Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác - Chương 1.9: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác


Chương 1.9: Bài Kiểm Tra Nhận Lớp


Nhưng vừa lật sang trang tiếp theo, cậu vô tình phát hiện ra một vấn đề kì lạ khiến cho người đọc buộc phải dùng chất xám suy nghĩ. ‘Dạng Tiến hóa bị bỏ trống hoàn toàn’, Teniya nói thầm trong bụng.

Chương IV: Dạng Tiến Hóa Của Exitium, nằm ở trang số 23 đã bị cố ý bỏ trống hoàn toàn, cho đến khi lập sang trang thứ 24 thì mới xuất hiện một dòng chữ màu đỏ lớn in đậm. kết thúc cả một chương.

– Cực Kỳ Nguy hiểm, tránh đối đầu

Vì quá dỗi ngạc nhiên nên Teniya vô tình đọc dòng chữ ngắn đấy thành lời mà không hay, âm lượng đủ to chỉ cho mỗi mình cậu nghe thấy.

Trong đầu Teniya bỗng dưng hiện lên rất nhiều câu hỏi liên quan, chẳng biết làm sao giải thích cho bản thân mình. Đáng lẽ đây phải là mục ghi rõ ràng và chi tiết nhất chứ, tại sao nó lại bị bỏ trống theo một cách vô nghĩa như thế. Hay là không có một Kỵ Sĩ nào đủ sức đối đầu với Exitium đã tiến hóa hoàn chỉnh, mà sống sót trở về báo cáo lại những thông tin này cho tổ chức. Cậu chỉ có thể suy nghĩ như vậy, không dám kết luận giải thuyết lúc này của mình là đúng. Rất có thể là vì nguyên nhân khác.

– Có gì không ổn sao, anh hai ?

Cảm giác lo lắng chợt hiện rõ lên gương mặt cậu, làm cho Nazumi đang ngồi bên cạnh phải chú ý. Đôi ngươi tròn ấy cứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngỡ ngàng của Kirima Teniya, như đang nhìn xuyên tâm trí đối phương.

Cùng lúc đó mọi dòng suy nghĩ trong đầu dường như đã dừng lại đột ngột, có lẽ vì cậu đã quá tập trung vào vấn đề kì lạ tới mức khó hiểu đấy, mà quên béng cả việc em gái mình vẫn đang ngồi ngay bên cạnh. Tựa như nãy giờ cậu vô tình lạc vào một không gian khác vậy, một thế giới không người chỉ có mỗi những dòng suy tư và cậu ở đó.

Teniya lập tức trở về với thực tại, đáp lại câu hỏi kia.

– Không có gì đâu, chỉ là có một số điều khiến anh tò mò thôi.

Nazumi nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

– Thật vậy à.

Nói dối. Cậu không muốn Nazumi phải lo lắng thêm điều gì nữa, nhất là vấn đề trong cuốn sổ tay này.

Ánh mắt nghi ngờ vẫn chưa rời đi, Teniya nhanh chóng thay đổi biểu cảm của mình trên khuôn mặt vô cảm không mấy đẹp trai. Dẹp đống suy nghĩ nhức đầu đó qua một bên, cùng cảm giác trầm tư lúc nãy. Nhắc nhở bản thân mình là chưa thấy điều gì cả, chuyện đấy tính sao.

Nụ cười mỉm nhẹ nhàng nở trên gương mặt vô cảm, giống thường ngày.

– Ukm. Trong đây ghi là đồng phục của chúng ta đang mặc lúc này, được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt phản ứng với hạt Dymic, độ bền của nó là ngang ngửa với một tấm thép dày 5 centimet. Giúp người mặc giảm lực tác động từ bên ngoài và những đòn tấn công gây sát thương vật lí, nó không khác gì một bộ giáp siêu nhẹ.

Cậu nhanh trí đánh lạc hướng nghi ngờ của Nazumi bằng những thông tin thú vị vừa mới đọc qua.

Teniya thừa biết rằng với tính cách ngây thơ của Nazumi, thì cô sẽ rất ngạc nhiên khi biết bộ trang phục mà mình đang mặc lại công dụng đặc biệt như vậy. Ban đầu cô cứ tưởng nó chỉ đơn thuần là một bộ đồng phục học sinh bình thường mà thôi. Không ngờ nó là một áo giáp dành riêng cho Kỵ sĩ tập sự.

Đôi mắt chứa đựng sự nghi ngờ bỗng trở nên long lanh như một đứa trẻ con vừa được mua cho món đồ chơi mới vậy. Nazumi thích thú ngắm nhìn bộ trang phục mình đang mặc trên người, với vẻ mặt tò mò đầy tinh nghịch của một đứa trẻ bảy tuổi.

Cậu xoay người qua một bên, thở phào nhẹ nhõm vì tránh được việc nhìn thấy em gái mình phải cáu gắt. Giống như buổi sáng nay.

May mắn là Nazumi sẽ không biết được vấn đề kì lạ trong cuốn sổ tay, vì từ lúc còn nhỏ cô đã không có sở thích đọc mấy thứ dài dòng lắm chữ nhàm chán, mà lại không có hình ảnh minh họa. Nên chắc chắn từ lúc được phát quyển sổ tay học sinh dày gần bốn mươi trang này ở ngoài hội trường, cho đến tận bây giờ Nazumi vẫn chưa chịu mở ra xem hoặc nhìn sơ qua nó dù chỉ một lần. Vứt thẳng cho người anh trai giữ hộ (Chính Xác Là Vứt Hộ).

Về điểm này thì cô khác hẳn với Teniya, cậu khá thích đọc những cuốn Light Novel về chủ đề viễn tưởng trong những lúc rảnh rỗi. Cho nên tốc độ đọc của Teniya nhanh đáng kể, chỉ trong vòng hai phút ngắn mà cậu đã đọc hết toàn bộ quyển sổ tay, không chừa một chữ.

– Bộ em là con nít à ?

Khi nhìn thấy dáng vẻ thích thú đấy, cậu không thể nào kiềm chế nổi. Buộc miệng cười khúc khít.

Có thể gọi đây là sự dễ thương khó cưỡng từ cô em gái.

– Em không phải là con nít.

Hai bên má của Nazumi phồng lên làm bộ mặt giận dỗ, với lời nói chọc ghẹo ấy. Nhìn cô giống hệt một chú Hamster đang ngậm hạt vậy.

Cố gắng dừng tiếng cười lại, nhẹ nhàng đóng cuốn sổ tay và giấu nó vào trong túi áo. Rồi chậm rãi đưa bàn tay thuận lên mái tóc dài óng ả, dịu dàng vuốt ve. Dỗ dành đứa em gái đang làm bộ mặt giận dỗ này dịu lại.

Nụ cười thoải mãn bỗng hiện lên gương mặt xinh xắn của Nazumi một cách rõ ràng, khi được người anh trai mình yêu quý dịu dàng dỗ dành. Lúc này cô chỉ muốn ngã trọn vào lòng Teniya, như một chỗ dựa vẫn chắc.

Còn đối với Teniya là mỗi lần được nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của Nazumi, thì sâu trong thâm tâm cậu lại càng muốn mạnh mẽ hơn nữa để có thể bảo vệ nụ cười đấy với tư cách như một người anh hai đúng nghĩa. Vốn dĩ hiện tại Kirima Nazumi là người thân duy nhất, cũng chính là người nắm giữ sợi dây tơ liên kết hai chữ gia đình còn sót lại với cậu.

Tuyệt đối Teniya sẽ không để sợi dây tơ mỏng manh ấy đứt thêm một lần nào nữa. Bằng chính thứ sức mạnh mà bản thân có được, cậu nhất định bảo vệ nó, không để cảnh tượng khủng khiếp ở quá khứ phải tái diễn nữa. Trong suốt thời gian qua, Teniya đã luôn hứa với lòng mình những điều giống thế này.

Vì chưa có đêm nào cậu được ngủ yên giấc, mà lại không mơ thấy khung cảnh tồi tệ đó cả.

Hình ảnh đứa em gái lúc nhỏ, đang ngồi bệt xuống bãi cỏ cùng đôi mắt đẫm lệ, khóc trong sự tuyệt vọng. Khung cảnh ấy chỉ ngay phía trước, mà bản thân cậu không thể nào bước chân đến đó được, tựa có một bức tường vô hình đang ngăn cản cả hai người tới gần nhau vậy. Có lẽ hình ảnh đáng ghép đó đã tự khắp tận sâu vào tâm trí , khiến cậu không thể quên đi được.

– Cho chúng tớ hỏi chỗ này có người ngồi không ? …

Nazumi vẫn còn đang vui vẻ thưởng thụ sự ấm áp và dịu dàng của cái xoa đầu từ bàn tay cậu, quên béng mình đang ở hội trường chốn đông người. Bầu không khí bé nhỏ của hai anh em nhà Kirima vừa tạo ra, bỗng nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng bắt chuyện.

Teniya và Nazumi cũng không ngờ rằng sẽ có người bắt chuyện với bọn họ tại hội trường, cô bàn hoàn bật người ra khỏi lòng cậu.

Cả hai người lập tức ngước mắt về phía giọng nói phát ra để kiểm tra, thì quả nhiên là có người đang bắt chuyện với hai người họ.

Là một học sinh nữ, đúng theo dự đoán của Teniya khi vừa nghe thấy giọng nói ấy.

– Xin mời

Nazumi thân thiện nở nụ cười nhẹ nhàng, đáp lại câu hỏi lúc nãy. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, liền mời đối phương ngồi xuống tự nhiên.

Riêng phần Kirima Teniya hẳn đang hồ nghĩ tại sao xung quanh còn rất nhiều ghế trống, thế mà cô gái này lại cất công tới ngồi cạnh anh em bọn họ, trong khi cả hai bên không hề biết gì nhau. Không bàn tới chuyện ghế ngồi có dễ chịu không, nhưng kích thước được làm khá thoải mái, chưa nói đến chuyện tất cả ghế ở đây đều cùng một loại. Hơn nữa đối phương thuộc dạng người mảnh mai so với con gái bình thường như Nazumi, nên ngồi cạnh cũng không ảnh hưởng cho cả hai.

Trong dòng suy nghĩ mơ hồ ấy cậu chợt nhận ra một chuyện, hướng ánh mắt xuống huy hiệu ngôi sao trên áo Nazumi rồi lại ngước lên nhìn đối phương.

Chắc đều là con gái nên ngồi cạnh nhau sẽ đỡ ngại hơn so với một đứa con trai mới gặp lần đầu. Với lại cậu đâu có quyền gì mà cấm người ta ngồi ở đây.

Nghĩ thế, Teniya đằng gập đầu tỏ ý thiện cảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN