rất nhiều.

Lạc Á đỡ Đường Lâm đang mờ mịt dậy, vỗ nhẹ lên mặt cô, cười nói, “Thử xem có vừa người không. Để làm ra váy thú này người trong bộ lạc đã tốn không ít tâm tư đấy. Thay váy thú này trước đi, sắp bắt đầu rồi!”

Kama thả váy thú trong tay xuống, ra hiệu Đường Lâm thay ra, nhìn cái bụng của cô đầy hâm mộ. Lúc đầu cô và Rocca, Geogie cũng không nhanh như vậy. Lâm không chỉ có năng lực mạnh mẽ mà ngay cả bảnh lãnh này cũng không kém.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Lâm không hiểu ra sao mà nhìn hành động của Lạc Á và Kama. Cái gì với cái gì? Trước đây không lâu cô mới làm hai bộ váy thú. Bộ trên người vừa mặc, sao phải thay?

Lạc Á và Kama nhìn nhau, thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau, rối rít lắc đầu, nói: “Lâm không biết chuyện tối nay?” Giọng điệu thăm dò, liếc nhìn Đường Lâm, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

“Biết? Tôi phải biết gì à?” Cô hơi nhíu mày, dường như rất bối rối về trò đánh đố của bọn Lạc Á. Đồng tử màu đen chứa đầy kinh ngạc. Bọn Lạc Á làm sao vậy? Thật như từ sau ngày đầu tiên biết cô mang thai, mọi người trong bộ lạc liền trở nên thần bí như vậy. Đường Lâm ngẩng đầu, nhìn Lạc Á và Kama chằm chằm, tay đờ đẫn nhận lấy váy thú.

“Không sao đâu. Cô thay quần áo trước đi.”

Dứt lời, hai người liền đi ra ngoài, khóe môi mang theo ý cười xấu xa, cười tới mức Đường Lâm không hiểu ra sao. Cô quay người, vẫn thay váy thú, vuốt ve lên cái váy nhỏ bé trơn mịn, sự kinh ngạc nơi đáy mắt càng đậm. Da của váy thú này được thuộc rất tốt. Nhớ lại lời Lạc Á nói rằng váy thú này khiến giống cái trong bộ lạc mất không ít sức lực. Vậy váy thú này có ý nghĩa gì?

“Mặc xong rồi!”

Cô nghe thấy tiếng cửa nhà gỗ “kẹt” một tiếng, mở ra! Hai người Lạc Á bước lên, chỉnh sửa lại cho cô, đáy mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất. Họ cởi vải thô Đường Lâm đang buộc tóc, hanh chóng búi thành một búi, cuối cùng dùng một cây trâm gỗ cố định lại, quấn vải thô lên, giữ hai lọn tóc hai bên cổ.

Liếc nhìn búi tóc mới tinh trên đầu, Đường Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ ra sao đang tốt lành mà cách búi tóc cũng phải thay đổi. Kama đứng bên cạnh, cầm lá cây màu đỏ và vài quả lớn như quả dưa hồng.

Thấy Lạc Á búi xong tóc, buông lá cây màu đỏ trong tay ra, xếp trên bàn, dùng dao dỗ nhẹ nhàng tách quả kia ra, để lộ chất lỏng màu trắng đặc sệt, mùi thơm thoang thoảng theo đó lan ra.

Mắt thấy Kama cẩn thận lột quả đó ra, lưỡi dao khe khẽ lột vỏ ra để lộ lớp chất lỏng bên trong, để lộ ruột quả lớn cỡ lòng bàn tay. Kama cẩn thận dùng vỏ cây dính một chút lên lòng bàn tay rồi khẽ nắn, xoa lên mặt Đường Lâm. Mùi hoa bách hợp thoang thoảng bay vào mũi.

“Đây là quả mẹ con, không thể ăn, dùng để lau mặt và người cũng không phải không được, nhưng rất hiếm thấy. Quả này là tôi đặc biệt dặn bọn họ lúc ra ngoài thì chú ý, sau đó chia đều cho mọi người.”

Quả mẹ con dùng để lau mặt và người có hiệu quả rất tốt, sưng, ngứa, bị tróc da ••• cũng có thể dùng.

Khóe môi Đường Lâm co rút mà nhìn quả gọi là mẹ con kia. Rõ ràng là nước thiên nhiên dùng để dưỡng da, mùi thơm nhẹ nhàng, không dính, cảm giác thật thoải mái. Cô cầm lấy lá cây màu đỏ trên bàn lên, “Đây là cái gì?”

“Lá đỏ. Khẽ lột lớp màng bên trên ra, ngậm lên môi. Thứ này rất rắc rối, bình thường mọi người đều lười dùng, chỉ dùng trong những buổi lễ long trọng của bộ lạc.” Kama ầm một lá lên, khẽ chà vài cái trên mép lá, bóc lớp màng mỏng kia ra, để lộ ra lá cây màu đỏ tươi bên trong. Kama chuẩn bị xong thì đưa tới khóe môi Đường Lâm, ý bảo cô ngậm vào.

Cô nhận lấy lá đỏ, khẽ ngậm trên môi, nhấp nhẹ vài cái, không có gương nên không thấy được. Đường Lâm cúi người trên chậu gỗ, lẳng lặng nhìn cái bóng trong nước, ngay sau đó nhấp nhấp mấy cái, hiểu ra lá đỏ này được dùng để tô môi.

“Thật là đẹp.” Thấy khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của Đường Lâm, Lạc Á và Kama không khỏi thất thần. Mấy tiểu tử Arthur thật có phúc. Họ nhìn cô si ngốc, cười khúc khích.

Đường Lâm mất tự nhiên mà nhìn hai người mê gái kia, lạnh lùng nói: “Nước miếng chảy ra kìa!” Cô đưa tay chỉ cằm của hai người Lạc Á, ngoảnh đầu đầy ghét bỏ. Thấy vẻ mặt này của Đường Lâm, hai người nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ tay lên, dùng lực mạnh mà lau khóe miệng, phát hiện không có gì cả thì mới kịp phản ứng là mình bị Đường Lâm trêu ghẹo.

“Xong chưa?”

Một giọng nam thô to vang lên bên ngoài. Kama đứng dậy mở cửa gỗ ra, “Xong rồi. Sao lại là anh hả Geogie? Bọn họ đâu?” Kama liếc nhìn bên ngoài thì chỉ thấy có một mình Goegie, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Rocca đi đâu rồi?

“Bọn họ đi chuẩn bị rồi!” Hắn gãi gáy, cười ngây ngô với Rocca. Thân thể cao lớn mang theo vẻ mặt tươi cười không hợp chút nào. Kama cười hì hì, đi tới bên cạnh Geogie, vươn tay để hắn ôm chặt, hai chân nhanh chóng quấn lên eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng hắn, cọ xát không ngừng để làm nũng.

Lạc Á và Đường Lâm đứng trong phòng trợn tròn mắt nhìn Kama da mặt dày. Lạc Á thấy nhưng không thể trách, lắc đầu, đáy mắt tràn đầy hâm mộ. Đường Lâm thì nhún vai. Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cử chỉ to gan của Kama. Cô liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đang đeo trên cánh tay khỏe mạnh của Geogie, nhìn thế nào cũng không cảm thấy vui mừng.

Khoảng cách của hai người này cũng không phải nhỏ. Nói gì đi nữa thì Geogie cao chừng hai thước mà tối đa thì Kama chỉ cao chừng một thước sáu. Hai người chênh lệch như vậy mà ở cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

Nhưng dường như người trong cuộc không phát hiện ra. Geogie để mặc Kama dựa vào người, khuôn mặt hiền lành tràn đầy thỏa mãn. Hắn cười nhìn Kama vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong bộ lông dày rậm trước ngực, khẽ trêu chọc, xoa nắn đỏ hồng trước ngực.

“Lâm, đây là Geogie – giống đực của tôi. Sao? Có phải cảm thấy Geogie rất cường tráng, có cảm giác rất an toàn, rất đẹp mắt không?” Kama kiêu ngạo mà ngẩng đầu, giới thiệu giống đực của mình cho Đường Lâm, bàn tay nhỏ bé làm loạn, nắn bóp khắp người Geogie, thấy thế nào cũng giống dáng vẻ của một sắc nữ.

“Cô thích là được rồi.” Đường Lâm thờ ơ nói. Mắt thẩm mỹ của cô nhìn thế nào cũng không thấy Geogie cao chừng hai thước trước mặt này rất đẹp? Nhưng cường tráng cũng không phải không tốt. Chắc có lẽ nặng hai ba trăm cân? Cô tính không ra cân nặng của bọn họ.

Không thèm để ý tới thái độ lạnh nhạt của Đường Lâm, Kama hăng hái nói: “Lâm có muốn tôi giới thiệu một giống đực cho cô không? Cô cũng biết đấy.” Qua đêm nay là không còn phòng trọ (thành ngữ, ý chỉ bỏ qua rồi sẽ không tìm thấy được nữa), dù sao thì cô cũng đã đồng ý nói tốt cho Wall trước mặt Đường Lâm, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này.

“Không cần đâu. Tôi cảm thấy bọn Arthur rất tốt.” Cũng biết Kama có thể nói như vậy, Đường Lâm nhanh chóng từ chối. Cô mới không cần tự tìm đường chết. Tìm nam nhân như tinh tinh lớn, chỉ riêng nhìn đã cảm thấy áp lực gấp đôi.

Hơn nữa có bọn Arthur, cô đã cảm thấy không chịu nổi, thêm một người nữa thì chẳng phải sẽ khiến mình mệt chết à? Vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, phải từ chối tất cả các giống đực trong bộ lạc. Hơn nữa có bọn cuồng thích ăn dấm chua kia, cô cũng không thấy những giống đực khác có cơ hội tiếp cận cô.

Một dặm quanh nhà gỗ đều đã bị bọn họ cảnh cáo, quả đấm kèm mật ngọt. Những người kia cho là cô không biết gì cả sao? Cô chỉ là chẳng muốn quan tâm. Có mấy người này đã cảm thấy mệt mỏi, sao có thể quyến rũ những giống đực khác. Cô cũng không phải ăn no rửng mỡ đi tìm việc mà làm.

“Không cần thật à? Wall rất tốt. Cô không cân nhắc thật à?”

Dứt lời, Kama không cẩn thận mà nói ra tên Wall. Đường Lâm vừa nghe tới chữ Wall này thì người không khỏi rùng mình, nhìn Kama với vẻ mặt thông cảm. Lúc này Da La đã xoa tay, đứng cách Geogie không tới nửa thước.

Hắn híp đồng tử xanh thẫm, sự u ám tàn ác vương lên Geogie ngay lập tức. Hắn cười tà tứ, nói: “Kama, cô nói ai tốt? Gió lớn quá, nhất thời tôi nghe không rõ.” Da La vân vê tai mấy cái, nhìn Kama cứng đờ, khuôn mặt vốn tà mị càng thêm dọa người.

Kama hốt hoảng ngoảnh đầu lại, nhìn Da La đang nắm chặt nắm đấm tới mức nó vang lên tiếng rắc rắc, đầu ngón tay khẽ run. Đồng tử cô quay tròn không ngừng nhưng không dám nhìn vào đôi mắt lãnh khốc của Da La.

Geogie vỗ về Kama bị hoảng sợ, cau mày bất mãn mà nhìn Da La, “Đừng dọa Kama. Kama chỉ nói một chút thôi mà!” Hắn đau lòng vì Kama bị giật mình, lui lại vài bước.

“Dừng! Trông nom giống cái của anh cho tốt. Nếu lần sau mà còn để tôi nghe thấy cô ta lừa Lâm thì không thoát dễ dàng vậy đâu.”

Hắn lạnh lùng nói, mang theo chút âm trầm. Geogie gật đầu hiểu ý, ôm Kama, nói với Lạc Á: “Tôi đưa Kama đi tới đàn tế trước, mọi người nhanh tới đó đi.” Nếu ở lại, ai mà biết Da La có thể làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Kama không. Tính tình Da La xảo quyệt, thực lực mạnh mẽ. Tuy không chắc sẽ làm gì Kama thật nhưng chỉ sợ sẽ để Kama không sống dễ chịu. Cho nên Geogie cảm thấy đưa Kama rời đi trước thì an toàn hơn.

“Được!” Lạc Á che miệng cười khẽ, nhìn thân thể nho nhỏ đang sợ hãi của Kama, hơi gật đầu.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sau này Lâm sẽ biết ngay.”

Hắn ôm Đường Lâm, ba người tới đàn tế trong bộ lạc. Hai bên đều được đốt lửa, toàn bộ lạc như được ánh lửa vây lại. Đường chân trời lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, có một phong vị khác.

Đàn tế được xây trên nền đất cao, xung quanh nhóm lửa, hai bên đặt bàn thật sài, trên bày la liệt thức ăn. Thịt nướng tỏa mùi thơm ngát. Horry và Joss đứng giữa đài, hai bên cũng có không ít người thú lớn tổi, trong tay mỗi người cầm một cái chén gỗ.

Ba người Lord, Bối Lý, Arthur đứng chính giữa. Da La dắt Đường Lâm đi từng bước một lên đàn tế, khuôn mặt người thú xung quanh tràn đầy vui vẻ, nhìn mấy người. Đường Lâm chớp mắt, không hiểu là chuyện gì xảy ra.

“Joss, chuyện này là sao?”

Đi theo Da La lên đàn tế, người thú lớn tuổi xung quanh rối rít nở nụ cười, tay trái cầm chén, tay phải cầm cây dài, gõ lên đất không ngừng. Dưới đàn tế, trước một đống lửa cháy to nhất có vài giống cái đeo mặt nạ, nghe tiếng gõ trên đất mà nhảy múa.

Arthur bước lên kéo tay phải Đường Lâm, khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra dưới ánh lửa càng say lòng người hơn. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn nói: “Sao Lâm lại quên nhỉ? Tối nay là nghi thức của chúng ta. Sau tối nay thì em chính là giống cái của bốn người bọn anh, mang thai con nối dõi của bọn anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN