Cuộc Gọi Từ Thiên Thần - Chương 26: Cô bé có đôi mắt trong tranh của Modigliani
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Cuộc Gọi Từ Thiên Thần


Chương 26: Cô bé có đôi mắt trong tranh của Modigliani


Non sum qualis era[1]

HORACE

[1]. Tiếng Latinh trong nguyên bản: Tôi không còn là tôi khi xưa.

Trong lúc đó, tại trường Juilliard, ngôi trường nghệ thuật danh giá nhất New York

– Tớ vừa nhận được một tin nhắn từ Luke! Lorely vừa kêu lên vừa mở cửa phòng tắm,tay khua khua điện thoại di động trước mắt cô bạn cùng phòng.

Cúi đầu trên bồn rửa mặt, tay cầm bàn chải đánh răng, Alice hỏi:

– Ăn ớ mớn giờ?

– Thế nào kia?

Cô bé súc miệng rồi nói rành rọt:

– Anh ấy muốn gì?

– Anh ấy mời tớ tối mai đi ăn ở quán Luxembourg!

– Cô nàng tốt số! Cậu không thấy anh ấy rất giống Ryan Reynolds sao?

– Nói gì thì nói, vòng ba của anh ấy thật ngon mắt! Lorely cười rúc rích rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Còn lại một mình, Alice soi gương để lau sạch son phấn với một miếng bông tẩy trang. Cô bé nhìn thấy trong gương hình ảnh một thiếu nữ mười bảy xinh xắn, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Cô bé có vầng trán cao rộng, cái miệng láu lỉnh và gò má cao. Đôi mắt màu xanh lục sẫm nổi bật trên nước da trắng sứ. Ở đây, trong ngôi trường này, nhìn vẻ bề ngoài và tên của cô, ai nấy đều nghĩ cô là người gốc Ba Lan. Cô bé tên là Alice Kowalski. Ít ra thì đó cũng là cái tên được ghi trên thẻ căn cước của cô…

Cô bé làm nốt công việc vệ sinh cá nhân rồi chơi đùa thêm vài giây nữa với hình ảnh phản chiếu trong gương bằng cách thay đổi nét mặt thật nhanh. Như trong những bài tập cô thực hành cho khóa nghệ thuật sân khấu, cô tự bĩu môi hờn dỗi, hết liếc mắt nhìn e ngại rồi lại nhìn khiêu khích.

Cô gặp lại Lorely trong căn phòng rộng rãi hai người đang ở chung. Vô cùng phấn khích với cuộc hẹn sắp tới, nữ ca sĩ trẻ người Mỹ gốc Phi tăng âm lượng ca khúc của Lady Gaga đến mức cực đại rồi lần lượt thử các trang phục khác nhau trước tấm gương đứng: váy dài đen cùng áo khoác ngắn vải tuýt kiểu Gossip Girl, váy dài vintage hơi mang vẻ digan, quần jean Chloé cùng áo quây sặc sỡ kiểu Cameron Diaz…

– Tớ mệt quá, Alice thú nhận khi đã cuộn mình trong chăn.

– Chuyện thường ấy mà. Tối nay cậu giành ngôi nữ hoàng vũ hội rồi còn gì!

Cô gái có giọng nữ cao đang nhắc tới màn biểu diễn tổng kết năm của học viên trong khoa họ: vở nhạc kịch West Side Story, Alice thủ vai Maria.

– Cậu thấy tớ diễn ổn thật chứ?

– Tỏa sáng trên sân khấu! Cậu có khiếu với cả môn nhạc kịch lẫn môn vĩ cầm.

Hai má hồng lên, Alice cảm ơn cô bạn. Suốt mười lăm phút tiếp theo, hai cô gái chuyện phiếm, nhắc lại buổi tối vừa qua.

– Chết thật, tớ quên túi xách trong tủ đồ hội trường rồi! đột nhiên Alice nhận ra.

– Không sao đâu, ngày mai cậu xuống lấy cũng được mà?

– Vấn đề là thuốc tớ để cả trong túi rồi.

– Mấy thứ thuốc cậu uống để tránh chỗ ghép bị đào thải hả?

– Cần nhất là mấy viên thuốc chống tăng huyết áp ấy, cô nói thêm rồi ngồi xếp bằng trên giường.

Bối rối, cô nghĩ thêm vài giây rồi quyết định:

– Tớ xuống dưới đó đây! cô nói rồi nhảy ra khỏi giường.

Cô mặc thêm chiếc quần dài ra ngoài váy ngủ rồi mở tủ tường lấy thêm áo khoác.

Theo bản năng, cô chọn luôn chiếc nằm trên cùng chồng quần áo: một chiếc áo nỉ lót sợi bông có mũ màu hồng pha xám trang trí phù hiệu của câu lạc bộ Manchester United. Vết tích duy nhất từ cuộc sống trước đây.

Cô xỏ thêm đôi giày vải mà không buồn buộc dây.

– Tớ sẽ tranh thủ ghé qua máy bán đồ uống tự động, cô quyết định. Tớ thèm Oreo với sữa dâu.

– Nhớ mua cho tớ một gói bánh kẹp nhé, cô bạn cùng phòng lên tiếng.

– Rồi. Hẹn cậu lát nữa.

Alice ra khỏi phòng. Trong hành lang, bầu không khí hết sức khoáng đạt. Vào ngày hôm trước của kỳ nghỉ, tràn ngập khắp khu ký túc xá là bầu không khí lễ hội. Khu ký túc đáp ứng chỗ ăn ở cho hơn ba trăm sinh viên tại mười hai tầng trên cùng của tòa nhà Lincoln Center: những vũ công, diễn viên và nhạc sỹ tương lai đến từ năm mươi quốc gia khác nhau! Mặc dù bấy giờ đã gần hai giờ sáng nhưng các học viên vẫn đi từ phòng này sang phòng khác. Nhiều người đang sắp đồ vào va li để ngày hôm sau sẽ rời trường về nghỉ Giáng sinh cùng gia đình.

Đến đại sảnh, Alice bấm nút thang máy. Trong lúc chờ đợi, cô nhìn qua cửa sổ quan sát luồng sáng của những tòa nhà cao ốc phản chiếu trên mặt sông. Cô vẫn còn khoan khoái khi nhớ lại buổi biểu diễn và dợm một bước nhảy ngắn. Vào dịp cuối năm này, hơn bao giờ hết, cô cảm thấy biết ơn cuộc đời. Cô sẽ ra sao nếu vẫn ở lại Manchester? Liệu đến giờ phút này cô có còn sống trên đời nữa không? Hẳn nhiên là không. Ở đây, tại Manhattan, cô vui sướng, vẫn lâng lâng như sống trên mây, bất chấp những di chứng của cuộc phẫu thuật ghép tim. Cô, một cô bé sinh ra tại Cheatam Bridge, tối nay đã thủ vai chính trong một buổi biểu diễn của ngôi trường đào tạo nghệ thuật danh giá nhất New York!

Cô bỗng rùng mình và thọc tay vào túi áo. Chiếc áo nỉ màu hồng cũ kỹ làm sống lại những kỷ niệm, và những hình ảnh về cuộc sống trước đây dồn dập diễu qua tâm trí: mẹ cô, khu phố nơi cô sống, ngôi trường nơi cô học, cảnh khốn cùng, những tòa nhà mục nát, mưa, nỗi cô đơn khủng khiếp và nỗi sợ hãi không bao giờ buông tha cô. Cho đến giờ cô vẫn ngủ không yên giấc nhưng cô không bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Và cô sẽ không bao giờ hối tiếc.

Tại đây, tại trường Juilliard, ai nấy đều đam mê văn hóa nghệ thuật. Mọi người tiếp thu ý kiến một cách cởi mở, khoan dung, độc đáo và khuyến khích động viên. Cuộc sống dễ dàng và các trang thiết bị tạo điều kiện thuận lợi cho việc học tập: nếu muốn, cô có thể tập luyện với đàn vĩ cầm ngay giữa đêm, trong các phòng cách âm được bố trí ở mỗi tầng. Ngôi trường có nhiều hội trường và khán phòng, một trung tâm liệu pháp vật lý, một trung tâm rèn luyện sức khỏe…

Khi rốt cuộc thang máy cũng tới nơi, Alice ấn nút tầng mười ba nơi có phòng khách chung. Góc phòng khách vẫn còn náo nhiệt: vài học viên đang xem một buổi hòa nhạc qua màn hình khổng lồ, những người khác chơi bi-a, một vài người nữa đang ngồi dọc quầy bar của căn bếp chung, cùng ăn những chiếc bánh ngọt của tiệm Magnolia.

– Chán quá thể! Cô bé buột miệng than, bực bội khi nhận thấy máy bán đồ tự động không còn thứ bánh cô yêu thích.

– Có chuyện gì không ổn vậy, cô bé? Một nhân viên an ninh hỏi thăm.

– Loại bánh quy cháu thích hết sạch mất rồi!

Nơi này được một lực lượng nhân viên an ninh hùng hậu canh gác hai tư trên hai tư giờ. Trong trường Juilliard, người ta không đùa với vấn đề an ninh: ngôi trường đang thu nạp con cái của các nhà ngoại giao, các thành viên hoàng gia, thậm chí cả con gái của một vị tổng thống đương nhiệm.

Trước khi quay trở lại thang máy, Alice mua đồ uống cho mình và gói bánh kẹp cho Lorely. Lần này, cô bé đi tiếp xuống tầng dưới để tới phòng hòa nhạc. Tới tầng ba, khi cửa thang máy mở ra, Alice nhìn thấy một bóng người cao lớn đen sì đang chờ sẵn. Một gã đàn ông đội mũ trùm kín mặt chĩa súng thẳng về phía cô. Cô bé lùi lại, thốt ra một tiếng kêu tắc nghẹn, nhưng hắn đã tiến tới trước và bóp cò.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN