Cuộc Đời - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
395


Cuộc Đời


Phần 6


Có đám người mặc quần áo giống như tốt đen tốt đỏ ngày xưa tôi chơi tam cúc vội lao đến.
Theo phản xạ :
Sao lại bắt tôi?

Không phải ngươi.

Bỏ cái nón trên đầu ra ! nhanh lên

Không..đừng..đừng.. tôi đang giữ mép đò, bỏ tay ra rơi xuống nước mất.!

Hoá ra họ bắt là người ngồi cạnh tôi.

Cũng biết sợ sao lại bỏ trốn?

Hic hic hic

Thưa quan Ngự tuần – người lái đò kính cẩn :

Giờ trên đò còn có rất nhiều linh hồn, đò cũng không thể dừng lại mà đưa một trong số họ ra được mà phải cập bến cho tất cả xuống khi đó hạ thần mới cân bằng lại. Mong ngài xem xét!

Được. Ông chèo đò theo ta .

Ngay sau đó con đò lại từ từ đi theo quan Ngự tuần. Có hai người trong đám lính lùi lại phía tôi canh trừng tên kia.
Đò tiếp tục mải miết đi..

Tôi vẫn muốn nhìn lại ngôi nhà và những người thân thương của mình. Dòng sông gợn chút sóng..
Bạn làm cùng tôi ngày trước vào thay cửa phòng tôi cái khoá ..thằng cháu đang mài dao giúp vợ tôi, các cháu nh đang nô đùa còn nhìn lên gọi tôi chơi cùng..
Tôi nghẹn nghẹn nơi cổ họng..tôi muốn khóc quá..nhưng trong hoàn cảnh này thì sao chứ??.
Quyết định tôi không nhìn xuống nữa..
Lúc này con đò đang rẽ về hướng tây, xung quanh lúc ẩn lúc hiện mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo..
Thỉnh thoảng lại đi qua những nơi mà kiểu dáng của chúng, tôi không biết tả làm sao, chỉ nhìn thấy mỗi chữ :
” Điện ”

Đò sắp dừng – tiếng trầm đục lại vang lên

Tôi nhìn lên thấy bảng chữ thật lớn
” Điện Cảnh Giới Đầu Thai ”

Chúng ta xuống đây 1 tuần nhang rồi sau đó xuất phát
Người lái đò ôn tồn.

Tôi thấy 1 que hương được châm lên ở gần đó.
Tôi đi xuống sau cùng, người đội nón che kín được giải đi. Đến trước cửa điện quan Ngự Tuần trao đổi gì đó với người lái đò
Ông ấy đưa tay như kiểu cảm tạ xong tới chỗ chúng tôi :

Tất cả vào trong điện, cơ hội cho mọi người chứng kiến lý do mà tên kia bỏ trốn cũng như sự trừng phạt.

Trong này rộng quá, ngang qua gian bên tay trái tôi thấy những ngọn nến to hơn cả cột đình , lửa đang cháy.. trên thân có khắc chữ .
Trước mỗi một cây nến là một người đứng ở đó, dáng vẻ ai cũng suốt ruột .

Cô gì ơi..tôi gọi khẽ

Chú chưa tới lượt đâu.. phải xếp hàng phía kia kìa. Nói đoạn cô ta đưa tay chỉ về hướng người ta nối đuôi nhau dày đặc như hơn cả tổ kiến.

Tôi trố mắt : đông thế sao ?

Ừh. Chưa kể đến lượt như tôi đây mình châm nến lên , đợi cháy hết mới đi chuyển kiếp được.
Chú thấy gì không? tên của tôi được ghi ở trên đó đó.

Tôi ngước nhìn..
Thấy họ tên và ngày giờ của năm nào cây nến sẽ cháy hết

Bao giờ mới cháy hết được, cây nến to thế này..

Tôi cũng không biết , có thể là một nghìn năm hoặc hơn.. chỉ còn biết chờ thôi !

Sau khi nến cháy hết thì sang gian kia mới biết mình được làm kiếp gì.
Cô ta nói xong thở dài..

Đi tiếp thôi..sang gian kia..hết giờ đến nơi rồi..
Người nào đó nói với tôi.

Sang gian bên cạnh cũng có rất nhiều người xếp hàng trên tay họ là những thẻ bài. Có thằng bé khoảng 15 tuổi cứ giơ cái thẻ lên trước nhìn .
Tôi tới gần thấy trên thẻ ghi:

Số 1011 – kiếp người
Mang thẻ này vào nhà có mái màu vàng, giới tính đầu thai là nam
Khi sinh ra có nốt ruồi nhỏ ở má phải.

Tôi bất ngờ quá đỗi, không nghĩ mình được tận mắt thấy những việc này.

Anh lúc nào cũng lề mề thế hả? Tiếng người lái đò.

Tôi không nói gì cúi chạy đến đám người đang đứng ngó nhìn vào bên trong.
Trên cao vị quan mặt đỏ rực như hòn than nhìn như muốn thiêu đốt người lúc trên đò ngồi cạnh tôi.
Anh ta quỳ 2 tay nắm chặt.:

Xin quan tha cho con, con không muốn đi vào nhà mái màu đen…

Vì thế ngươi đã vào nhà mái màu
trắng? Đã đánh tráo thẻ bài với người sau..thật là oan gia..oan gia..
………….. …………
Hoá ra bố anh ta ở mái nhà màu trắng lại là nhân tình của vợ anh ta ở kiếp trước còn mẹ là người bán thịt mà kiếp trước anh ta nợ tiền.

Có sự trừng phạt thích đáng dành cho ngươi – Vị quan phán

Sau đó có người đến dẫn anh ta đi, trên tay tôi không thấy có thẻ bài.. Đến cổng nhỏ gian chính giưa, có hai người canh gác..một người nhìn anh ta, một người đưa cho chén nước.

Đoạn uống xong liền bị đẩy vào bên trong, luồng gió cuối hình ống dài kéo anh ta xuống tít dưới..xa xa có hình con rết ..nhìn trông gớm ghiếc vô cùng ..
Anh ta không được là người nữa..và chén nước đó là..thuốc lú .

Nhanh nào nhanh nào!.. Mọi người lại hết đây.!
Và nhắm mắt lại..

Trên đầu chúng tôi được phủ lên một tấm vải.

Xoá kí ức của tất cả về điện này,chỉ để lại ý thức cần tu tập để được chuyển kiếp – Quan Ngự Tuần ra lệnh.

Rẹt.. Rẹt..

Đầu tôi bắt đầu mơ màng..không nhớ những gì đang xảy ra..mỏi mắt tôi nhắm nghiền lại..
…………………
Mọi người bám chắc vào.!

Tôi bừng tỉnh..thấy mình đang trên đò, tay bám mép đò đầu gục xuống ..và tôi không hề biết rằng người ngồi cạnh đội nón che kín lúc đầu đã hoàn toàn biến mất…

Còn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN