Mặc dù ngồi trong thư viện nhưng tâm trạng của tôi khó mà bình tĩnh lại được, tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị giải trí để tĩnh tâm lại.
Kết quả mở ra cái thấy shock ngang.
Trên trang confession trường tôi đăng một bài viết, chỉ mười phút ngắn ngủi mà đã có rất nhiều bình luận.
Nội dung là hai bức ảnh, một cái Lâm Tùy Tinh đang cúi đầu đáng thương đong đưa tay áo của tôi làm nũng, còn một cái là tôi nhón chân lên sờ mái tóc mềm mại của Lâm Tùy Tinh.
Caption là — Cứu mạng! Vô tình chụp được tấm ảnh cún con đang làm nũng!
Hay quá, không chụp được mặt của tôi, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị người khác nhận ra, huhuhu.
Tôi cmn chết rồi!
Run rẩy ấn mở khu bình luận, thằng nhóc này được, tất cả bình luận đều không có từ ngữ quá mức nào.
“Damn! Tôi đã tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết mười vạn chữ rồi!”
“Đến đi, bút của bác đây, mị thích kiểu nam vụng về.”
“Bạn nam này đẹp trai vãi! Lại còn lắc tay áo! Ai mà chống đỡ được?”
“@Mễ Mễ Nhỏ Nhẹ: bạn này hình như là Lâm Tùy Tinh, viện thảo của chúng ta đấy!”
“Chiều cao chênh lệch này, chênh lệch cơ thể này, có ai hiểu không!”
…
Xong đời rồi, không còn cách nào đối mặt với Lâm Tùy Tinh được nữa.
Lúc tôi đang định thoát ra, giả chết không nhìn cũng không trả lời thì phát hiện Lâm Tùy Tinh bấm like một bình luận — “Vãi, tự nhiên nhìn thấy hợp nhau ghê!”
Tôi:???
Đây có được coi là trả lời cho riêng tôi không?
Vậy tôi phải làm gì? Chạm đến điểm mù tri thức, tôi thật sự không biết nên làm hì hết.
Lúc tôi đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, cuốn sách trên tay bị ngón tay thon dài khéo léo lật sang.
Lâm Tuỳ Tinh, người vốn nên rời đi đột nhiên xuất hiện, nói khẽ vào tai tôi: “Chị ơi, cầm ngược sách rồi.”