Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư
Chương 29:
-Nếu cậu cản tôi, cậu sẽ phải chịu thay cho bạn gái của cậu. – Yukio vừa nói xong, Yusuru, Hijiri, Takashi, Yunho và Minho chạy đến. Thấy tình hình trước mắt, họ có lẽ đã hiểu ra được phần nào.
Đứa con gái vừa nãy ôm tên con trai này đang nhắn tin cho ai đó, vài phút sau, ba cô nàng còn lại ( chắc mọi người cũng biết là ai rùi đúng hem? ) chạy đến. Tên con trai đó cũng gọi nhắn tin cho ai đó, cũng như vậy, vài phút sau, 3 chàng Hotboy cũng có mặt.
-Trái đất đúng nhỏ mà. – Tất cả đồng thanh ngoại trừ hai người nhắn tin.
-Mấy người quen nhau sao? – Đứa con gái hỏi.
-Không hẳn. – Đồng thanh tập hai.
-Rồi, gọi tụi này tới đây làm gì? – Tên con trai tóc nhuộm màu xanh dương lên tiếng.
-Làm một trận chứ? – Đứa con gái mặc quần jean đen mài rách vài chỗ lên tiếng.
-Trận? Trận gì? – Hijiri hỏi một câu rất chi là không đúng thời điểm.
-Là đánh nhau đó. – Minho nói nhỏ cho Hijiri nghe.
-A, ý kiến hay, vậy sao không đưa xe thay cho đánh nhau nhỉ. – Hijiri đưa ra ý kiến này một phát, Minho cũng giật mình, -”Rõ ràng là cậu không có đề cập gì đến việc đua xe mà.” – Đây chính là điều cậu muốn truyền đạt khi nhìn thấy ánh mắt chết người của Yunho và Takashi.
Nhóm của đám Hotboy Hotgirl kia nghe thế, nụ cười bắt đầu hình thành trên gương mặt của mỗi người, đứa con gái mặc váy cúp ngực màu vàng nói:
-9h tối nay, tại đường XYZ, phố ABC, chúng ta sẽ bắt đầu đua, mỗi bên phải có 5 người đua xe mô tô. Còn 3 người đua xe ô tô thì ở đường DEF, phố GHT. Mọi thứ sẽ được quyết định vào những người chiến thắng.
-Cho Hijiri hỏi chút ……. – Hijiri đi lại gần tên con trai bị Yukio bẻ gãy tay, hỏi:
-Cho hỏi, anh đua có được không khi tay bị gãy như vậy.
-Không cần cô quan tâm, lo bên mình đi.
-Bên tôi? Bên này chẳng có gì đáng lo đâu mà, tôi và Hijiri, cùng với hai tên này đã học lái xe mô tô từ năm 7 tuổi rồi, còn học đua xe từ năm 8 tuổi rưỡi ý. – Yusuru nói, đồng thời chỉ về phía Yunho và Minho.
-Khiếp, sao học sớm vậy? – Midori hỏi.
-Ah, tại cô Temari lúc đó có hứng với xe đua nên cho tụi tớ học luôn. – Hijiri trả lời.
-Còn tớ thì khi vừa vào học trường đấy phát, Temari – sensei cũng dạy rồi rèn luyện cho tớ cả đống luôn, cả đua xe cũng có. – Midori nói, ngay lập tức Yukio cũng nói:
-Tụi tớ cũng thế. Nhỉ Iris? – Xong, Yukio quay qua hỏi Iris.
-Uk. – Iris nín khóc từ lúc nào.( thật ra là chiêu nước mắt cá sấu đó mà.)
-còn Takashi thì miễn bàn rồi nhỉ, nhà sản xuất xe cơ mà. – Yusuru quay qua hỏi Takashi.
-Uk.
– ………… – Mọi người đồng loạt bơ đám Hotboy Hotgirl kia mà đứng buôn dưa lê bán dưa chuột.
-Cảm giác bị bơ ……… – tên con trai tóc màu đồng nói lưng câu, mắt nhìn về phía cái đám đang 8 kia.
-…Thật không dễ chịu chút nào. – Đứa con gái mặc váy cúp ngực màu vàng nói nốt, mắt vẫn nhìn về phía đối diện.
-Uk. – Những người còn lại đồng thanh.
– ……. Vút ……. phập …….. – Iris bất ngờ phi tấm thẻ ngân hàng về phía cô nhân viên bán nước hoa, nói:
-Một lọ. – Iris vẫn tức cái vụ vừa nãy, khó chịu nói.
-Vâng …… vâng…… quý khách đợi tí. – Bà cô nhân viên đó hốt hoảng vì tấm thể đó chỉ cách mặt của cô ta chưa tới 1cm, đã thế cái thể còn ghim vài cái kệ đằng sau nữa cơ chứ.
-Thẻ …. hoàng kim ….? – Bà cô nhân viên sững người.
Thẻ Kim Cương đã cao, thẻ Bạch Kim còn cao hơn, thẻ Thiên Kim còn cao hơn nữa, còn thẻ Hoàng Kim là dành cho Top những người giàu nhất thế giới. Nhận thấy gia thể của Iris rất chi là không bình thường, bà cô nhân viên vội lấy lọ nước hoa ra, thanh toán tiền xong nhanh hết mức có thể, đưa cho Iris cái thẻ và lọ nước hoa, bà cô nhân viên nhanh chóng cúi gập người xuống xin lỗi rối rít.
Cầm lọ nước hoa, đang định đi thì Midori lên tiếng;
-Iris, nếu cậu thích thì nói tớ, tớ khác giảm giá cho, mua thế này làm gì cho đắt.
-Thôi, không cần đâu, mất công nhà cậu bị lỗ mất. – Iris cố ý nói.
-Sao? – Đám Hotgirl, Hotboy và bà cô nhân viên ngạc nhiên.
-Thôi, được rồi, tối gặp. Bye bee. – Yusuru nói rồi kéo cả đám đi luôn.
-Nè Umeki ( tên của Hotgirl mặc váy cúp ngực vàng.) , giờ sao? Về hay ở lại ăn xong thì đi? – Akako ( tên của cô gái mặc áo thụng màu đỏ.) lên tiếng hỏi.
-Hỏi hai con kia kìa, còn tao thì sao cũng được.
-Hasuko, Kurome, hai tụi bay thì sao? – Akako quay sang hỏi.
-Tao đang đói nên muốn ở lại ăn xong thì đi. – Hasuko nói.
-Tao thì sao cũng được …. – Quay sang Ryu, hỏi:
-Còn Darlin?
-Anh thì muốn ở lại, chỉ lo ba thằng kia ……….. – Ryu đang nói thì Hazuo ( tên con trai tóc màu đồng ) lên tiếng:
-Tui thì không sao,đang đói đây,còn hai thằng Rinjin (tên nhuộm tóc màu x.dương ) và Kosho ( tên nhuộm tóc màu đỏ) thì chắc cũng thích ở lại nên ở lại đi.
-Thích phát biểu liều này ……. – Đấm một cú vào đầu Hazuo, Rinjin chỉ về phía Akako, nói:
-Tao không bao giờ đi cùng c………. – và lịch sử lại tái diễn:
-Tôi cũng đâu thích đi cùng anh. – Akako nói xong quay đi, đồng thời kéo theo Umeki đi. Bỏ mặc Rinjin đang tức đến nỗi chảy máu mũi.
-Tao đi đây, mày tự lo đi. – Hazuo đẩy Kosho ra ( vì chân bị hứng một cú khá mạnh nên chân của Kosho bị trật, nên phải nhờ Hazuo dìu. ) , rồi nhanh chóng chạy đi.
-Ơ …… Hazuo, mày định bỏ rơi anh e……. – Kosho đang nói, lỡ trượt chân và té.
– ….Bịch ……. ” sao không thấy đau vậy ta?” – Nghĩ thầm, ai dè lúc quay lại thì mới biết là mình ……. ngã trúng Hasuko .
-Tôi mà phải vào bệnh viện thì anh cũng không còn ở bất kì chỗ nào khác ngoài phòng cấp cứu nặng nhất đâu. – Hasuko đẩy Kosho ra, đồng thời bóp bóp chỗ cổ tay.
-Vậy tại ai mà tôi bị như vậy?
-Vậy tại ai thích gây chuyện trước?
-Cô chứ ai.
-Ý chết, nhầm ……. mà thôi, may cho anh là tôi tốt bụng, đây là quà tạ lỗi. – Xong, Hasuko lại đá vào cái chân bị đau của Kosho và nhanh chóng phắn đi theo hai con bạn.
-Aissssssss, cô ……… cái đồ trời không dung đất không tha kia, THÙ NÀY KHÔNG TRẢ, TÔI KHÔNG LÀ NGƯỜI. – Kosho hét lên.
-Trả thù không,Kosho? – Với bộ mặt nham hiểm nhất, Rinjin quay qua nhìn Kosho.
-Chơi luôn. – Xong, Rinjin đỡ Kosho dậy, vừa đứng lên xong thì Ryu hỏi:
-Còn hai tu………… – Chưa kịp nói xong, Rinjin và Kosho cùng quay lại và đồng thanh nói:
-Ở LẠI. – Nói gần như hét, rồi cả hai đi, bỏ mặc hai tụi kia ở lại.
-Chúng ta đi thôi.
-Uk.
[ Khu ăn uống ]
-Bây giờ là hơn 6 rưỡi rồi, không biết về bây giờ có trễ không nữa. – Midori xem đồng hồ, lo lắng nói.( đã quên là sẽ đua xe vào lúc 9h.)
-Kệ đi, Shikajo – sensei đã nói là cho đi chơi rồi mà. – Iris vừa xem thực đơn, vừa nói.
-Uk, dù gì thì cũng là đi chơi mà, thoải mái giờ giấc tí đi. – Minho cũng xem menu, nói.
-Haizzzzzzzzz – Sau khi xem thực đơn một hồi, thảo luận một hồi, cuối cùng Yusuru lên tiếng gọi món thay cho cả đám:
-Một pepsi ít đá, hai trà sữa ít đá, 3 milo ít đá, hai cốc trà đá, 8 xuất khoai tây chiên, hai xuất pizza hải sản cỡ lớn, một pizza phô mai cỡ lớn, một pizza lạp xưởng cỡ lớn, một đĩa cơm thập cẩm bình thường, 2 hamburger bò vừa rau, 2 hamburger thịt bình thường cỡ lớn hết nhá, hai bát mì Udon, ba bát mì Ramen. À đúng rồi, cho thêm nhiều tương ớt và tương cà nha. – Cô nhân viên đứng đó ghi mà đến nỗi rơi cả bút,thậm chí còn viết tắt tất cả nữa. Tất cả chỉ vì Yusuru nói nhanh mà thôi.
Một lúc sau, khi mà cô nhân viên bê đồ lại, nhưng trên khay chỉ có vài xuất khoai tây chiên và vài cốc nước, ngoài ra thì chẳng còn gì. Dọn đồ lên bàn đang định quay đi thì Hijiri lên tiếng hỏi:
-Còn bao nhiêu lượt bê nữa vậy chị?
-À….. chắc tầm 3 hay 4 gì đó, quý khách cứ ngồi chơi đi, tôi sẽ mang ra nhanh thôi
-Để tụi em giúp. – Midori, Iris và Hijiri đứng dậy, đi về chỗ tiếp tân, bê đồ ra, vì chỉ cần ba lượt bê nên Hijiri không phải bê. Đi gần tới chỗ ngồi, bỗng ………. BỤP …… BỊCH …. BỊCH.
Ngẩng lên nhìn người đối diện, cười xã giao, giúp Hijiri đứng dậy, người đó nói:
-Trái đất đúng nhỏ mà, đoạn rồi nhớ cố gắng hết sức nhé.
-Uk.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!