Cùng Trời Với Thú - Chương 41: Tự chủ trương ngu xuẩn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Cùng Trời Với Thú


Chương 41: Tự chủ trương ngu xuẩn


Editor: ChieuNinh

Yến Nhã Chính mở tiệc chiêu đãi người Tấn Thiên đại lục ở tại đại sảnh linh thuyền.

Sở Chước và Sở Thanh Từ là hai vãn bối theo các trưởng bối Sở gia cùng đi tham gia yến hội, lại thấy ở đại sảnh của linh thuyền xếp đầy bàn, trên bàn bày chứa nhiều thức ăn, đều là lấy linh thực làm chủ, chay mặn phối hợp, đầy đủ sắc hương vị, còn dùng linh thước, linh quả ủ thành linh tửu, hương vị xông vào mũi, linh khí bức người.

Yến Nhã Chính ngồi ở vị trí đầu, trên mặt mỉm cười, thỉnh chư vị vào ngồi.

“Còn có thời gian ba ngày, thì linh thuyền sẽ đến mục đích, sắp đến đại lục tên là Tinh Triệu đại lục. Chắc hẳn chư vị đang ngồi đây cũng không rõ ràng lắm Tinh Triệu đại lục, để ta nói một chút tình huống của nó cho mọi người ở đây…”

Tiếng nói của Yến Nhã Chính không nhanh mà chậm rãi mà giới thiệu đại khái tình huống Tinh Triệu đại lục cho bọn hắn.

Ở đây, mọi người nghe được rất nghiêm túc, Tinh Triệu đại lục là một trong phần đông đại lục của Linh thế giới, là đại lục ấn theo sắp xếp linh khí có thể đứng vào vị trí mười đại lục dẫn đầu, được phân chia làm đại lục nhất cấp, là loại đại lục mà Tấn Thiên đại lục của Huyền thế giới không thể so sánh được, càng là bọn hắn không thể tưởng tượng ra.

Lời nói của Yến Nhã Chính làm cho trong mắt một đám người tu luyện ở đây nghe được mà lóe tia sáng kỳ dị liên tục, trừ bỏ người tu luyện xuất thân danh môn đại phái còn có thể ổn được tinh thần, người tu luyện khác đều nhịn không được kích động. Trong miệng Yến Nhã Chính miêu tả Tinh Triệu đại lục quá mức tốt đẹp, giống như ngay trước mắt còn có một lượng tài nguyên đáng kể đặt ở trước mặt tu luyện để cho bọn họ tùy tay có thể lấy.

Khi Sở Chước nghe được tên “Tinh Triệu đại lục” này, có chút kinh ngạc, rồi đã lập tức thu liễm thần sắc, an tĩnh lắng nghe.

Yến Nhã Chính đơn giản giới thiệu xong, mỉm cười nói: “Tương lai chư vị đi đến Tinh Triệu đại lục, có thể tự mình dụng tâm để xem, lúc này ta cũng không nói nhiều. Tương lai hi vọng chư vị thuận buồm xuôi gió, tại hạ coi như là kết cái thiện duyên với chư vị trước.”

Nói xong, hắn giơ ly rượu đựng linh tửu lên, trước kính một ly cùng mọi người ở đây.

Người ở đó đều nâng chén, mặc kệ là thật tâm, hay là diễn trò, đều biểu hiện ra bộ dạng cực kì cảm kích.

Linh tửu khá cao độ, mấy chén linh tửu xuống bụng, một ít người tu luyện có mặt liền đỏ mặt rất nhanh, có chút say rượu.

Hương rượu bay ra đại sảnh, lan tràn ở trong linh thuyền.

【Lão đại, thơm quá.】Một con rùa nhỏ thò đầu chung quanh, ngửi theo hương rượu bay qua.

Rượu phổ thông rất khó làm cho người tu luyện uống say, linh tửu lại không giống, hương vị linh tửu tuyệt nhất, mà sau đó lực phát huy tương đối lớn, nếu người tu luyện rộng mở bụng mà uống, rất dễ dàng uống say.

Không nói người tu luyện, linh tửu này cũng là vật trong chén rất nhiều yêu thú yêu thích, lúc này Huyền Uyên đã bị hương vị gây thèm không thôi.

A Chiếu cào ở trên mai rùa của nó một phen, thấy bộ dạng thèm ăn của nó, rộng rãi thỏa mãn nguyện vọng muốn uống linh tửu của tiểu đệ.

Lúc này Ngọc Bích Băng Nhện đi theo Sở Chước, ở ngay trong túi linh thú, A Chiếu ghét bỏ Huyền Uyên tốc độ quá chậm, để cho nó ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, còn mình thì đi địa phương giấu rượu trong linh thuyền. Thừa dịp khi người khiêng linh tửu đi ra ngoài, nó lướt nhẹ từ cánh cửa nửa khép hờ nhảy vọt vào trong.

Trong phòng còn có vài bình linh tửu chưa có mở niêm phong, A Chiếu duỗi móng vuốt đều thu vài hũ vào trong không gian của nó, rồi mới nhảy đến trước một vò linh tửu đã mở ra. Nó phát hiện bên trong còn có nửa bình rượu, thì duỗi đầu vào uống vào một ngụm thật lớn, chép chép miệng, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Linh tửu này mặc dù hương vị có chút nhạt nhẽo, nhưng ở Linh thế giới đã coi như không tệ.

Đã uống xong nửa vò linh tửu rồi, A Chiếu thấy đã không còn rượu, thì mới rời khỏi. Diendanlequydon~ChieuNinh

Tốc độ của nó cực nhanh, xuyên qua ở trong linh thuyền, người tuần tra vẫn chưa phát hiện ra nó.

Đột nhiên, A Chiếu dừng lại, ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, phát hiện nơi này là phòng khống chế của linh thuyền, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nói chuyện với nhau ở trong phòng.

“… Thật sự phải làm như vậy sao?”

“Ngươi sợ cái gì?”

“Bưu ca, không phải đệ sợ, mà nơi này là thông đạo không gian, không nói loạn lưu trong thông đạo không gian này không ổn định, có chỗ nào mà không phải là lực không gian quá mức. Vạn nhất linh thuyền không cẩn thận đánh lên không gian loạn lưu không ổn định, nếu linh thuyền gặp chuyện không may, có lẽ chúng ta cũng bị xui xẻo thiệt hại ở trong này.”

“Yên tâm, linh thuyền rắn chắc, không có việc gì.”

“Thật sự?”

“Lừa ngươi làm cái gì? Lúc trước khi chúng ta theo thiếu chủ cùng đi đại lục khác, từng đi qua chỗ không gian này, không gian loạn lưu thì có một chút, nhưng cũng không mạnh, chỉ là sẽ tạo thành một chút xóc nảy thôi, không có việc gì.”

“Được rồi, đó đến lúc đó liền nghe Bưu ca an bài…”

Tiếng nói trong phòng lập tức dừng lại, tiếp theo cửa mở ra, Tả Bưu đi ra.

Ngửi được vị linh tửu trong không khí, trên khuôn mặt tục tằng cường tráng của Tả Bưu hiện ra một nụ cười thị huyết.

Sau khi Tả Bưu rời khỏi, A Chiếu mới từ trong góc đi ra, liếc mắt nhìn phương hướng Tả Bưu rời khỏi một cái, quyết định không đi chỗ nào trong linh thuyền nữa, tránh cho bọn họ làm càn.

Khi A Chiếu trở lại trong phòng, người còn trong đại sảnh và yến tiệc chưa có trở về.

A Chiếu cũng không lo lắng cho Sở Chước, tuy rằng Yến Nhã Chính không là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, tất nhiên sẽ không ra tay với Sở Chước ở trong linh thuyền. Cái này không phải là tìm phiền toái cho chính mình sao? Ngược lại cái đám thuộc hạ ngu xuẩn tự cho là thông minh một ít kia, cũng không biết Yến Nhã Chính có thể kịp lúc phát hiện chuyện của đám ngu xuẩn này làm hay không.

【Lão đại, có rượu không?】Huyền Uyên vội vàng hỏi, giọng nói cũng không chậm rì rì giống như bình thường.

A Chiếu lấy ra một vò rượu trộm được, một móng vuốt chụp vào trong vò rượu.

Ừng ực ừng ực! Uyên Đồ Huyền Quy ngâm mình ở trong vò rượu, thiếu chút nữa biến thành một con rùa ngâm linh tửu, nhưng mà rất nhanh nó đã uống xong một vò rượu, mà vẫn chưa đã thèm, mong ngóng nói: 【Lão đại, uống ngon, còn muốn uống!】

【Thực không có tiền đồ, linh tửu này cũng chỉ là hạ cấp, mùi cũng chưa nồng, làm sao uống ngon?】A Chiếu coi thường nói.

Huyền Uyên giật mình nói:【Uống ngon như vậy, vẫn chỉ là hạ cấp sao?】

Xem bộ dạng không tiền đồ của nó, A Chiếu không khỏi có chút thương xót nó, tiểu đệ này mới sinh ra không lâu đã bị Sở Chước triệu hồi đến Tấn Thiên đại lục. Sau đó lại luôn luôn đợi trong thâm sơn cùng cốc, cũng không trách nó thiếu kiến thức, linh tửu hạ cấp cũng có thể tôn sùng là món ngon mỹ vị. Làm lão đại, hẳn là để cho tiểu đệ thấy nhiều chuyện đời hơn.

【Đương nhiên, về sau đi đến thế giới rất cao cấp, ta cho đệ uống linh tửu cực phẩm, đó mới kêu là cực phẩm mỹ vị.】A Chiếu nói xong, chép miệng, nghĩ tới Sở Chước là người tu luyện thủy thuộc tính, hẳn là cũng sẽ thích một loại linh tửu gì đó đi.

Huyền Uyên bị nó nói đến cực kì tâm động, nhịn không được bắt đầu mong mỏi với tương lai, nó là yêu thú thủy thuộc tính, đối với linh tửu cũng không thể cự tuyệt.

Nhưng mà, giai đoạn hiện tại cũng không ảnh hưởng nó tiếp tục uống linh tửu phẩm cấp này.

Trong lúc Huyền Uyên còn muốn quấn quít lấy lão đại lại uống một vò linh tửu đột nhiên linh thuyền xảy ra một cái xóc nảy mãnh liệt, bé rùa bốp một tiếng, toàn bộ rùa đều đánh bộp ở trên tường.

Thông đạo không gian cũng không phải ổn định vĩnh viễn, ngẫu nhiên thì khi ở phía trước, linh thuyền sẽ phải chịu ảnh hưởng một ít loạn lưu không gian, đột nhiên xóc nảy lên. Người trong linh thuyền bị xóc nảy thành thói quen, từ lúc ban đầu thất kinh cho đến bây giờ đã bình tĩnh.

Nhưng mà lần này, linh thuyền xóc nảy càng kịch liệt hơn, làm cho đám người tu luyện vốn có chút cảm giác say trong nháy mắt bừng tỉnh.

“Sao lại thế này?” Yến Nhã Chính phút chốc đứng lên, trực giác xóc nảy này bất thường.

Tả Bưu vội vàng chạy tới, gấp giọng nói: “Thiếu chủ, không tốt, gặp phải không gian loạn lưu.”

Sắc mặt Yến Nhã Chính đột nhiên đại biến, hai mắt nhìn chằm chằm Tả Bưu, lạnh lùng nói: “Không phải đã định vị tốt mục đích rồi sao, làm sao có thể gặp được không gian loạn lưu?”

Đã định tốt vị trí, theo lý thuyết cho dù có không gian loạn lưu, cũng chỉ là rất nhỏ, cũng sẽ không ảnh hưởng, nhưng hiện tại xem ra, làm sao chỉ là hơi chút? Căn bản chính là không gian loạn lưu đủ để phá hủy linh thuyền.

Tả Bưu há to miệng, nói: “Thiếu chủ, ta cũng không biết.”

Yến Nhã Chính không dám lại trì hoãn, hắn nói với đám người tu luyện Tấn Thiên đại lục: “Chư vị, gặp phải không gian loạn lưu, ta cần phải qua đi xem, tốt nhất các ngươi đợi ở trong này, đừng chạy loạn, nếu như linh thuyền gặp chuyện không may, chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây.”

Dứt lời, Yến Nhã Chính vội vã bận rộn rời khỏi.

Nhìn thấy trên mặt Yến Nhã Chính không giống như giả bộ lo lắng, tâm của mọi người cũng nhấc lên.

Tuy rằng bọn họ không có trải qua không gian loạn lưu, mấy ngày nay lại nghe Yến Nhã Chính đề cập qua, biết chỗ lợi hại của nó. Linh thuyền con thoi loại nhỏ giống như thế này, căn bản không thể chống chọi, chỉ có thể né tránh, nếu không mọi người cùng nhau bị lực không gian trong không gian loạn lưu xoắn chết.

Cho dù Yến Nhã Chính muốn vui đùa, cũng sẽ không lấy loại sự tình này vui đùa đi?

Sở Chước ngồi ở trong đám người, trong lòng cũng có vài phần thấp thỏm.

Không có ai rõ ràng uy lực của không gian loạn lưu hơn nàng, đời trước nàng chính là cửu tử nhất sinh ở trong không gian loạn lưu, khó khăn lắm mới đến Linh thế giới, lúc ấy dưỡng thương vỏn vẹn một năm mới khỏe lại. Đến nay hồi tưởng lại, vẫn có chút sợ hãi.

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy A Chiếu và Huyền Uyên chạy tới nơi này. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

A Chiếu nhảy vọt vài cái đã nhảy đến trên vai nàng.

Trái lại là Huyền Uyên, được một cột nước phốc phốc phốc đưa đi qua, người nghe được âm thanh nhìn đi qua, sau đó đều có chút cạn lời.

Hình ảnh này thật sự rất khôi hài, nếu không phải tình huống không đúng, bọn họ đều nhịn không được muốn cười.

Không phải không có xem qua rùa ở trong nước bơi qua bơi lại, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn đến rùa đi ở trên đất bằng, ngự sử một trụ nước thay đi bộ, loại phương thức đi đường này thật sự là hoàn toàn mới, trừ bỏ rùa ra, có lẽ yêu thú khác không làm được.

Khi Huyền Uyên đuổi tới bên người Sở Chước, cột nước dưới thân hóa thành một giọt nước, bay vào giữa mai rùa của nó. Sau đó nó ghé vào bên cạnh Sở Chước, bộ dạng mệt rã rời. Đoạn đường chạy tới này, không ngừng mà ngự nước, đối với một bé rùa ấu tể mà nói, thật sự là rất mệt mỏi.

Sở Chước sờ sờ lưng nó, thu hồi nó vào trong túi linh thú.

Bên cạnh Sở Thanh Từ cũng thu Băng Mục Sư vào túi linh thú.

Những người Sở gia khác cũng làm như vậy, chỉ có ba con yêu thú có thể biến hóa là không có đi vào, mà là đi theo bên người từng chủ nhân.

Đám người Sở Khai Hào nhìn đến yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, nhịn không được ghé mắt, loại thời điểm này, yêu thú chưa biến hóa tiến vào trong túi linh thú thì có vẻ an toàn.

Theo linh thuyền xóc nảy càng ngày càng kịch liệt, người ở đây gần như đều ngồi không vững, ở đại sảnh trừ bỏ cái bàn và bài trí được cố định ra, cái khác đã sớm bị chất đống đến bên cạnh, để tránh vướng chân vướng tay.

Sắc mặt người tu luyện Tấn Thiên đại lục đều thật không tốt, lo lắng linh thuyền này không thể bình an xuyên qua khu vực không gian loạn lưu, chẳng lẽ bọn họ còn chưa có đi đến Linh thế giới, thì phải chết ở chỗ này hay sao?

***

Trong phòng khống chế của linh thuyền, trán của Yến Nhã Chính thấm mồ hôi tinh mịn, hai mắt đang nhìn chằm chằm ở phía trước, cố gắng khống chế phương hướng linh thuyền.

Hắn là chủ nhân linh thuyền, tình huống hiện tại, chỉ có hắn mới có thể khống chế được linh thuyền, thật cẩn thận đi qua ở trong không gian loạn lưu.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Yến Nhã Chính nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hắn không tin không gian loạn lưu là bỗng dưng xuất hiện, ban đầu dùng diệu ngọc bảo giám xác định tốt vị trí, xảy ra sai sót là cực nhỏ. Cho dù là gặp được không gian loạn lưu, cũng sẽ không nguy hiểm mãnh liệt như vậy.

Sắc mặt Tả Bưu phát khổ, cẩn thận nói: “Thiếu chủ, là… thuộc hạ vốn là muốn khi ở đi qua một chỗ loạn lưu cũng không mãnh liệt, nhân cơ hội trừ bỏ nha đầu Sở gia đó, ai ngờ…”

“Vô liêm sỉ, ai cho ngươi tự chủ trương?” Yến Nhã Chính giận tím mặt.

Lúc này Tả Bưu đã là vẻ mặt hối hận, giải thích nói: “Thiếu chủ, nha đầu Sở gia đó làm hại người và thiếu phu nhân như thế, thuộc hạ thật sự là không cam lòng. Vốn tưởng là muốn nhân cơ hội quăng nàng ta ra khỏi linh thuyền, để cho nàng ta bị mất phương hướng ở trong không gian loạn lưu, nhất định không sống được, coi như là báo thù cho ngài và thiếu phu nhân…”

Nguyên nhân Yến Nhã Chính giành địa mạch Đoạn Tinh nhai thất bại, xét đến cùng là Sở Chước nhúng một tay, sau khi chuyện bại lộ, Yến Nhã Chính bị quản chế ở Tẩy Kiếm Tông, cũng không thể làm cái gì, mới bỏ qua chuyện này.

Sau đó Từ Nô Song trúng độc hôn mê, làm sao Yến Nhã Chính có thể chịu đựng? Đặc biệt độc trên người Từ Nô Song vẫn luôn chưa giải, Yến Nhã Chính tự nhiên cũng có hoài nghi, mà đối tượng hoài nghi đó là sát thủ Kiêu Điện của Tấn Thiên đại lục.

Sát thủ Kiêu Điện thích dùng độc, mà độc này vô cùng kì quặc, Kiêu Điện làm là mua bán giết người, bọn họ chỉ biết nghiên cứu độc, chưa bao giờ sẽ làm giải dược. Cho dù Yến Nhã Chính tra ra được độc trên người Từ Nô Song là một trong độc – dược do Kiêu Điện nghiên cứu chế tạo ra, cũng không thể khẳng định thật sự là Kiêu Điện đã hạ thủ. Ngược lại là theo một sát thủ trong Kiêu Điện từng may mắn sống sót nói Sở Chước rất khả nghi.

Tuy nói lấy năng lực của Sở Chước, nàng còn không có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay hạ độc này cho bọn hắn, nhưng Yến Nhã Chính vẫn hoài nghi không thoát khỏi can hệ với nàng.

Ân oán thù địch giữa Yến Nhã Chính và Sở Chước cũng không phải đơn giản một hai câu là có thể xóa sạch. Bởi vì đều có điều cố kỵ lẫn nhau, vẫn luôn không có chống đối chính diện, cho nên hai người đều là dáng vẻ dường như không có việc gì, coi chuyện này làm như không có phát sinh. Nhưng mặc kệ là Sở Chước hay là Yến Nhã Chính, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần cho đối phương cơ hội, nhất định sẽ muốn giết chết đối phương, diệt trừ hậu hoạn.

Ấn theo ý tưởng của Yến Nhã Chính, tới Tinh Triệu đại lục rồi, muốn giết chết Sở Chước, còn không phải chỉ một câu của hắn? Ở trong linh thuyền, trước mắt người tu luyện Tấn Thiên đại lục thiết kế giết chết Sở Chước, cho dù là kế hoạch có hoàn mỹ, cũng sẽ xuất hiện vấn đề, càng có khả năng sẽ để lại nhược điểm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Cho nên hắn cũng không nghĩ tới muốn ra tay với Sở Chước ở trên đường.

Nhưng khó ngăn nổi thuộc hạ trung tâm bên người hắn nóng vội hơn cả hắn, thế nhưng muốn giải quyết Sở Chước trước tiên, còn muốn làm cho nàng chết ở trong không gian loạn lưu, mới sẽ làm chút thủ đoạn, thế nhưng thay đổi phương hướng đi của linh thuyền, nào biết vừa đúng lúc đụng phải tiến vào trong không gian loạn lưu.

Yến Nhã Chính hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả, thiếu chút nữa nhịn không được mà quăng thuộc hạ tự chủ trương này tiến vào trong không gian loạn lưu.

Hắn lạnh giọng nói: “Tả Bưu, ngươi đi theo ta cũng có hai mươi năm, lần này nếu có thể bình an vượt qua, thì ngươi rời đi đi.”

Thần sắc của Tả Bưu chấn động, da mặt nhịn không được mà rung động kịch liệt, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thật sâu, chua sót đáp lại một tiếng.

Tả Bưu là thuộc hạ trung tâm do chính mạch Yến gia đặc biệt bồi dưỡng ra, thuộc hạ giống như vậy có rất nhiều. Nếu đã nhận định chủ nhân thì trừ phi chết đi, nếu không vĩnh viễn sẽ không phản bội. Cũng bởi vì quá mức trung tâm, cho nên mới không thể chịu được chủ nhân đã bị một chút tổn hại, mới sẽ tự chủ trương, cho rằng có thể hoàn mỹ giải quyết kẻ địch thay chủ nhân, cũng không nghĩ tới khéo quá thành vụng.

Yến Nhã Chính không để ý đến hắn, chuyên tâm khống chế linh thuyền.

Ở trong thông đạo không gian không có cuối cùng, linh thuyền giống như một chiếc lá cây trong biển lớn, theo mãnh liệt sóng biển mà trôi đi phía trước, tùy thời có khả năng bị sóng to nhấc lên đánh tan, cắn nát, hóa thành bụi bặm biến mất.

Yến Nhã Chính khống chế đến cực kì vất vả, thậm chí có thể cảm giác được ở dưới áp lực không gian, linh thuyền đã có vài chỗ tổn hại. Thật sự nếu không rời khỏi vùng không gian loạn lưu này, chỉ sợ linh thuyền thật sự sẽ bị hư hỏng, đến lúc đó mọi người trong linh thuyền sẽ chết.

Mắt thấy linh thuyền sắp không gánh vác được nữa, nháy mắt Yến Nhã Chính liền làm ra một cái quyết định. Hắn dùng diệu ngọc bảo giám ở trong không gian loạn lưu, một lần nữa định vị một cái thông đạo không gian đến đại lục gần nhất, lúc này linh thuyền bị hư hỏng trực tiếp tiến lên. 

Ngay tại khi linh thuyền chống chọi áp lực cực lớn vọt vào một thông đạo không gian, người tu luyện ở lại trong đại sảnh cũng rõ ràng cảm giác được linh thuyền lung lay sắp đổ.

Thần sắc mọi người đều kinh hoảng, đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi cùng vang lên.

Mọi người nhìn lại, phát hiện tường mặt linh thuyền vô cùng cứng rắn thế nhưng bị vỡ ra, một trận gió mãnh liệt thổi vào, thổi trúng mọi người ngã trái ngã phải.

Ở trước mặt pháp tắc oai uy tự nhiên, cho dù là người tu luyện có thủ đoạn thông thiên, cũng bất lực.

Lỗ hỏng bị phá vỡ của linh thuyền càng ngày càng nghiêm trọng, có thể đoán được, cứ tiếp tục như thế, chiếc linh thuyền này sớm hay muộn phải vỡ nát.

Tệ hơn là, lại đúng lúc này, những thuộc hạ của Yến Nhã Chính đột nhiên ra tay.

Chỉ nghe được vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài người tu luyện Tấn Thiên đại lục có khoảng cách gần mặt tường vỡ ra nhất đột nhiên bị lực hấp không gian bên ngoài hút ra khỏi linh thuyền, rồi lập tức đã bị lực nén của không gian không chỗ nào không có xoắn thành một bãi máu thịt, tình trạng tử vong cực kỳ thê thảm.

“Các ngươi muốn làm cái gì?” Vài người tu luyện Tẩy Kiếm Tông và Tuần Hoa Tông lớn tiếng chất vấn, đều lấy vũ khí ra.

Mấy người đó không trả lời, ánh mắt của bọn họ rơi xuống bên Sở gia.

Trong lòng Sở Chước hiểu rõ đây là nhằm vào nàng, cũng không biết là ý tứ của Yến Nhã Chính, hay là tên thuộc hạ thoạt nhìn trung tâm lại thích tự chủ trương kia.

Sở Khai Hào ngăn đối phương lại, không để cho bọn họ tới gần.

Đáng tiếc bọn họ ngăn được người, lại phòng không được tình huống linh thuyền ngoài ý muốn, mặt tường linh thuyền phía sau Sở Chước bất ngờ không kịp phòng bị mà bị vỡ ra, Sở Thanh Từ có khoảng cách gần Sở Chước nhất song song bị hút đi ra ngoài…

Hết chương 41.

P/s: Đã hết quyển 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN