Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng
Quyển 1 - Chương 8: Càn quấy
Lâm Uyển cầm biên lai định kí tên, chàng trai ngẩn ra, nhắc nhở: “Cô không nghiệm thu hàng trước à?”
“Không cần.” Lâm Uyển không ngẩng đầu, kí tên xoẹt xoẹt.
“Cái đó, công ty chúng tôi có quy định, khách hàng bắt buộc phải kiểm tra hàng hóa, nếu không sau này xảy ra vấn đề thì…”
Lâm Uyển nhanh nhẹn thu bút lại, nhét hóa đơn vào lòng anh ta, nói: “Yên tâm, xảy ra vấn đề cũng sẽ không tìm các anh.”
“Dạ?” Chàng trai ngạc nhiên, chưa từng gặp khách hàng nào dễ dãi như thế, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề, xem ra không giống thế. Hai đàn anh phía sau thúc giục chàng trai: “Mau lên, lề mề cái gì, vẫn còn một nhà nữa kìa.”
Lâm Uyển cũng bảo: “Phải đó, tôi còn không để ý thì anh sợ cái gì?”
Chàng trai lau mồ hôi, được thôi, sợ cái gì, dù sao người móc tiền ra trả cũng không phải mình, chỗ này đều là nơi của người có tiền, người ta có tiền thì muốn làm thế nào chả được, kể cả có rải tiền khắp nơi thì điều đó cũng không liên quan đến mình, cùng lắm thì mình chạy phía sau nhặt lên thôi.
Tủ lạnh được khiêng vào trong, để đâu đây, Lâm Uyển chỉ ngay chính giữa phòng khách, nói: “Để đây đi.”
Lúc này ba người đều ngẩn ra, chàng trai còn định lên tiếng, Lâm Uyển khua tay, sốt ruột nói: “Mau để ở đây đi, tôi còn có việc bận nữa.” Thế là, thứ đồ kềnh càng như vậy đã đứng thẳng giữa phòng khách.
Lúc ba người xuống tầng còn lẩm bẩm, “Suy nghĩ của người có tiền thật khó giải thích”, “Phải đó”, “Nếu ai cũng thế thì chúng ta bớt phiền phức bao nhiêu rồi, không phải vậy sao?”
Lâm Uyển trở về phòng, tiếp tục lên mạng, mua hàng, đợi chờ đến.
Buổi tối Trần Kình về nhà, vừa vào cửa đã giật thót. Trong phòng khách đầy ắp đồ đạc, đều là những thùng các tông và xốp giấy cỡ đại, cao có thấp có, dài có ngắn có, như là Stonehenge[1] vậy. Hắn cẩn thận nhìn lại, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, máy tính để bàn, lại còn có cả máy rửa bát… Cách sau những chướng ngại vật, hắn nhìn thấy cô gái kia nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, trong tivi không biết đang phát chương trình gì, chỉ nghe thấy từng tràng cười ngây ngô.
[1] Stonehenge: là một quần thể đá chồng ở Anh, bao gồm các khối đá có kích thước khổng lồ.
Nếu không phải nhìn thấy Lâm Uyển, Trần Kình còn tưởng mình vào nhầm nhà. Hắn tức sôi máu, lách qua đống chướng ngại vật nặng nề, tiến lại gần đứng trước mặt Lâm Uyển, sầm mặt hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Lâm Uyển ngẩng đầu, điếc không sợ súng, đáp: “À? Ờ, tôi mua chút đồ.”
Trần Kình tức đến mức nghiến răng ken két, chỉ vào căn phòng chất đầy đồ đạc cỡ đại, hỏi lại: “Đây mà gọi là một chút đồ?”
Lâm Uyển không thèm ngẩng đầu, mắt dán vào chương trình văn nghệ tổng hợp trên tivi, ậm ừ một tiếng như có như không.
Trần Kình thấy bộ dạng hờ hững đó lại càng tức giận, chỉ vào mũi cô chất vấn: “Lâm Uyển, cô rốt cuộc muốn ra sao hả?”
Lâm Uyển ngẩng đầu, dường như vô cùng kì lạ bởi sự tức giận của hắn, vô tội nói: “Không phải anh nói tiền trong thẻ tùy tôi sử dụng, muốn mua gì thì mua sao?”
Trần Kình điên tiết: “Mẹ kiếp, mua cả một đống, có phải ngày mai còn định mua bom nguyên tử làm nổ tung chỗ này của tôi không hả?”
Lâm Uyển hình như bị ba chữ kia làm cho giật mình, trợn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, Trần Kình không nghe rõ, bực mình hỏi: “Cô nói cái gì?”
“Không đủ tiền.”
Trần Kình nghẹn ứ họng, suýt chút nữa tự làm mình ngạt chết. Hắn chỉ vào trán Lâm Uyển đẩy rồi lại đẩy, thở hổn hển nói: “Được, cô to gan lắm.” Vừa quay đầu lại nhìn đống đồ đạc tụm năm tụm bảy, nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn càng thêm bức xúc, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký: “Cô mau tìm hai chiếc xe chở hàng tới đây, nhà tôi bên này có đồ, chuyển đi cho tôi.”
Thư ký đầu dây bên kia còn liều lĩnh hỏi: “Bây giờ sao ạ?”
“Bây giờ, ngay lập tức.”
Trần Kình cúp máy, nhìn thẳng vào cô nàng đứng dậy định chuồn kia, hắn quát to: “Đứng lại.”
Lâm Uyển đứng lại, hắn tiếp tục hỏi: “Đi đâu?”
“Đi ngủ.”
Hắn sải bước tiến tới đứng trước mặt, cúi thấp đầu nhìn cô, u ám nói: “Biến chỗ này thành một đống lộn xộn còn muốn đi ngủ?”
Lâm Uyển cúi đầu rầu rĩ nói: “Không phải anh tìm người xử lí rồi sao?”
Trần Kình lại bắt đầu thở dốc, cô nàng này thật muốn làm hắn tức chết mà, hắn mệt cả một ngày, về nhà lại gặp phải cảnh tượng này, ngay cả chỗ để chân cũng không có, lúc này mới thực sự gọi là “bức bối”. Mẹ kiếp, lại nghẹn ở cổ họng rồi.
Cảnh giới tối cao của sự phẫn nộ là gì? Trần Kình không hề biết, bởi vì vẫn chưa có người dám thách thức giới hạn của hắn. Nhưng lúc này, dường như hắn đã hơi cảm thấy đỉnh điểm, sau đó… sau đó hắn liền bùng phát sự phẫn nộ của mình. Hắn kéo tay Lâm Uyển đi đến trước một chiếc thùng các tông cao bằng hắn, hắn nói như đang tán gẫu với cô: “Nhìn xem cô đã mua những gì? Ôi, đây là tủ lạnh à, còn Siemens, hàng hiệu thế giới, công nghệ làm lạnh số một, hay là chúng ta thử xem?”
Lâm Uyển nghe thấy ngữ điệu quái gở của hắn liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, vừa nghe thấy “thử xem” lại càng có cảm giác xấu, quả nhiên lại nghe hắn tiếp tục: “Dung lượng này nhét cô vào chắc là đủ.”
Trần Kình dứt lời liền kéo cô đi qua bên cạnh, tấm tắc: “Đây là cái gì? Máy giặt à, đồ của Haier không tồi, hay là quăng cô vào trong khuấy thử nhé? Xem xem khả năng đánh bay vết bẩn ra sao?”
Sau đó hắn đột nhiên quay đầu hỏi: “Cô mua máy hút bụi chưa?”
Lâm Uyển không rõ lý do, lắc đầu, Trần Kình dường như tiếc nuối thở dài, tự nói: “Sao lại chưa mua cơ chứ, đầu óc cô ngớ ngẩn như vậy mà không thể chốc chốc hút cho vài cái.”
Lâm Uyển cảm thấy khó hiểu, “máy hút bụi” và “đầu óc ngớ ngẩn” có quan hệ gì? Sau đó nhìn người bên cạnh, cô bỗng hoảng sợ, câu này câu kia của hắn, hình như hơi thần kinh rồi. Cô lại ngẩng đầu, liền thấy hắn đang giận dữ nhìn chằm chằm chiếc tủ lạnh, ánh mắt đó sắc bén đến mức dường như muốn xuyên thủng vài lỗ chiếc thùng giấy lớn.
Lâm Uyển bỗng dựng tóc gáy, nghĩ lại hắn nói muốn cho cô vào trong tủ lạnh thử đóng băng, toàn thân cô liền nổi da gà, nhìn hắn tức đến thế này, không chắc hắn sẽ làm ra chuyện gì. Không ngờ cô đã thật sự ngớ ngẩn rồi, sao lại nghĩ ra phương pháp ngốc nghếch nhằm khiến hắn căm ghét cô như vậy, tác dụng của sự căm ghét chưa đạt được, trái lại đã thành công trong việc chọc giận hắn rồi. Thêm nữa gần đây cô vẫn hay ngớ ngẩn, nhưng bây giờ thì không, cho nên cô sợ hãi. Bàn tay vẫn bị hắn nắm chặt, cô muốn thu lại nhưng hơi cử động liền bị hắn nắm càng chặt hơn.
Trần Kình bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt nóng rực như que hàn nung đỏ nhìn cô. Cô thấy tim đập thình thịch, cảm giác gương mặt mình sắp bị bỏng luôn rồi.
Trần Kình nhìn cô rồi lại nhìn tủ lạnh, thở hổn hển. Trong đầu Lâm Uyển bỗng hiện lên ánh sáng diệu kì, chắc là vì tủ lạnh được đóng gói quá chặt, nhất thời không mở ra được. Sau đó cô lại lần nữa ngớ ngẩn nhớ đến câu chuyện cười nọ, đem voi nhét vào tủ lạnh tổng cộng có mấy bước… Có lẽ là cô quá căng thẳng rồi. Ý nghĩ buồn cười này vừa xuất hiện cô liền không thể khống chế cười ra tiếng, người đàn ông bên cạnh nhìn qua, ánh mắt vẫn bừng bừng lửa giận.
Lâm Uyển đột nhiên muốn cười to, vì cô nhận thấy mình hôm nay không chỉ chọc giận Trần Kình, hơn nữa còn chọc giận một cách cao độ. Thấy vẻ mặt hắn sau khi trở về, còn nói một đống những lời lẽ khó hiểu kia, và cả bộ dạng đành chịu bó tay bây giờ khi phải đối diện với chiếc thùng giấy lớn cao bằng cả một người này. Từ trước đến nay hắn là loại người nói sao làm vậy, giờ giống như một đứa trẻ bất lực, hắn chắc đã thật sự tức đến mức hồ đồ rồi.
Nghĩ tới đó, cuối cùng cô chịu không nổi liền cười, cười thành tiếng, cười đến gập cả lưng, như nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười vậy. Không phải sao, người đàn ông muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, một tay che trời, đổi trắng thay đen này, lại có thể bị cô làm cho tức đến ngốc nghếch, không phải là câu chuyện cực kì buồn cười sao?
Trần Kình không hiểu nổi, nhìn cô gái đang một tay ôm bụng, cười đến đứt hơi, ngay sau đó mặt hắn sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, Lâm Uyển, cô điên rồi à?”
Lâm Uyển ngẩng đầu dậy, cười đến chảy cả nước mắt. Cô chỉ vào người đàn ông sắc mặt đang xám xịt, tức cười nói: “Đúng đó, tôi điên rồi, anh ngốc thế, ha ha ha ha…”
Tivi ở bên kia vẫn đang bật, lúc này người dẫn chương trình ngốc nghếch kia cũng bắt đầu cười ha ha, cùng với giọng cười khanh khách của Lâm Uyển, lại thêm cả thùng giấy lớn nhỏ đầy cả phòng khách này, càng hiện rõ sự hài hước khác thường, tràn đầy ý châm biếm. Đối tượng bị châm biếm là ai? Trần Kình đương nhiên không chịu thừa nhận, nhưng cô nàng Lâm Uyển đáng chết này không ngừng cười hắn, cứ như mấy kiếp rồi chưa được cười vậy, thái dương hắn lại bắt đầu giật liên hồi.
Ánh mắt Trần Kình lạnh lùng, chửi mắng: “Đồ điên!” Sau đó chẹn ngang cô gái trước mặt chống tay vào tủ lạnh, mạnh mẽ định hôn lên môi.
Lâm Uyển nghiêng mặt tránh, giễu cợt nói: “Tôi mà bị điên, cũng là anh bắt tôi điên.”
Trần Kình không nói gì thêm, quyết tâm phải hôn cô bằng được, hoặc là phải lấp kín được cái miệng lải nhải không nghỉ của cô. Lâm Uyển tránh không kịp, cuối cùng đành để hắn đạt được ý đồ. Đây không phải hôn, mà là nuốt như sói. Cô nhớ đến cảm giác Vương Tiêu hôn cô ngày trước, dịu dàng như vậy, vấn vương như vậy, hệt như ăn chocolate, ngọt ngọt, mềm mềm, sau khi kết thúc còn lưu lại ý vị sâu xa nơi đầu môi chót lưỡi. Nhớ tới Vương Tiêu, lòng cô lại đau, cô cảm thấy mình đã mắc bệnh vô phương cứu chữa, chỉ có cách dùng công việc và tranh đấu với người nào đó để tạm thời làm tê liệt bản thân. Nhưng sau khi sự tê liệt trôi qua, cảm giác đau đớn kia trái lại còn tăng lên gấp bội.
Bỗng một tiếng “Bang” lớn vang lên, làm hai người đều giật mình, cơ thể cũng nghiêng ngả theo. Thì ra là tủ lạnh bị xô phải, may mà còn có chiếc máy giặt đang trụ phía sau, nếu không hai người chưa bị sợ chết thì tầng dưới chắc cũng bị sợ chết rồi. Cơ thể hai người vẫn chồng lên nhau, miệng cũng vẫn kề miệng. Trần Kình chớp chớp mắt, thả lỏng buông cô ra, sau đó hắn thở sâu đứng thẳng dậy, kéo Lâm Uyển lên, dắt cô bước nhanh mấy bước, rồi đẩy cô vào tường.
Lâm Uyển đầu ong ong, suýt chút nữa thì bị xô gãy xương sống, cô bất lực than thở, tên này lại bắt đầu phát cuồng rồi. Trần Kình dữ dội hôn cô một lúc, thở hồng hộc nói: “Không phải cô muốn ngủ sao, bây giờ chúng ta sẽ ngủ.” Nói rồi hắn liền kéo váy ngủ của cô, Lâm Uyển bị kẹp giữa cơ thể người đàn ông và bức tường, dưỡng khí trong phổi đều đã bị vắt kiệt, chút sức phản kháng cũng không có. Cô rơi vào thế bị động, hệt như một tiêu bản bươm bướm bị đóng đinh lên tường.
Trần Kình cởi đồ cô xuống, rồi lại kéo khóa quần âu của mình, miệng không khép lại: “Coi như tôi đã chiếm lợi thế, mẹ kiếp, cô cứ thích tìm đến chỗ chết, chết rồi quả chẳng có gì thú vị, tôi sẽ khiến cô sướng muốn chết.”
Lâm Uyển chớp chớp đôi mắt khô khan, bất lực nghĩ, bất luận làm loạn như thế nào thì đến cuối cùng, chung quy vẫn là một kết cục, chính là bị quấy rối thân thể, thật là vô nghĩa.
Đúng lúc Trần Kình chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong, chỉ thiếu một hành động cuối cùng, bỗng nghe thấy tràng cười quái gở đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả tiếng chuông dữ lúc nửa đêm, sợ đến mức hắn lạnh cóng người, đang hùng dũng oai vệ tấn công liền lập tức ngừng lại. Lâm Uyển cũng giật nảy, cô vốn đã bị ép chặt, chỉ có khí tiến vào mà không có khí thoát ra, đúng lúc hơi thở yếu ớt thì bị làm cho kinh hãi, dây thần kinh thiếu chút nữa đứt phựt. Hai người trừng trừng nhìn nhau, âm thanh này không giống như tiếng phát ra từ tivi, Lâm Uyển mặt tái mét, còn trắng bệch hơn cả giấy dán tường phía sau. Người đàn ông gia trưởng – Trần Kình lập tức tỉnh ngộ, trầm giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Lâm Uyển khẽ gật đầu.
Âm thanh khiến người khác khiếp sợ vẫn cứ tiếp tục vang lên, như bị thúc giục. Trần Kình quay đầu nhìn lướt qua tivi, bên đó đang phát quảng cáo, tuy là quảng cáo băng vệ sinh, miễn cưỡng coi đó là quảng cáo “đẫm máu”, nhưng cũng sẽ không lồng loại âm thanh kì dị đó vào. Hắn cẩn thận lắng nghe, tiếng đó có vẻ là từ ngoài cửa truyền đến…
Lâm Uyển run bần bật, Trần Kình vô thức ôm chặt lấy cô, còn khẽ vuốt lưng cô trấn an. Bỗng cô nói nhỏ: “Có thể là chuông cửa.”
“Cái gì?”
“Chuông cửa.” Lâm Uyển cắn môi, mặt tái mét: “Tôi… mới đổi.”
Trần Kình nhìn ánh mắt cô, thoắt cái đã thay đổi, vừa nãy còn là làn nước êm dịu, lập tức biến thành xoáy nước cuộn trào, hơn nữa còn mang theo cả mảnh băng sắc nhọn, nhìn xuyên thủng cả con ngươi người đối diện.
Âm thanh đó cứ vang lên không chịu buông tha, Trần Kình thở hổn hển thả cô ra. Hắn đang định nhấc chân, cúi đầu nhìn thấy sự thảm hại của mình, vốn mặt mũi đã xám xịt, giờ lại càng tối sầm lại, tối đến mức Lâm Uyển cũng không dám nhìn hắn.
Trần Kình mở cửa với sắc mặt không hề vui vẻ, gương mặt mệt mỏi thêm phần mù mịt của cô thư ký xuất hiện, phía sau còn có hai thanh niên khỏe mạnh. Trần Kình chỉ nói một câu: “Toàn bộ mang hết đi cho tôi, một thứ cũng không được sót.” Sau đó liền nghiêm mặt đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Uyển bên này nhân lúc Trần Kình đi mở cửa đã nhanh chóng chỉnh lại áo quần, chui vào phòng ngủ. Cô co rúm trong chăn, nghe thấy tiếng đi lại chuyển đồ trong phòng khách và tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh. Cô vẫn chưa gạt bỏ được hoàn toàn sự khiếp sợ ban nãy, nghĩ đến tai họa mình sắp phải đối mặt, cô lại càng buồn rầu. Chẳng qua là lúc cô tải về tiếng chuông, nghe đoạn mở đầu hoàn toàn không biết hiệu quả lại chấn động thế này.
Một lúc sau, cửa chính đã đóng lại, sau đó cửa phòng vệ sinh mở ra. Trần Kình đang quấn khăn tắm xuất hiện, sắc mặt vẫn u ám, nói: “Còn không mau chỉnh lại cái tiếng chết tiệt đó?”
Trần Kình gầm lên giận dữ, Lâm Uyển thoắt cái gạt chăn ra, đứng dậy xuống giường, đến dép cũng không xỏ, liền chạy ra khỏi phòng ngủ. Những chướng ngại vật trong phòng khách đã được loại bỏ, trông càng thêm trống trải. Cô đổi lại tiếng chuông ban đầu, rồi uể oải đi tới sofa, cụt hứng ngồi xuống. Tivi vẫn chưa tắt, cô cầm điều khiển lên, chỉnh lại tiếng cho nhỏ một chút, mơ màng xem một lúc, sau đó úp mặt vào đầu gối, hai tay túm lấy tóc, nói nhỏ: “Lâm Uyển, mày đang làm gì thế hả? Nhìn mày bây giờ xem, thật là ngu ngốc.”
Đợi đến lúc cô khống chế lại cảm xúc, tắt tivi, mệt mỏi đi về phòng ngủ, Trần Kình đã quay lưng lại phía cô ngủ say. Cô trèo lên giường, vén một góc chăn lên rồi nằm vào, quay lưng lại với người đàn ông kia, cuộn tròn người lại, hòa mình vào bóng tối.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng có một cảm giác đè nén nặng trĩu quét qua, một giọng nói hung dữ vang lên trên đầu: “Lâm Uyển, hôm nay nếu cô làm tôi tức phát bệnh, tôi nhất định sẽ làm thịt cô.” Trong mơ màng, cô còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng.
Nửa người dưới bắt đầu đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô phải tỉnh ngay dậy, sau đó từng cơn đau nhức lại càng trở nên rõ rệt. Phần thắt lưng bị bàn tay hệt như chiếc kìm sắt nắm chặt lấy, lực mạnh đến mức dường như muốn bẻ gãy sự sống của cô, sau lưng bị nhét vào một chiếc gối, hắn mỗi lần đều xâm nhập một cách mạnh mẽ, dường như muốn xuyên thủng cô, giẫm nát cô vậy.
Lâm Uyển lặng người nghĩ, nếu như thật sự dọa hắn phát bệnh, có phải mình đã không đau như thế này rồi? Không đúng, như vậy thì mình chắc chắn không sống nổi, hắn nhất định sẽ treo mình lên đánh cho một trận, sau đó vứt từ cửa sổ xuống, hoặc là cứ thế xẻ mình ra rồi nhét vào tủ lạnh ướp đá.
Ngày hôm sau là Chủ Nhật, trong phòng bếp, dì giúp việc đang làm bữa sáng. Từ khi Lâm Uyển hồi phục, cô đã đòi Trần Kình cho cô giúp việc đa chức năng kia nghỉ, lại tìm một dì giúp việc làm theo giờ, chuyên nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh. Trần Kình chủ yếu chỉ ăn sáng ở nhà, cô cũng gắng sức ăn tối ở ngoài rồi mới về, cho nên hằng ngày người làm công theo giờ chỉ cần buổi sáng đến làm cơm và ban ngày dọn vệ sinh là được.
Lâm Uyển mệt mỏi không muốn cựa quậy, định tiếp tục ngủ nướng. Trần Kình sau khi ngủ dậy đã tập máy chạy bộ được một hồi, sau đó đi tắm, mang theo hơi ẩm ướt tiến lại gần, kéo người trên giường dậy, sắc mặt không tốt cảnh cáo: “Lâm Uyển, nếu cô thật sự muốn chơi, tôi sẽ chơi đến cùng, nhưng tốt nhất cô nên hiểu rõ, động đến giới hạn của tôi sẽ có kết cục gì, tôi không dám chắc sau khi trò chơi kết thúc, cô còn có thể nguyên vẹn trở về.”
Nói xong những lời ác độc này, hắn nới lỏng tay, cơ thể Lâm Uyển lại mềm nhũn rơi trở lại giường. Trong cả quá trình, ngay đến mí mắt cô cũng không thèm mở, im lặng hệt như chưa tỉnh. Trần Kình nhìn cô, lại ném ra một câu: “Không cần uống thuốc, hôm qua là ngày an toàn.” Sau đó lục đục ra khỏi phòng ngủ.
Mí mắt Lâm Uyển cuối cùng cũng chịu động đậy, nhưng không mở ra. “Nguyên vẹn?” Cô sớm đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Cô cong người, cố gắng thu mình lại, để mình vùi trong chiếc chăn mềm mại. Cô thích trạng thái này, giống như trở về thuở sơ khai nhất của sinh mệnh, trở về bên trong cơ thể ấm áp của người mẹ. Lúc đó thật tốt biết bao, chẳng có nguy hiểm, chẳng có muộn phiền, cho dù vì không cẩn thận mà bị xảy thai, mình cũng không cảm thấy đau. Người người đều bảo thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, nhưng thế giới bên ngoài này với cô, thật chơi vơi biết bao.
Sau ngày hôm đó, Trần Kình biến mất. Lâm Uyển ác ý đoán rằng, có thể hắn đã gặp trở ngại ở phương diện nào đó, phải lén lút đi khám bác sĩ. Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó chính là hắn đã hết hứng thú với cô. Loại người giống như hắn đều cả thèm chóng chán, có mới nới cũ cả. Lâm Uyển nhớ hắn từng nói, mỗi thời kì chỉ có một người phụ nữ, không hiểu sao cô rất tin tưởng vào câu nói này, vì thế cô nghĩ chắc mình có lẽ đã được an toàn. Thế là, vào ngày thứ bảy mà Trần Kình biến mất, cô liền tự ý quyết định trở về căn nhà nhỏ của mình.
Mấy ngày nay cô cũng rất bận, trở lại làm việc ở công ty, bị đồng nghiệp thay phiên mời cơm, nói là để chúc mừng cô bình phục. Nhưng cô luôn cảm thấy thái độ của mọi người với mình khác lạ, hình như có thêm một thứ gọi là “niềm nở”. Cô cảm thấy buồn bực, con người tên Trần Kình này, giống y như một chậu mực nước giội từ trên trời xuống, nhuộm đen hoàn toàn thế giới cùa cô.
Còn nữa, trước khi hắn không có căn cứ mà “biến mất” lâu như vậy, lúc nào cô cũng phải bịa đặt cả đống lý do, cô thấy mình có lẽ sắp biến thành kẻ nói dối chuyên nghiệp. Bây giờ đã lấy lại sự tự do, cô phải mau chóng đi trình diện khắp nơi thôi.
Gọi điện thoại cho Mễ Lan, giờ cô mới biết Tiền Gia Vĩ do nát rượu nên gan bị tổn thương, gần đây toàn phải nằm viện. Mễ Lan ngồi trong tiệm cafe đối diện bệnh viện, thở ngắn than dài: “Lần trước bị mình làm rùm beng như vậy, công việc của hắn cũng mất luôn rồi, mình lại muốn ly hôn, hắn cứ luẩn quẩn nghĩ ngợi nên uống rượu suốt thôi, uống mãi rồi tự khiến bản thân thành ra thế này… Nói thật lòng, hắn đối xử với mình không tệ, mình đây có hơi ham hư vinh, bình thường tiêu tiền như nước, hắn ngay đến một câu một chữ cũng không trách mắng. Lần này, haiz, hắn nói kiếm được khoản phần trăm lợi nhuận ấy sẽ có thể mau chóng trả hết tiền nhà…”
“Uyển Uyển, có phải mình quá kém cỏi, bị người ta lừa rồi mà vẫn nói giúp người ta, cậu đừng chê cười mình…”
Ánh mắt Lâm Uyển bỗng trở nên u ám. Cô nghĩ, mình có tư cách gì mà chê cười cậu chứ?
Cô cũng không biết nên an ủi Mễ Lan thế nào, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có vấn đề khó khăn của mình. Họ đều trưởng thành cả rồi, sớm đã không còn là những cô bé vô ưu vô lo trên ghế nhà trường ngày xưa nữa. Hiện thực cuộc sống có những việc buộc con người ta phải đầu hàng, cũng có những thứ tăm tối hiểm nguy. Điều duy nhất ta có thể làm, chính là dũng cảm, dũng cảm mà đối mặt với chúng.
Từ biệt Mễ Lan xong, Lâm Uyển vô định bước đi trên con phố dài. Lúc này cô mới phát hiện, cây cối hai bên đường trước kia trơ trụi nay đã phủ xanh sắc lá, sức sống tràn trề, thì ra mùa xuân đã đến. Mùa xuân phương Bắc vẫn rất lạnh, gió to, thỉnh thoảng còn có bão cát quét qua, nhưng chút bất tiện cỏn con ấy chẳng thể nào ngăn cản được tình yêu tha thiết của mọi người dành cho nó. Ví dụ như, mấy cô gái trước mặt đang đi tới đều mặc váy, để lộ đôi chân dài mảnh mai thẳng tắp. Lâm Uyển tự nhìn lại mình, cả người mặc đồ xám xịt, hình như có chút ảnh hưởng đến diện mạo thành phố.
Đi tiếp về phía trước là khu phố thương mại, Lâm Uyển tạt qua dạo chơi, hai bên đường đều là những cửa hàng chuyên về quần áo, phụ kiện. Nhân viên trẻ đứng trước cửa gào to, đủ các loại ưu đãi giảm giá. Cô lướt qua từng cửa tiệm, lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ thể thao, cô bỗng dừng lại, ngắm những người trẻ tuổi đi ra đi vào, dường như nhìn thấy mình và Vương Tiêu ngày trước. Lúc đó họ thường xuyên đến đây đi dạo, Vương Tiêu rất tuấn tú, ăn mặc tùy tiện cũng rất đẹp trai. Khi ấy cô còn nói, đợi sau này có tiền rồi, cô sẽ mua hết tất cả quần áo về nhà, mỗi ngày một bộ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không trùng nhau…
Lâm Uyển cuối cùng đi vào cửa hàng trước mặt, chọn vài bộ trang phục mùa xuân màu sắc tươi sáng. Cô còn đặc biệt mua một chiếc áo gió màu đỏ, nghe nói màu đỏ có thể tránh tà ma. Lúc cô xách mấy chiếc túi giấy trở về, mặt trời chiều đã ngả về Tây, vừa đi đến tầng dưới nhà mình, lão Lý toàn thân mặc đồ đen đã mau chóng ra đón cô, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Trần tiên sinh bảo tôi đến đón cô, buổi tối có một bữa tiệc quan trọng.”
Lâm Uyển ngây người, tình huống gì thế này? Cô biết, Trần Kình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nhưng mà “bữa tiệc”? Lẽ nào là Hồng Môn Yến[2]? Không đúng, loại tàn binh bại tướng như mình đây sao có thể khiến hắn phải làm to chuyện như thế? Có lẽ chỉ là tô vẽ thêm cho hắn mà thôi, nghe nói người có tiền lúc ra ngoài đều phải dắt theo bạn gái… Cô im lặng một lúc, nói: “Tôi lên cất đồ trước đã.”
[2] Hồng Môn Yến: Ý nói mượn danh nghĩa bữa tiệc để hạ sát.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một cửa hàng thời trang sang trọng, nhân viên cửa hàng gương mặt tươi cười, ngọt ngào đón Lâm Uyển vào trong, sau đó bắt đầu bận bịu với việc trang điểm, làm tóc, chọn quần áo. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nhận được sự đối đãi như với công chúa, tuy nhiên cô cảm thấy mình càng giống với con rối bị người ta giật dây hơn.
Hai, ba nhân viên cửa hàng bận rộn vây lấy cô, miệng cũng không rảnh rỗi, liên tục khen ngợi: “Lâm tiểu thư có làn da thật đẹp, còn đẹp hơn cả trang điểm.”
“Dáng người cô thật đẹp, mặc số nhỏ vừa khít.”
“Phong thái cũng tuyệt.”
“Trần tiên sinh thật có mắt nhìn.”
Liên tiếp liệt kê những cái tốt, cái đẹp, nghe đến câu cuối cùng, Lâm Uyển cười nhạt trong lòng, đây mới là trọng điểm. Từ trước đến giờ cô chẳng thấy mình có nhiều cái đẹp đến thế, mấy cô gái này cũng chưa chắc đã thua kém so với cô. Nói đi nói lại, còn không phải vì người đàn ông đó hay sao. Haiz, cô thật sự không thích những nơi kiểu này, lại càng không thích những người đạo đức giả như bọn họ.
Tuy người không ra làm sao, nhưng con mắt và tay nghề quả không tồi. Sau một hồi bận rộn, Lâm Uyển từ đầu đến chân thay đổi hoàn toàn, đẹp đẽ mà không khoa trương, váy liền Cashmere màu trắng, để lộ ra đôi chân nhỏ mảnh mai thẳng tắp, mái tóc ngắn được tạo hình một cách khéo léo xinh đẹp, cổ đeo chiếc vòng ngọc trai hạt tròn đáng yêu, chiếc thắt lưng bản rộng màu vàng ánh kim quấn quanh vòng eo thon thả ăn ý với đôi giày da cùng màu. Ngoài một chiếc xắc tay xinh xắn màu ngọc trai ra, cũng không có chi tiết nào thừa thãi, vừa khéo thể hiện rõ nét giản đơn, thuần khiết của cô.
Đã rất lâu rồi Lâm Uyển chưa mặc màu trắng, trong tiềm thức cô thấy mình không xứng với nó. Cho đến hôm nay, nhìn mình trong gương vẫn trong sáng và xinh đẹp, cô khó tránh khỏi thất thần. Lâm Uyển khẽ cười, buổi chiều còn ở trên phố oán trách cuộc đời, nhanh như vậy mình đã mặc chiếc váy này lên người rồi.
Đến khách sạn, Lâm Uyển được bồi bàn dẫn xuyên qua đại sảnh xa hoa lộng lẫy, đi thang máy lên căn phòng trang hoàng cầu kỳ, trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, cô hơi bối rối, nhưng vẫn bất giác thẳng sống lưng.
Lên đến căn phòng trên đỉnh tòa nhà, vừa bước vào cửa, âm thanh huyên náo bỗng im bặt, còn chưa đợi cô xem rõ tình hình cụ thể, đã nghe thấy một giọng nũng nịu oán trách: “Anh Ba, anh quá đáng rồi nha, rõ ràng em mới là nhân vật chính của ngày hôm nay mà, sao anh lại giành mất sự nổi bật của em vậy?”
Lâm Uyển lướt nhìn tổng thể. Đại khái có mười hai, mười ba người, nam nhiều nữ ít, ai cũng ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề, dáng vẻ như được sống trong nhung lụa giàu sang. Sau đó cô nhìn thấy Trần Kình ngồi ở trong cùng, hắn mặc bộ âu phục màu xám bạc, cô liền bình thản đi về phía hắn.
Trần Kình nhìn thẳng cô, đợi cô đi đến gần, hắn kéo cô để cô ngồi xuống chỗ trống phía bên trái. Tiếp sau, cánh tay ấy liền vắt lên vai cô, nhiệt độ của lòng bàn tay đủ để xuyên thấu qua lớp vải, khiến Lâm Uyển rất không thoải mái. Nhưng cô vừa mới cựa quậy, đối phương lập tức dùng sức kéo vào, vừa giống như vô cùng thân thiết, lại như đang cảnh cáo, cô đành phải coi như không có gì. Hình như cô nghe thấy xung quanh vang lên một loạt tiếng hít sâu, đặc biệt là người đàn ông phía bên trái cô phát ra âm thanh rõ ràng nhất, thậm chí cô còn nghe thấy từ trong miệng anh ta phát ra tiếng chẹp chẹp. Xem ra sự xuất hiện của cô thật khiến người khác hiếu kỳ…
Trần Kình lúc này mới cười cười phản đối, trả lời câu nói vừa nãy của cô gái: “Không phải nói đón sinh nhật cùng với các ông già này khiến em chẳng có hứng thú gì, anh mới tìm cho em một cô gái đến làm bạn, không phải sao?”
Cuối cùng Lâm Uyển đã hiểu, tính cả cô là mười bốn người, bao gồm cô chỉ có ba người là phụ nữ, mà cô gái vừa nói kia lại ngồi bên phải Trần Kình.
“Nhưng cũng không cần phải đẹp thế chứ, làm em cũng không sánh được rồi.”
Khá khen cho cô tiểu thư yêu kiều nhanh mồm nhanh miệng, Lâm Uyển không khỏi nhìn về phía đối phương. Cô gái thanh tú kia đang nháy mắt với mình, xem ra là dáng vẻ rất dễ chịu.
“Đẹp sao? Để anh xem thử.” Trần Kình làm ra vẻ ngạc nhiên, nghiêng đầu ngắm Lâm Uyển, rồi hắn cười ha ha nói: “Ừ, chỉnh đốn lại nhìn cũng tạm ổn.”
“Ha ha, A Kình, còn chưa giới thiệu cho mọi người vị tiểu thư này là ai nhé.” Lúc này một người đàn ông phía đối diện mở lời.
“Xem tôi này, quên cả chuyện chính, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Lâm Uyển.” Trần Kình nói xong, quay sang nói với Lâm Uyển: “Đây đều là bạn bè cùng chơi với tôi từ nhỏ đến lớn.” Lâm Uyển chỉ khẽ cười mỉm, gật đầu với mọi người.
Trần Kình tiếp đó lại với tay vỗ vỗ bã vai cô gái bên phải hắn, trêu đùa nói: “Con nhóc này là em gái tôi, Trần Tây, ‘Tây’ trong ‘Đông Tây’, hôm nay là ‘thượng thọ’ hai mươi tuổi của nó.”
Thấy ánh mắt cô gái đó mong đợi nhìn mình, Lâm Uyển cười thản nhiên, nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Trần Tây liền cười hi hi trả lời: “Cám ơn, chị thật xinh đẹp, chị là người phương Nam à?”
Lâm Uyển nghe vậy, ánh mắt u ám, thờ ơ đáp: “Cứ cho là vậy đi.”
Nhưng Trần Kình bên cạnh tiếp lời: “Cha cô ấy là người phương Nam, mẹ là người phương Bắc.”
“Oa, chẳng trách, thì ra là người lai Nam Bắc.” Trần Tây kinh ngạc cảm thán, khiến mọi người cười ha ha.
Lâm Uyển không cười, cô chỉ vô cùng ngạc nhiên vì Trần Kình lại có thể biết những điều này. Nghĩ lại thì hắn ta cả ngày tính toán trăm phương nghìn kế hại người, đương nhiên sẽ điều tra được tình hình của cô. Trên thực tế, tuy cha cô là người gốc phương Nam, lúc nhỏ cô cũng sống ở vùng nói Ngô Nùng Nhuyễn Ngữ[3] ấy mấy năm, nhưng cô chưa bao giờ tự cho mình là người phương Nam, thậm chí còn không giữ lại chút giọng địa phương nào.
[3] Ngô Nùng Nhuyễn Ngữ: Ngôn ngữ địa phương, hay còn gọi là “Tiếng Giang Nam”, “Tiếng Giang Triết”; thường được sử dụng ở Triết Giang, Giang Tô, Thượng Hải, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến.
Trần Kình hiển nhiên không biết những điều người bên cạnh hắn đang nghĩ, hắn còn mải đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Nói thật lòng, hắn cũng kinh ngạc bởi màn xuất hiện vừa nãy của Lâm Uyển. Lúc cô vừa bước vào, hắn liền ngừng thở, dường như nhìn thấy một bông hoa nhài trong lành tự nhiên, ha ha, bông hoa trắng nhỏ xinh của hắn.
Mấy ngày nay hắn luôn ở lại căn hộ riêng của mình, một mặt là vì công việc bộn bề, mặt khác, Lâm Uyển ồn ào khủng khiếp, hắn tìm đàn bà để hưởng thú vui chứ không phải để khiến mình thêm ngột ngạt. Cho nên, muốn đối phó với hòn lửa nhỏ Lâm Uyển này, biện pháp xử lí của hắn chính là phớt lờ cô, để cô tự sinh tự diệt.
Chiều nay ở công ty, hắn đột nhiên nhớ đến cô, đúng lúc Trần Tây đón sinh nhật, hắn liền gọi cô tới, mà hiếm khi cô chẳng hề cau có, chẳng hề quái gở, lại còn rất phối hợp, điều này làm hắn rất vừa lòng. Nghĩ đến đây, bàn tay đang choàng trên cánh tay cô của hắn vuốt nhẹ mấy cái, nếu không phải ở đây đông người, thì hắn thật sự sẽ kéo cô vào lòng hôn cho thỏa thích. Cả mấy ngày không được thân mật với cô, bây giờ người ta thơm phức ngồi bên cạnh thế này, quả thật khó mà dằn lòng được.
Nhân vật chính của bữa tiệc “mừng thọ” hình như rất hứng thú với Lâm Uyển, liếc cô liên tục dù có ông anh chắn ngang, sau đó cười gian xảo nói với Trần Kình: “Anh Ba, em phát hiện ra rồi, hôm nay anh mới là người đắc ý nhất, cả phòng chỉ có ba cô gái, hai người đã ngồi bên cạnh anh, ôm bên trái ấp bên phải, hưởng hết cái phúc một ông hai bà rồi.”
Trần Kình bật cười, cầm đầu đũa gõ gõ ngón tay nhỏ đang đặt trên bàn của Trần Tây, nói: “Biết cụm từ đấy có nghĩa gì không mà dùng lung tung, không sợ người khác cười cho à?”
Trần Tây chớp chớp mắt, rồi nói với người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính phía bên phải mình: “Lý Vĩ, em nói sai rồi sao? Anh có văn hóa nhất, anh nói xem, người khác nói em không tin.”
Người đàn ông tên Lý Vĩ kia cười cười, đáp lại như gió thoảng mây trôi: “Không sai, anh lúc nào cũng ngưỡng mộ anh trai em.”
Trần Tây xoay đầu đắc ý cười với Trần Kình: “Nhìn đi, nói rồi anh còn không thừa nhận, đừng có xem thường em, tiếng Anh của em tuy hơi kém nhưng tiếng Trung thì không thành vấn đề.”
Trần Kình im lặng, nhưng người đàn ông bên trái Lâm Uyển lại cười tiếp lời: “Phải đó A Kình, mau mau đưa em gái cậu đi học tiểu học, đào tạo lại kiến thức đi, người nước ngoài mà thấy trình độ Hán ngữ kiểu này sẽ cười ngất mất.”
Trần Tây lập tức phùng mang trợn má, bắn trả như súng liên thanh: “Phương Oai Oai[4], anh đừng chỉ nói em, mấy cái rãnh nước đen trong bụng anh mấy năm nay ở ngoại quốc cũng làm mất mặt người Trung Quốc không ít đâu nhỉ? Còn nếu em mà nói mình là người Nihon[5], không thì nói là người Korea thì còn được, chứ anh thì… À đúng rồi, tiện thể anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, cắt mí nâng mũi gọt cằm gì đó luôn đi…”
[4] Phương Oai Oai: “Oai”cũng có nghĩa là “bất chính”, tên của Phương Chính bị Trần Tây đọc chệch đi ám chỉ con người không đứng đắn.
[5] Nihon: Trong tiếng Nhật, Nihon nghĩa là Nhật Bản.
Người đàn ông bị cô trách mắng đến mức không rõ lí do, khó khăn lắm mới chêm vào được một câu: “Cái gì mà Nhật Bổn Hàn xẻng, ngôn ngữ em nói là thứ tiếng tục tĩu của nước nào đấy?”
Trần Tây đắc ý: “Xem anh kìa, nói anh mù chữ lại còn không chịu thừa nhận.”
Người đàn ông không cam tâm: “Ấy, anh chỉ nói một câu em thiếu văn hóa, sao em lại công kích anh hả? Gương mặt này của anh làm sao, thiếu gia đây kiếp này chỉ trông cậy vào gương mặt này để kiếm sống thôi đấy.”
“Xí, gương mặt đó của ngài nếu muốn dùng để kiếm cơm ăn thì còn cực nhọc xa vời lắm, đề nghị anh tu sửa trước khi quá muộn.”
Bồi bàn bên kia đã bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trần Kình hình như cũng không chịu nổi trận đấu phí nước bọt này, giơ tay vuốt má phải nói: “Được rồi, được rồi, hai người đừng cạnh khóe nhau nữa, phun hết ra mặt tôi đây này.”
Trần Tây lườm nguýt, bĩu môi nói: “Anh Ba, anh còn giúp người ngoài à?”
Trần Kình cười, gắp cho cô một miếng thịt, dỗ: “Đây không phải là bênh vực em sao, lúc em vừa về không phải đã gào thét rằng đói muốn chết, lúc này còn có sức đấu võ mồm với cậu ta hả? Muốn đấu cũng phải ăn no trước đã.”
“Chừng này cũng ổn rồi.” Trần Tây có lẽ đã mệt thật, nói với Phương Chính: “Cô gái tốt không đấu với kẻ Bất Chính.” Rồi cô gióng trống thu quân, cầm đũa lên ăn.
Tiếp sau đó mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trần Kình thường nói mấy câu về việc làm ăn với người khác, có thời gian lại gắp đồ ăn cho Lâm Uyển. Lâm Uyển im lặng ăn, cảm giác có vài ánh mắt cứ lờn vởn trên người cô. Cô ngẩng đầu nhã nhặn nhìn lại, thì ra là người đàn ông mà vừa nãy bảo Trần Kình giới thiệu cô. Đối phương thấy cô nhìn qua cũng không hề né tránh, liền nâng ly rượu lên giương về phía cô, Lâm Uyển khẽ mỉm cười, coi như trả lời.
Một ánh mắt khác đến từ cô gái thứ ba còn lại trên bàn tiệc. Trông dáng vẻ cô ta khoảng mười tám mười chín tuổi, gương mặt trái xoan trang điểm tinh tế, trên người mặc bộ đồ Chanel kiểu dáng cổ điển, cử chỉ nho nhã, cao quý mà thận trọng. Không giống với ánh mắt soi mói của người đàn ông kia, trong mắt cô gái này dường như có chút… thù địch?
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang chuyện trò vui vẻ, trong bụng đã hiểu. Bỗng cô cảm thấy hứng thú, thì ra đây mới là mục đích mà Trần Kình gọi mình đến, rất tốt, vậy thì cô sẽ diễn thật hay vai bình hoa này. Nghĩ đến đây, cô liền dồn tất cả sự chú ý lên bàn thức ăn ngon, tuy rằng không muốn thấy những người này, nhưng cô lại muốn thấy đầu bếp của khách sạn đẳng cấp, càng muốn thấy tài nghệ của đầu bếp đó. Hơn nữa, Trần Kình nói cũng có câu đúng, muốn đấu cũng phải ăn cho no trước đã.
“Lâm tiểu thư là sinh viên?” Người đàn ông bên trái bị Trần Tây gọi là Phương Oai Oai chủ động bắt chuyện.
Lâm Uyển đưa mắt nhìn, phát hiện Trần Tây thật sự đã hơi nói oan cho người khác rồi, Phương Oai Oai này bề ngoài không hề xấu xí chút nào, da trắng nõn nà, ngũ quan thanh tú, hoàn toàn không cần phải đụng đến dao kéo.
“Không phải, tôi tốt nghiệp sắp được hai năm rồi.”
“Á? Như vậy quả là đáng tiếc, tôi còn muốn nhờ Lâm tiểu thư giới thiệu cho tôi hai em nữ sinh từa tựa cô chứ?”
“Hai em? Một mình anh muốn tìm hai em?” Lâm Uyển tò mò hỏi, chẳng biết vô tình hay cố ý cao giọng thêm một chút.
“Ơ…” Đối phương nhất thời nghẹn lời.
Lúc này chếch phía đối diện có một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ tiếp lời: “Phương thiếu gia của chúng ta có cái gì chưa từng chơi qua, hai em chỉ sợ còn chê ít cơ đấy.”
Phương Oai Oai ho một tiếng, trừng mắt với gã kia, nghiêm chỉnh đáp: “Đừng nói liều, có phụ nữ ở đây kìa.”
“Hắn như thế mà tìm hai em không phải là phung phí của trời sao, đó là hắn tiện thể giúp tôi tìm một em nhỉ, đúng không Phương Oai Oai? Cám ơn trước nhá.” Người đàn ông phía đối diện vừa nâng ly với Lâm Uyển tiếp lời trêu đùa.
“Ừ.” Lâm Uyển gật đầu tỏ ý đã hiểu, tiếp đó cô dùng âm thanh vừa phải nói với người bên trái: “Làm tôi giật mình, tôi còn tưởng anh muốn bắt cá hai tay chứ, vậy thì quá cầm thú rồi.” Cô cố ý nhấn mạnh rõ ràng vào hai từ “cầm thú”, quả nhiên cảm thấy người bên phải mình hơi động đậy.
Lời vừa nói ra liền có người bật cười, Lâm Uyển làm ra vẻ vô tội liếc nhìn một vòng, rồi khẽ hỏi: “Tôi đã nói sai gì rồi sao?”
Phương Oai Oai liếc nhìn bàn tiệc “cầm thú”, nhẫn nhịn cười nói: “Không đâu, là tôi nói sai rồi.”
Hướng Dương luôn có một thắc mắc đã kìm nén trong lòng rất lâu, đúng lúc anh ta định để nó thối rữa thì lại xuất hiện thời cơ, thế là vội vàng nắm lấy cơ hội, nhân lúc Trần Kình vào phòng rửa tay liền đi theo.
“Tôi bảo, Lâm tiểu thư này đúng là trông rất quen.” Hướng Dương gợi chuyện.
“Gặp ai cậu chẳng nói như vậy, lần trước có một người…” Hắn thật sự không nhớ ra tên.
“Người này không giống, ấn tượng quá sâu sắc, lần trước ở tầng trệt công ty… Á? Là cô gái đó hả?”
Trần Kình hẳn nhiên chưa quên bình sinh lần đầu tiên bị đàn bà giáng cho một bạt tai, tức khắc khó lòng nén giận nổi, ừ qua loa một tiếng coi như trả lời.
“Mẹ, anh trai kinh đây, lại thích kiểu này, không nhìn ra đấy nhá, ha ha, lần trước thấy dáng vẻ đó, tôi còn tưởng cậu xử tử cô ta ngay tại chỗ rồi ấy chứ.”
Trần Kình không đáp lại, trong lòng buồn thảm. Ông trời ơi, hãy khiến tất cả mọi người đều quên cảnh tượng đó đi.
Hướng Dương tò mò như muốn nổ tung, truy hỏi: “Thế hai người bình thường chuyện ấy thế nào, chắc chắn là rất dữ dội nhỉ?”
Trần Kình giả vờ không nghe thấy, lại cảm giác bả vai bên trái bỗng giật mình đau nhức, nhớ lại hình ảnh đôi mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa của cô gái kia, hắn tự nhủ, quả thực là rất dữ dội.
Khi hai người quay trở lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Chính nghiêng người nói chuyện với Lâm Uyển, cũng không biết hắn nói những gì mà chọc cho Lâm Uyển mỉm cười. Hướng Dương len lén liếc nhìn người đàn ông mang bộ mặt khó chịu ở bên cạnh, trong lòng ngậm ngùi, cô nàng này quả nhiên lợi hại vô cùng, lại có thể khiến người nào đó lần nữa kinh ngạc. Trần Kình chỉ còn cách nén giận, nén giận… Cô lại có thể cười tươi như hoa với một gã đàn ông mới quen chưa đầy hai phút, để xem về nhà tôi trừng trị cô ra sao.
Thật ra vừa nãy Phương Chính chỉ đang cố sửa chữa: “Cô đừng nghe họ nói bừa, tôi không phải Phương Oai Oai.”
Lâm Uyển tức cười hỏi: “Chẳng lẽ là Phương Chính Chính?”
Phương Chính lại ho: “Không phải, không nhiều ‘Chính’ như vậy, chỉ có một thôi.”
“Ừ.” Lâm Uyên gật đầu, chuyền chủ đề: “Vậy thì anh bị thiệt rồi.”
“Sao lại thiệt?”
“Anh chỉ có một chữ ‘Chính’, người ta lại phủ định anh hai lần, vì thế nên anh vẫn là ‘Oai’[6]”
[6] Cách viết chữ “Oai” trong tiếng Trung là bao gồm chữ “Bất” và chữ “Chính”, vì vậy hai chữ “Oai” có ngĩa là “Bất Chính, Bất Chính”.
“Ten tén tén tèn, bắt đầu nhận quà rồi nhá!” Giờ tốt đã tới, chủ nhân bữa tiệc bắt đầu khua đĩa.
Mọi người nhao nhao đứng dậy tặng quà, thể tích món quà đều không to, nhưng càng như vậy thì sức nặng càng lớn. Ví dụ như một chiếc chìa khóa nho nhỏ mà Trần Kình tặng chẳng hạn, đó là một chiếc Porsche hơn trăm vạn tệ. Phương Chính trêu đùa: “Chủ nhân chiếc xe lại chẳng phân biệt nổi trái phải thế này, thể nào cũng quẹt xước tơi bời, chẹp chẹp, thật là lãng phí.”
“Có quẹt xước tơi bời thì em cũng bằng lòng, hứ.” Trần Tây vội cằn nhằn cất quà vào túi, hoàn toàn không để ý đến việc Phương Chính cười nhạo.
Có người nói: “Tiểu Tây lần này lại bội thu rồi nha.”
Trần Tây vô cùng hài lòng: “Điều đó là đương nhiên rồi, anh Hai của tôi còn gửi từ Paris về cho tôi chiếc túi thơm nhỏ loại giới hạn cơ đấy, hôm nào tôi mang đến cho mọi người mở mang tầm mắt.”
Lúc này Lâm Uyển vẫn chưa nghĩ nhiều, cô biết nhà họ Trần đông anh chị em, cho đến lúc có người hỏi: “Tên oắt con Trần Túy này từ bao giờ đã chạy sang Pháp sống sung sướng rồi?” Đôi đũa trong tay cô run lẩy bẩy, đồ ăn liền rơi khỏi đĩa, không có ai chú ý đến chi tiết nhỏ này, ngoài người đàn ông đang ở gần cô nhất kia.
Lâm Uyển mất hứng buông đũa, bởi nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh, không có cách nào giả vờ được. Trần Túy, Trần Túy, cái tên đó đã phá hủy cuộc đời cô, nhưng hắn lại được bảo vệ trong kết giới của người nào đó. Cô bất lực với điều này, chỉ có thể nói với bản thân rằng không được nghĩ nữa, cũng đừng nghĩ nữa. Nhưng cô có thể làm nổi không? Cô nghiêng mặt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ khác có một chữ trong tên, là một trong những nguồn gốc của tất cả tội ác, ha ha, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi. Nhìn lại gương mặt Trần Tây hồn nhiên trong sáng, vui mừng khôn xiết, đó cũng là một trong số những người hắn phải bảo vệ ư? Còn có tất cả những người xung quanh nữa? Cô và họ đều là đồng bào, nhưng họ lại là người sống trong thế giới phân biệt rõ ràng với thế giới của cô.
Trên đường trở về, Lâm Uyển không nói gì, chỉ vô cảm nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ đang lướt qua vun vút. Bàn tay cô bị người nào đó nắm chặt, chặt đến nỗi đầy mồ hôi cũng không chịu buông ra. Lúc xe dừng ở tầng trệt căn hộ, Trần Kình bỗng thu cánh tay lại, kéo Lâm Uyển vào lòng, cúi đầu hôn cô. Môi cô mềm mại giống như cánh hoa, vẫn phảng phất hương vị của nước trái cây. Hắn đi vào tìm kiếm hương vị ấy, Lâm Uyển không cự tuyệt cũng không đáp lại, cho đến khi việc hít thở khó khăn, cô mới giơ tay đẩy ngực hắn. Trần Kình buông cô ra, dùng ngón tay quệt quệt đôi môi đỏ tươi bị chà đạp kia, hơi xúc động nói: “Hôm nay em rất đẹp.”
Lâm Uyển thẳng người dậy, nhìn hắn chẳng nói chẳng rằng, lại nghe thấy hắn bảo: “Sống thoải mái một chút không tốt sao?”
Cô nghe xong, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhạt thường thấy, hỏi ngược lại: “Thoải mái, tôi thoải mái được sao?” Dứt lời, cô mở cửa xe, đi thẳng vào căn hộ chung cư, để lại một mình Trần Kình cau mày ngồi trong xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!