Trạch Hạo đi đến kéo Quân Dao ngồi dậy rồi, hắn nắm lấy cánh tay của Quân Dao đưa cô đi lên phòng, Quân Dao có phần hơi sợ hãi cô không chịu đi theo hắn, Trạch Hạo quay người nhìn lại lạnh lùng nói.
” Muốn chết à.
“
Quân Dao thật sự rất muốn chết không một ai tôn trọng cô cả xem cô như một món đồ để trút giận, càng nghĩ Quân Dao càng đau lòng, cô giật tay mình lại nhìn Trạch Hạo đầy ấm ức nói.
” Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi các người quá đáng lắm.
“
Nói xong Quân Dao chạy một mạch ra ngoài cô chạy thật nhanh ra cánh cửa như đang tìm một sự giải thoát cho chính bản thân mình, Quân Dao đã cố gắng chịu đựng nhưng bọn họ luôn ép cô đi đến vực sâu không đáy, chưa bao giờ cô tuyệt vọng như thế này nước cứ lăn dài trên đôi má đầy đau rát, Quân Dao quyết định kết liễu cuộc đời mình bằng cách chạy ra đường lớn để xe tông vào mình như cái cách mà Ân Nhi đã chết, cô sẽ trả lại tất cả cho bọn họ bao nhiêu oán hận này để bọn họ mới thoả mãn sự báo thù.
Quân Dao đứng giữ đầu chiếc xe ôtô đang tiến đến Trạch Hạo vội vàng chạy ra để ngăn cô lại nhưng chiếc xe đang đến quá gần, bỗng nhiên chiếc xe thắng lại gấp là Trạch Đông anh ta đang trên đường đến để thăm Trạch Hạo khi nghe tin hắn bị thương nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, kết hoạch tự tử của Quân Dao không thành cô đứng trước mũi xe nhìn Trạch Đông cười đau khổ nói.
” Tại sao lại là anh.
“
Trạch Hạo đi đến nắm lấy cánh tay của Quân Dao quát lớn.
Trờ um.