Cuộc gặp gỡ định mệnh.
Chương 9
” Căng thẳng cái gì. Cô sợ chó thì có sao? “
Phong Lãnh anh thật là…Người ta đã sợ mà anh còn nói hơi lớn. Báo hại Tuyết Nhi xấu hổ muốn chết. Mặt, mũi đều bị anh làm mất hết.
” Be bé cái miệng. Để người ta biết được điểm yếu của tôi, sau này anh bảo tôi sống sao? “
” Vậy cô tự đi một mình đi “
Phong Lãnh lạnh nhạt liếc mắt xem thường nhìn đôi tay đang ghị chặt góc áo của anh.
” Thôi…thôi..đừng giận tôi. Theo đuôi anh là tốt nhất “
Tuyết Nhi cười cười lấy lòng.
” Được “
Phong Lãnh gật đầu một cái. Tiến về phía trước. Đôi tay ghị góc áo anh đã sớm bị anh nắm chặt.
Tuyết Nhi ngượng ngùng, đỏ mặt. Mấy cái hành động này thật là….
Phong Lãnh chợt phát hiện cô gái ngốc bên cạnh mình, hai má nóng đỏ bừng như người uống say rượu, lạnh nhạt hỏi.
” Mặt cô sao đỏ vậy? Đừng nói là cô rung động với tôi “
” Không phải. Tại trời đang nóng thôi “
Tuyết Nhi chối bay chối bảy. Mà càng chối lại càng lộ sơ hở. Phong Lãnh cũng chẳng để tâm, anh chỉ là thuận miệng nói thôi.
” Tốt nhất đừng như tôi nói. Nếu không người gánh đau khổ là cô đấy “
Sau câu nói đó, cả hai im lặng. Chỉ còn nghe tiếng bước chân.
Đình Vũ, Dương Tiệp len lén quan sát nhất cử nhất động của hai người. Rõ ràng là không bài xích Tuyết Nhi, vậy còn nói tốt nhất đừng rung động.
Vậy để bọn anh giúp một tay. Xem ai rung động ai trước. Đến lúc đó sẽ nhận được thiệp đỏ nga.
~~~~~~~~~
Tuyết Vy chạy không lại con chó đó. Quá mệt, cô loạng choạng té nằm dài xuống đất.
Con chó liền vồ đến, đè cả người cô.
Tuyết Vy kinh hãi muốn ngồi dậy, mà nó nặng quá cơ. Còn le lưỡi liếm liếm mặt cô.
” Bông Tuyết, mày qua đây “
Nghe tiếng gọi, con chó nhảy khỏi người Tuyết Vy. Ngúng nguẩy đi về phía kia.
Tuyết Nhi vừa đến thấy con chó liền sợ nói không nên lời. Cả người nép sát vào Phong Lãnh, tựa hồ muốn biến nhỏ để chui trong túi áo của anh.
” Nó có cắn đâu. Đừng sợ “
Phong Lãnh nói, vỗ vỗ đầu cô như dỗ trẻ nhỏ. Tuyết Nhi nuốt khan, từ từ lấy lại bình tĩnh.
Còn Tuyết Vy được Dương Tiệp, Đình Vũ đem cô từ dưới đất đỡ lên.
” Sóc nhỏ, chạy không lại nó nga “
Đây là cười nhạo vào mặt Tuyết Vy cô rồi a~~~.
” Hừ….có giỏi hai nam nhân các người bị nó rượt đi, chạy coi lúc đó có như con vịt lạch ba lạch bạch không? “
Cô hừ lạnh, đá xéo Đình Vũ, Dương Tiệp làm hai người bọn họ méo mặt.
” Tuyết Vy, em qua đây chị xem “
Tuyết Nhi gọi, cô ngậm nguồi đi qua.
Trốn tránh cái quái gì cũng không được. Một ngày mà gặp lại mấy người thiếu gia bọn họ. Xem ra cô là số con rệp.
” Con gái con lứa, leo trèo phá phách. Còn giỡn với con chó bự gần bằng em. Để chị xem em có bị thương ở đâu không? “
Tuyết Nhi miệng thì mắng, tay thì vịn vai Tuyết Vy xoay cô quay vòng vòng như chong chóng.
Chóng hết cả mặt.
” Chị ơi, em không làm sao mà giờ trên đầu sao nó bay đầy đầu rồi này. Chị làm ơn dừng lại đi, trước khi em ngất chập hai đó “
Tuyết Vy nhăn nhó la làng la xóm.
” À…chị xin lỗi “
Tuyết Nhi dừng lại, rồi đem Tuyết Vy ôm vào lòng sụt sùi khóc.
” Em theo chị đi. Đừng để chị lo lắng nữa. Xem như chị cầu xin em “
Tuyết Nhi run run nói. Hai tay ôm chặt Tuyết Vy.
” Chị à, em nói bao lần chị mới hiểu đây. Em thật sự không muốn, nói xem mới gặp bốn người thiếu gia bọn họ, vận đen luôn tới cửa tìm em. Xui kinh khủng khiếp “
Tuyết Vy giọng buồn buồn nói. Vỗ nhẹ tấm lưng Tuyết Nhi trấn an.
” Sóc nhỏ, em ở nhờ nhà Khắc Hạo cũng được mà “
Đình Vũ đưa tay xoa cằm đề nghị liền bị một khối băng cực lạnh phóng vào người cùng cặp mắt toé lửa trừng.
” Anh im miệng, chỗ chị em người ta đang nói chuyện “
” Tuyết Vy hay là được đó. Em sợ phiền chị cũng như phiền Phong Lãnh. Chi bằng em phiền Khắc Hạo thêm lần nữa đi “
Tuyết Nhi mắt chớp chớp nói.
” Trời ạ, anh là tên châm dầu vào lửa nga “
Tuyết Vy mặt đỏ phừng phừng. Nhìn chằm chằm cái người có đề nghị vô cùng tốt đẹp kia.
Tuyết Nhi thấy chưa được, ghị ghị góc áo Phong Lãnh cầu cứu.
“Anh làm ơn nói gì cho Tuyết Vy sợ đi”
Phong Lãnh nhếch môi. Cô gái ngốc này bảo anh doạ người khác sao?
” Tuyết Vy, nghe lời Tuyết Nhi đi. Bằng không tôi khiến nơi cô đang làm phải dẹp quán “
Tuyết Vy sững sờ. Liên luỵ đến người khác, cô không đành lòng. Nhưng mới làm được một ngày lại chán ghét ở nơi xa hoa, nguy nga.
Bảo cô sống sao với những tháng ngày sau này.
Tiền đâu chi trả đây.
” Chị, sao lại bắt anh ta hù doạ em. Biết rõ điểm yếu của em sợ liên luỵ người khác mà “
” Chị buộc phải làm vậy “
Tuyết Nhi giọng mềm mỏng nói.
Khắc Hạo nãy giờ mặt đen còn hơn than. Nhà anh đó nha. Mấy thằng bạn thân của anh có phải quá nhiệt tình giúp đỡ cái nữ nhân chết tiệt kia không.
” Nhà tôi, mấy người các cậu sao có quyền dữ vậy? “
” Cậu tốt một chút, cho sóc nhỏ ở nhờ đi “
Dương Tiệp xua xua tay, cười hề hề. Trong lòng thì suy nghĩ đến viễn cảnh xa vời giữa hai cặp đôi.
Một nam một nữ sống trong một căn nhà, tình cảm sẽ nảy sinh.
Ai da….như vậy rất tuyệt vời.
” Đúng đó nha. Nhìn xem sóc nhỏ đâu có tệ, vẫn đẹp biết bao. Có thể sau này cậu sẽ …”
Đình Vũ mờ ám nói. Chữ cuối cùng anh chừa trống, để cho ai muốn nghĩ là yêu hay thích hoặc thương gì cũng được.
” Khắc Hạo đồng ý đi “
Phong Lãnh điềm đạm nói. Chọc Khắc Hạo là thú vui tao nhã của ba người các anh.
” Câm miệng lại”
Khắc Hạo lạnh lùng phóng sát khí cho cả bọn. Người nào người nấy im lặng, Khắc Hạo mà giận là cấm cửa bọn anh tới đây luôn a~~
” Rồi anh có cho em ấy ở nhờ không? “
Tuyết Nhi ôn nhu hỏi, ánh mắt long lanh đầy vẻ mong chờ.
Lo nói chuyện mà mọi người hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Tuyết Vy, nãy giờ cô bị Bông Tuyết liếm liếm chân nhột muốn chết.
Thiếu chút nữa cô tung cước một phát vào nó rồi.
” Các người nói xong chưa. Làm ơn làm phước lôi cái con gì Bông rồi Tuyết nhốt lại trong chuồng. Chậm trễ tôi đá cho nó lăn quay cuộn tròn như cục tuyết giữa mùa đông lạnh lẽo đó nha “
” Đá nó, tôi đánh gãy chân cô “
Khắc Hạo lạnh lùng lên tiếng, đi về trước dẫn Bông Tuyết về chuồng của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!