Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác - Chương mở đầu: Collide With Another World
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Cuộc Chiến Từ Thế Giới Khác


Chương mở đầu: Collide With Another World


Buổi tối ngày 28 tháng 8 là một ngày thu thanh tịnh, tôi cùng gia đình nhỏ của mình gồm ba mẹ và đứa em gái phiền phức, đi đến ngọn đồi ngắm sao chỉ để được chiêm ngưỡng cơn mưa sao băng hiếm có, bằng chiếc xe hơi hiệu Subaru trong khá cũ kỉ, tuy nhiên động cơ của nó thì có vẻ ngược lại với vẻ ngoài cũ kỉ ấy, vẫn họat động mượt mà một cách khó tin và không hề bị hỏng thóc gì sau một chuyến đi dài gần 50 kilomet. Từ nhà cho đến đích.

Có lẽ tôi với em gái mình đã rất hào hứng vào chuyến đi chơi xa của gia đình thế này. Cứ nghĩ tới việc cả gia đình điều ngồi chung một tấm thảm picnic và cùng nhau ăn cơm nắm vừa ngắm sao băng rơi với bầu không khí thanh tịnh yên ắng, chỉ có tiếng lá cây đu đưa theo gió làm nhạc nền, chắc chắn lúc đó sẽ vui lắm đây. Một lần về thăm quê nhà, nghe ông bà tôi kể rằng ‘ Nếu cháu thì thầm lời ước của mình đủ nhanh trước khi ngôi sao băng đầu tiên bay qua bầu trời đêm, thì điều ước của con sẽ thành hiện thực ‘. Vào thời điểm đó tôi quyết định sẽ ước một điều thật vĩ đại thay đổi cả thế giới.

Mọi thứ đáng lẽ phải diễn ra như vậy, nhưng đã có một điều không tưởng xảy ra, mà chỉ xuất hiện hoặc nhìn thấy từ các bộ phim khoa học giả tưởng, khiến tất cả phải thay đổi theo một chiều hướng tồi tệ. Tôi cũng mong rằng nó chỉ đơn thuần là giấc mơ xuất phát từ ảo tưởng của tôi thôi, tiếc rằng không phải như vậy mà lại là sự thật.

Từng cơn đau đớn từ các vết thương trầy xước trên cơ thể và lẫn tiếng em gái mình đang khóc trong sự sợ hãi, tôi cảm nhận được đã đủ chứng minh đây là hiện thực, không thể nào chối cải. Cả ngọn đồi bây giờ chìm vào biển lửa trở thành địa ngục, đối với tôi là như vậy.

Cố gắng hết sức lấy lại ý trí để làm cho đôi chân đang hóa đá của mình buộc phải cử động bằng mọi giá, đứng lên rồi chạy thật nhanh rời khỏi đây tìm sự giúp đỡ nào đó. Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc nguy cấp thế này.

Tôi sử dụng cây bút bi cất trong túi áo mình, mau chóng bấm ngòi bút ra mà đâm thẳng vào chân phải của bản thân không thề do dự. Sự đau đớn bất ngờ đã giúp cơ thể tôi thoát khỏi trạng thái đông cứng giây lát.

Kéo cánh tay yếu ớt đang run rẩy sợ hãi của Nazumi ngồi dậy, đứa em gái phiền phức đang bám chặt vào tôi. Cả hai cùng nhau đứng lên và dốc hết sức lực còn lại chạy một hơi về phía trước, con đường mòn dẫn xuống đồi. Sự giúp đỡ từ người khác là tia hy vọng duy nhất vào thời điểm hiện tại.

Việc tôi dùng hai từ ‘phiền phức’ với Nazumi, chỉ đơn giỡn là tôi với em ấy thường xuyên có những vụ cải vã không đâu, khiến tôi cảm thấy ‘phiền phức’. Nhưng không phải vì thế mà tôi ghét bỏ em gái mình, ngược lại thì đúng hơn, từ lúc tôi và Nazumi được sinh ra thì chính bản thân tôi đã không làm tốt nghĩa vụ của một người anh rồi. Có lẽ mọi thứ là lỗi của tôi.

Bây giờ tôi cảm thấy tội lỗi của bản thân càng tồi tệ hơn nữa, Khi đành phải bỏ mặc ba mẹ ruột chết trong đau đớn, bị lũ quái vật giống sói kia ăn sống. Tuy rằng lương tâm không thề muốn việc này xảy ra một chút nào, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lúc này lý trí đã chiến thắng nên tôi buộc phải bỏ mặc họ ở đó, mà chạy trốn để sống sót.

Cảm giác khi phải tận mắt chứng kiến người thân của mình chết trước mặt mà không thể làm được gì cả, sự đau đớn này còn đau hơn so với những vết thương về mặt thể xác gấp 100 lần.

Cũng chẳng thể biết rằng tôi với em gái có đủ sức vượt qua hoàn cảnh đáng sợ này không nữa, hay là phải chịu chung số phận cùng gia đình mình. Tôi nghĩ rằng thế cũng tốt thôi, về sau bản thân mình sẽ không cần quàng quại trong sự tội lỗi này suốt quảng đời còn lại. “Không được, tôi phải sống sót cùng Nazumi để giành cả tuổi thanh xuân mà trả lại những tội lỗi này, chết chỉ là cách giúp bản thân trốn tránh sự thật mà thôi, chứ không thề giúp chính mình vượt qua tội lỗi này”. Nhất định tôi sẽ làm sự hy sinh đấy không bị lãnh phí.

Nazumi còn cả tương lai phía trước, nên tôi buộc phải cố gắng cùng con bé sống sót.

Tôi tự nhắn nhủ bản thân mình như thế để vượt nỗi sợ hãi, khơi dậy ý trí sinh tồn. Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nazumi hết cỡ mà chạy hụt mạng theo đường mò, không quan tâm mọi chuyện phía sau lưng nữa.

Đúng là thứ âm thanh xui xẻo đối với hoàn cảnh lúc này, tôi vô tình dẫm trúng một cành cây nhỏ trên đường chạy trốn, làm kinh động đến lũ quái vật khá giống sói kia, sự chú ý hướng về chúng tôi. Vì đã phát hiện ra con mồi mới, bọn chúng nhanh chóng lao đến như dã thú đói khát cùng hàm răng và móng vuốt sắt nhọn còn bám đầy máu tươi, thứ vũ khí tự nhiên đã giết chết ba mẹ tôi.

Trước tình huống như thế tôi vô cùng hoảng loạn mà đánh mất bình tĩnh. Cố gắng chạy nhanh hơn nữa, nhưng có lẽ nó là một cách tệ. Không thể nào mà thoát khỏi tầm săn mồi của lũ quái vật đáng ghét đó được, khoảng cách giữa tôi và đám dã thú khát máu ấy bị rút ngắn trong nháy mắt chỉ còn lại ba mét, quá gần.

Chắc chắn chúng tôi sẽ chết tại đây, chẳng có một tia hy vọng nào cho hai bọn tôi cả.

‘ Làm ơn, xin làm ơn. Xin thần thánh hãy giúp đỡ chúng con, xin hãy cứu lấy hai chúng con. Làm ơn ‘. Vừa chạy vừa vang xin cầu nguyện, mong sự giúp đỡ đến từ thần thánh trên cao. Lúc này tôi chẳng có thể suy nghĩ được gì cả ngoài việc cầu nguyện, mong chờ điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra vào lúc này.

[Vâng. Tác giả đang cố gắng cứu mày đây, mày giữ lệnh bài nhân vật chính thì ai giết được mày]

Một trong số chúng phát hiện con mồi dường như chậm lại, nó lập tức dùng sức mạnh cơ bắp từ bốn chi của mình phóng thẳng tới chỗ chúng tôi. Dựa theo cách di chuyển đó, chắc chắn con dã thú hung tợn ấy đang nhắm vào Nazumi vừa mới vấp ngã thay vì tên anh trai vô dụng này, không cần suy nghĩ nhiều gì cả cơ thể tôi tự động làm theo bản năng, đẩy em gái mình sang một bên để thế chỗ chết cho Nazumi. Trông khoảng khắc đó một tiếng nói vang lên trong tâm trí, chính xác là giọng của tôi ‘ Teniya, mày đang làm gì vậy. Tự sát à ‘. Nhưng khi tôi nhìn thấy Nazumi ngã bệt xuống bãi cỏ đang lưng lưng nước mắt, thì tôi chẳng còn quan tâm đến dòng suy nghĩ đó nữa mà nở nụ cười thật mãn nguyện.

Đơn giản là tôi đã ngán ngẩm việc nhìn thấy người khác chết thế cho mình, ngay trước mặt rồi. Đã đến lúc tôi phải làm điều tương tự đó, để bảo vệ cho người thân.

Cùng nụ cười mãn nguyện chấp nhận cái chết vẫn còn trên khuôn mặt, tôi hét lớn lời trăn trối cuối cùng của bản thân mình.

– CHẠY NGAY ĐI NAZUMI. và tạm biệt em!

VÌ hét quá lớn nên cổ họng tôi không đủ hơi phát ra tiếng nữa, có lẽ Nazumi sẽ không nghe được câu sau đâu nhỉ.

Trong khoảng khắc cận kề cái chết, con bé bỗng nhiên gào lên với sự tuyệt vọng. Tôi vô cùng ghét cái giọng mà mỗi lần Nazumi hét âm lên như vậy, nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng tôi sẽ được nghe thấy cái giọng đó. Chắn chắc là thế rồi.

-Anh hai!!! [ ONII-SAN ]

Cứ như một tia chớp vừa bay qua, một phần tư cơ thể tôi bị con quái vật gớm ghiếc lao tới xé toạc ra chỉ trong cái nháy mắt, cùng sự đau đớn khủng khiếp mà tôi chưa từng trải qua, máu tươi phun tung toé khắp nơi đủ nhuộm cả bãi cỏ thành một màu đỏ, toàn bộ cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh dần và sức lực cũng không còn nữa. Tôi ngã quỵ xuống bãi cỏ nhuộm đầy máu, ý thức về thực tại trở nên mờ nhạt dần theo từ giây.

Thích giác của tôi chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập chậm lại với tiếng thở hấp hối của bản thân, đôi mắt thì nặng trĩu như muốn ngủ. Bằng cách nào đó mà tôi biết được bộ não mình đang chuẩn bị ngưng hoạt động, những dòng ký ức bắt đầu trình chiếu chư một cuốn phim được tu nhanh, che lẫn vô vàng kỉ niệm hạnh phúc và buồn bã trong cả quảng đời. Nhờ thế mà tôi đã biết được mình bỏ lỡ nhiều thứ quan trọng như thế nào, nếu có cơ hội khác thì tôi sẽ làm lại từ đầu.

Nhưng lúc này có một nguyên nhân mà khiến tôi không thể nào nhắm nổi đôi mắt nặng nề lại, yên nghỉ theo suối vàng được.

” Tại Sao ? “. Tuy toàn bộ cơ thể tôi chẳng còn một chút sức lực, cặp mắt thì cứ muốn đóng lại mà ngủ thiếp đi, nhưng cứ việc nhìn con bé ngốc đó vẫn còn ngồi đấy mà khóc lóc sướt mướt mà mặc kệ cả việc lũ quái vật đang chậm rãi tiến lại gần từng bước, nhe hàm răng nhọn hoắt chuẩn bị xơi tái con mồi.

– Anh không được chết, em không muốn anh chết. Tuy em thường xuyên gây rắt rối cho anh, chắc mắng anh. Nhưng em chưa bao giờ ghét anh cả, vì thế làm ơn đứng dậy đi anh hai. Mất ba mẹ là quá đủ đối em rồi, em không thể mất anh được, thế nên làm ơn hãy đứng dậy. Em xin lỗi vì mình là đứa vô dụng.

Thật sự tôi chẳng còn đủ sức để nghe con bé đang rên rỉ cái quái gì, nhưng dựa vào nhét miệng thì tôi đoán được Nazumi vừa nói hai từ ‘xin lỗi’. Xin lỗi chuyện gì chứ, ngay từ đầu em ấy không thề có lỗi gì cả, mà chính là tên anh trai vô dụng này mới đúng, đáng lẽ tôi mới là người phải nói hai từ đó với cả gia đình mình. Nhưng tất cả đã quá trễ rồi, nhịp tim lẫn hơi thở của tôi đang dần chậm lại và sắp dừng hoạt động hoàn toàn, đến lúc ấy ý thức về thực tại sẽ biến mất. Đi tới một nơi khác.

Nếu bây giờ tôi còn sức để đứng dậy, chỉ vài giây thôi cũng được. Thì việc đầu tiên tôi làm là chạy tới tát Nazumi một cái thật mạnh cho bé bình tĩnh lại dừng ngồi đấy mà khóc lóc, bằng cách tay trái này. Tiếc rằng là không thể, vì cơ thể tôi đã chạm tới giới hạn rồi. linh hồn sẽ rời khỏi thể xác bức cứ lúc nào.

Tôi nằm đấy mà cố gắng lặp đi lặp hai từ ‘chạy đi’ trong vô vọng.

– Con người!. Người còn muốn sống chứ, thì hãy chấp nhận ta.

Giọng nói trầm đó phát ra từ đâu ?

Ý thức về thế giới này có lẽ đã biến mất, nên tôi mới nhìn thấy được một ngọn lửa màu đen đang bay giữa không trung như ma trơi nói chuyện với mình. Chắn đây là thần chết, đến đây để đón tôi đi.

[Hết Chương 0]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN