Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) - Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)


Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất


Quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ, Uy Thất Thất thấy có người cầm bó đuốc bước về phía cô, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên lạnh lùng đi đằng trước, Lưu phó tướng theo sau cùng với vài binh lính tùy thân.

Binh lính đặt một cái ghế trước cọc gỗ, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, Lưu phó tướng đi tới trước mặt Vương gia, thấp giọng nói “Vương gia, xử lý tên tiểu tử này thế nào đây, chi bằng cứ giết hắn đi! Không thể giữ tên gian tế này lại trong doanh trại được.”

Uy Thất Thất lập tức thanh minh “Đừng nói bậy, phán người ta có tội phải đưa ra được chứng cứ, chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ?” Lưu phó tướng nổi nóng bước tới trước mặt Thất Thất “Ngươi nửa đêm nửa hôm trốn khỏi doanh trại, bản đồ hành quân liền biến mất, ngươi không phải gian tế, lẽ nào ta là gian tế?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ở lại doanh trại của các ngài, sao có thể trở thành gian tế được!”

“Mạnh miệng đấy!” Lưu phó tướng quay người trở lại chỗ Vương gia “Vương gia, không cho hắn nếm chút cực hình, hắn sẽ không nhận tội đâu, thần nghĩ hắn nhất định có nội ứng, bằng không bản đồ hành quân sao có thể không cánh mà bay? Chi bằng sai người đánh hắn mấy roi, có khi chưa đến vài cái đã thú nhận rồi!”

Uy Thất Thất nghe thấy Lưu phó tướng nói như vậy, biết lần này thực sự toi rồi, roi? Lại nghĩ ra chiêu này, Uy Thất Thất lo lắng ngước nhìn Tam vương gia, ngàn vạn lần đừng đồng ý nha, chỉ cần chàng ta mở miệng, chắc sẽ thi hành lệnh.

Tam vương gia đương định nói, một binh lính bỗng chạy tới, khẽ bẩm báo chuyện gì đó với Tam vương gia, Tam vương gia lập tức đứng lên, chẳng nói chẳng rằng đã rời đi theo binh lính kia.

Lưu phó tướng thấy Tam vương gia đi rồi, cười khẩy “Ta căm ghét nhất quân Hung Nô, mà ngươi lại chính là gian tế Hung Nô!” Hắn nói xong liền giơ roi lên.

Thất Thất trừng mắt nhìn “Này, Vương gia còn chưa lên tiếng, ngài dám dùng hình phạt riêng sao!”

“Vương gia sẽ chẳng để ý đến việc ta đánh một tên gian tế Hung Nô đâu!”

“Nếu ngài dám đánh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”

“Chết đến nơi rồi còn đòi uy hiếp ta!”

Lưu phó tướng giơ roi lên, đương định quất xuống, một binh lính vội vã chạy tới “Vương gia có lệnh, cởi trói cho Uy Thất Thất, đưa về đại bản doanh của Vương gia!”

Lưu phó tướng quăng cây roi đi, túm lấy cổ áo binh lính “Ngươi không nghe lầm chứ?”

“Là chính miệng Vương gia nói!”

“Chuyện gì vậy nhỉ!” Lưu phó tướng sai người cởi trói cho Thất Thất, dẫn cô đến đại bản doanh của vương gia.

Trong đại bản doanh, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đã sớm ngồi chờ ở đó, trông thấy Thất Thất bị lôi vào, bỗng lộ vẻ áy náy “Dìu hắn đến chỗ đống chăn đệm dưới đất, cầm ít thuốc chữa thương qua đây!” Bạn đang đọc chuyện tại

“Vương gia…” Lưu phó tướng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lưu Trọng Thiên, lập tức ngậm miệng, bực bội thả Thất Thất xuống chỗ nằm nghỉ, dẫn binh lính lui ra ngoài.

Một lát sau binh lính mang thuốc chữa thương đến, Tam vương gia ra lệnh cho binh lính kia “Bôi ít thuốc lên vết thương cho Uy Thất Thất!”

Thất Thất nghe thế, cố nhịn đau, đứng bật dậy “Tôi tự làm được, đưa thuốc cho tôi!” Dứt lời bước đến chỗ binh lính kia, giật lấy thuốc, nhìn Tam vương gia với vẻ kỳ lạ, chẳng rõ chàng ta lại phát bệnh thần kinh gì nữa, cô quay về chỗ nằm của mình.

Binh lính kia vừa lui xuống, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên liền qua đó “Ngươi không cảm thấy lạ ư, vì sao đột nhiên thả ngươi ra?”

“Phải, rất kỳ lạ, có điều lười hỏi!”

“Đã bắt được gian tế thực sự rồi, và tìm được cả bản đồ hành quân nữa.” Chàng ngồi xuống trước mặt Thất Thất “Vì sao ngươi lại bịa chuyện nói ngươi đã lấy bản đồ hành quân.”

“Không nói như thế, ngài sẽ sai người cầm quân trượng đánh tôi, lẽ nào để mặc cho bọn họ đánh nát mông tôi sao?”

Lưu Trọng Thiên đột nhiên phá lên cười, dọa Thất Thất nhảy dựng lên, không biết chàng ta lại định hành hạ cô kiểu gì đây. “Qua đây, ta xem xem, vết thương có nặng không?” Nói xong liền vươn tay ra.

“Tránh ra!” Uy Thất Thất hất tay chàng ra, hốt hoảng tránh né chàng.

“Ngươi không để binh lính bôi thuốc cho ngươi, chắc là định bảo bổn vương đích thân chăm sóc ngươi chứ gì, Lưu Trọng Thiên ta thưởng phạt phân minh, lần này đã trách oan ngươi, nên làm thế!” Dứt lời chàng đoạt lấy thuốc chữa thương trong tay Thất Thất, rồi ôm lấy Thất Thất “Ngươi chính là người đầu tiên được bổn vương bôi thuốc cho đấy!”

“Khoan, Tam vương gia, đừng làm bừa!” Thất Thất cố đẩy Tam Vương gia ra, nghĩ đến cảnh chàng sẽ làm thật… Nhất thời cực kỳ xấu hổ phẫn nộ, đường đường là Uy Thất Thất lại bị người ta vô lễ thế sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN