Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân - Chương 24: Nếu như đàn ông trong mắt em chỉ là trò tiêu khiển...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân


Chương 24: Nếu như đàn ông trong mắt em chỉ là trò tiêu khiển...


Chương 24: Nếu như đàn ông trong mắt em chỉ là trò tiêu khiển, vậy tôi nguyện ý trở thành trò tiêu khiển của em.

Edit: Thanh

Hôn lễ kết thúc, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Hạ Nhan làm phù dâu nửa ngày, cũng không nhẹ nhàng hơn bán xe trong cửa hàng, bụng đã sớm đói đến dẹp lép, sau khi ngồi vào chỗ, hàn huyên với mấy người Dư Hiểu Lộ hai câu liền bắt đầu chăm chú ăn.

Phần sau còn có món tráng miệng, hoa quả tự phục vụ, thời điểm đó thích hợp để gặp gỡ khách hàng tiềm năng và phát danh thiếp, còn bây giờ điều quan trọng nhất là phải ăn no bụng đã.

Cô dâu chú rể bắt đầu đi mời rượu, bắt đầu từ bàn người lớn.

Khách khứa quá nhiều, chờ chú rể cô dâu đi một vòng, lúc đi tới gần bàn của Hạ Nhan, cô đã ăn no rồi.

Dựa theo trình tự, đến phiên bàn của Từ Nghiễn Thanh bên kia.

Các phù dâu quay đầu xem, Hạ Nhan đi theo đám đông, mỉm cười vây xem.

Chú rể Tào Cường gánh vác sứ mệnh, trước khi thay mặt phù dâu xin WeChat của Từ Nghiễn Thanh, Tào Cường cẩn thận hỏi: “Lão Từ có bạn gái rồi chứ? Lúc nào thì mời tôi uống rượu mừng của cậu đây?

Anh vừa hỏi, ánh mắt của đám người Dư Hiểu Lộ nhìn Từ Nghiễn Thanh càng nóng bỏng.

Từ Nghiễn Thanh cười cười: “Có thì có, có điều là còn chưa dám cầu hôn.”

Lời vừa nói ra, Dư Hiểu Lộ là người đầu tiên quay lại, vẻ mặt cực kỳ bi thương như bị người ta đoạt mất miếng thịt.

Hạ Nhan cảm thấy Từ Nghiễn Thanh sắp nhìn đến đây, liền xoay người đi.

Hoa đã có chủ, nhóm phù dâu cũng đã mất hứng thú với Từ Nghiễn Thanh.

Ngược lại bên bàn của Từ Nghiễn Thanh bên kia, có những người đàn ông độc thân khác hi vọng Tào Cường giới thiệu bọn họ với nhóm phù dâu.

“Đáng tiếc, bác sĩ Từ đã có chủ rồi.”

Lúc đến bên này mời rượu, Lâm Văn Nhạn nhỏ giọng nói với mấy phù dâu.

Dư Hiểu Lộ: “Bác sĩ Từ là ai? Chúng ta quen biết sao?”

Mọi người liền nở nụ cười.

Đến lúc ăn tráng miệng, Hạ Nhan đi theo nhóm phù dâu rời bàn ăn.

Hầu hết những người đến tham gia buffet đều là người trẻ tuổi, một số đã quen biết nhau từ lâu, một số thuận tiện nói chuyện phiếm khi xếp hàng lấy tráng miệng.

Từ Nghiễn Thanh vừa trò chuyện với một người đàn ông mập cùng bàn về việc dạ dày ảnh hưởng như thế nào đến vấn đề bụng bia, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy bên quầy tự phục vụ tráng miệng bên kia, bên cạnh Hạ Nhan có thêm hai người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, Hạ Nhan mang theo nụ cười chiêu bài đã từng làm anh tim đập thình thịch, phát cho hai vị khách nam kia một tấm danh thiếp.

Hai vị khách nam cầm danh thiếp xong cũng không rời đi, tiếp tục nhìn theo chuyển động chậm rãi của Hạ Nhan, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua ngực Hạ Nhan.

Từ Nghiễn Thanh đứng lên.

Trang phục của phù dâu đều giống nhau, vẻ ngoài Hạ Nhan xinh đẹp nhất cũng là người có dáng người tốt nhất, nhưng đây không phải là lý do để những người đó quang minh chính đại mà nhìn như vậy.

Nhưng mà không đợi Từ Nghiễn Thanh đi qua, Hạ Nhan đã bưng đĩa cùng một phù dâu tụ họp, vô cùng tự nhiên bỏ qua hai người đàn ông kia.

Từ Nghiễn Thanh tạm thời dừng ở quầy hoa quả trước sân khấu.

Hạ Nhan giống như không quen anh, cùng bạn về bàn ăn lúc đầu.

——

Tiệc cưới dần dần sắp đến hồi kết thúc.

Hạ Nhan tổng cộng phát ra ngoài hơn hai mươi tấm danh thiếp, trong đó một vị khách nữ khí chất già dặn đang định đổi xe, hẹn xế chiều ngày mai đến cửa hàng 4S tìm Hạ Nhan, còn có mấy vị khách nam biểu đạt có hứng thú đi xem xe, nhưng là có đi hay không còn chưa chắc chắn.

Khách khứa bắt đầu rời đi.

Lâm Quân Hành đi về phía phù dâu.

Dư Hiểu Lộ điên cuồng ồn ào.

Hạ Nhan ngay lúc Lâm Quân Hành đi đến gần, dùng âm thanh mà anh có thể nghe được nói: “Đừng nghịch nữa, tôi đã có bạn trai.”

Dư Hiểu Lộ: “Bạn trai gì chứ, Văn Nhạn đã nói cậu với đối phương chỉ là đang làm quen, mà cậu lại đối người kia không phải rất hài lòng, nói còn thiếu một chút cảm giác!”

Dư Hiểu Lộ là người hoạt bát nhất trong đoàn phù dâu, giọng cũng lớn, cô ấy mới nói một cái, Hạ Nhan theo bản năng nhìn về phía bàn ở phía sau kia.

Từ Nghiễn Thanh còn ngồi ở đó, nói gì đó với khách nam cùng bàn, anh hình như cũng không nghe thấy Dư Hiểu Lộ nói.

Nhưng Hạ Nhan vẫn bị Dư Hiểu Lộ làm phiền.

Cô thu lại nụ cười, cứ như vậy nhìn Dư Hiểu Lộ

Trong xương cốt, tính cách Hạ Nhan có chút lạnh lùng, cô bình thường thích cười, hoàn toàn là do công việc bán hàng này đã hình thành thói quen, cho dù đối mặt với khách hàng khiến người ta không thích, Hạ Nhan cũng có thể giữ vững nụ cười vừa vặn. Nhưng nếu như cô muốn biểu đạt phiền chán, cũng chỉ cần một ánh mắt.

Dư Hiểu Lộ vừa rồi còn ồn ào, đối mặt với Hạ Nhan như thế liền không cười được nữa, lúng túng yên lặng lại.

Giọng nói ôn hòa của Lâm Quân Hành đúng lúc vang lên: “Đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy.”

Hạ Nhan khôi phục vẻ mặt tươi cười, chỉ là không nói chuyện.

Dư Hiểu Lộ ngượng ngùng.

Chỉ Lâm Quân Hành không biết, cười nói: “Rốt cục cũng hết bận, anh đưa các em về khách sạn.”

Bốn người Dư Hiểu Lộ rối rít đứng cạnh anh.

Hạ Nhan mỉm cười: “Mọi người đi trước đi, tôi lái xe.”

Lâm Quân Hành gật đầu: “Ừm, về sau có cơ hội gặp lại.”

Anh thân sĩ mang theo bốn phù dâu rời đi.

Hạ Nhan chờ bọn họ đi xa, để ý tới Từ Nghiễn Thanh còn cùng người khác nói chuyện, cô cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Rời khỏi sảnh tiệc, Từ Nghiễn Thanh gửi một tin nhắn Wechat tới: Tôi không lái xe, có thể đi nhờ xe em không?

Hạ Nhan: Không thể.

Từ Nghiễn Thanh: Vậy tôi đặt xe, em có nhận đơn hay không?

Hạ Nhan cười, trả lời anh một câu: Đến cửa chính chờ đấy.

~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~

Cô đi thang máy đến bãi đậu xe dưới đất, trên đường gặp phải mấy khách mời trong hôn lễ, còn có cả Lâm Quân Hành.

Đứng ven đường, Hạ Nhan vẫy tay với Lâm Quân Hành đang ngồi trong xe, tiếp tục đi tới chỗ đậu xe của mình.

“Anh Lâm, anh thích Hạ Nhan phải không?”

Bên trong chiếc Land Rover màu đen, Dư Hiểu Lộ ngồi ghế cạnh tài xế trêu ghẹo hỏi thăm.

Lâm Quân Hành cười cười, không có trả lời.

Dư Hiểu Lộ hừ một tiếng: “Vậy anh có thể chuẩn bị tâm lý tốt, Hạ Nhan xinh đẹp, cũng rất kiêu ngạo, nghe Văn Nhạn nói, đối tượng hẹn hò của cô ấy là bác sĩ, trong nhà có căn hộ ba phòng lớn gần khu trường học, điều kiện đủ tốt đi, chỉ là Hạ Nhan người này còn nói không có cảm giác, anh theo đuổi cô ấy, xác suất thành công đại khái chỉ cao hơn vị bác sĩ kia một chút.”

Dư Hiểu Lộ làm bạn thân của Lâm Văn Nhạn hơn mười năm, đối với tình huống của Lâm gia hiểu rất rõ, Lâm Quân Hành năm ngoái mới thăng chức, lương một năm được hơn năm trăm ngàn, căn hộ lớn trong nội thành kia cũng là vay tiền mua. Tính ra Lâm Quân Hành cũng coi như rất lợi hại, nhưng vẫn kém hơn Lâm Văn Nhạn gả cho Tào Cường, biệt thự xe sang đều có, một bước lên trời.

“Loại chuyện tình cảm này, tốt nhất vẫn là thuận theo tự nhiên đi.”

Lâm Quân Hành mở nhạc, chặn lại Dư Hiểu Lộ đang thao thao bất tuyệt*.

(*Nói không ngừng)

Chiếc Land Rover lái ra từ bãi đỗ xe, vòng nửa vòng quanh khách sạn rồi tiến vào đường lớn.

Trước cửa chính khách sạn, Từ Nghiễn Thanh đưa mắt nhìn vị khách nam có thể nói chuyện kia lên xe, anh đứng dưới bóng râm chờ người.

Chiếc xe quen thuộc từ khúc cua quẹo tới, Từ Nghiễn Thanh cười.

Hạ Nhan dừng xe bên cạnh anh.

Từ Nghiễn Thanh thuần thục kéo cửa xe ghế phụ ngồi vào, mới phát hiện Hạ Nhan mặc dù còn mặc lễ phục phù dâu, phía trên lại choàng một cái áo khoác, buộc nút thắt, che lại da thịt trắng tuyết.

“Tối qua anh đã đoán được chúng ta tham gia cùng một hôn lễ đúng không?” Hạ Nhan vừa lái xe vừa tức giận hỏi, “Cái này có gì tốt mà giấu chứ, chẳng lẽ gặp nhau trong hôn lễ còn mang đến ngạc nhiên gì sao?”

Từ Nghiễn Thanh chủ động thừa nhận sai lầm: “Tôi là người có đôi khi rất nhàm chán.”

Hạ Nhan: …

“Em mặc cái váy này rất đẹp.” Từ Nghiễn Thanh liếc nhìn cô một cái, nhìn phía trước nói, “Bàn khách nam của tôi bến kia đều nói em là người đẹp nhất trong dàn phù dâu kia.”

Hạ Nhan: …

Thay đổi chủ đề nhanh như vậy?

Cô đành phải phụ họa: “Như nhau thôi, bàn phù dâu chúng tôi bên kia cũng đều khen anh đẹp trai, nếu như không phải anh nói dối mình có bạn gái, các cô ấy đã sớm tìm anh xin Wechat rồi.”

Từ Nghiễn Thanh: “Cả năm người đều khen tôi đẹp trai sao?”

Hạ Nhan vừa muốn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, cô không phải chính là một trong năm người phù dâu sao?

Cô không gật đầu, nghiêm nghị nói: “Bốn người khen anh, còn một người cảm thấy anh cũng bình thường thôi.”

Từ Nghiễn Thanh cũng nghiêm túc suy đoán: “Có phải là người đang cùng tôi làm quen, lại đối với tôi không đủ hài lòng, nói là thiếu một chút cảm giác kia?”

Hạ Nhan: …

Hoá ra anh đều nghe thấy được!

Từ Nghiễn Thanh tiếp tục đặt câu hỏi: “Anh trai cô dâu hình như có hứng thú với em?”

Hạ Nhan cười: “Có nhiều người hứng thú với tôi, anh có ý kiến sao?”

Từ Nghiễn Thanh không có ý kiến, cô xinh đẹp như vậy làm sao mà không ai quan tâm đến chứ.

Trong xe trở nên trầm mặc, Từ Nghiễn Thanh quay mặt ra ngoài xe, giống như những ngôi nhà cao tầng ven đường kia rất đáng thưởng thức.

Hạ Nhan mở nhạc, chọn một bài « Carmen » tặng anh.

Lời bài hát này, phụ nữ nghe sẽ tràn đầy đồng cảm, đàn ông nghe, sợ rằng sẽ tức giận đến cắn răng.

Bài hát dài bồn phút, lời bài hát đơn giả, biến thành một bài hát ma quỷ, bay qua bay lại quanh quẩn trong tâm trí Từ Nghiễn Thanh.

Bài hát kết thúc, hệ thống tự động phát ca khúc tiếp theo, đều là bài hát mà bình thường Hạ Nhan lưu trữ, tiết tấu vui vẻ, chủ đề hoặc là không liên quan đến chuyện yêu đương, hoặc chính là khuyên phụ nữ đừng nên quá để ý đến đàn ông.

Từ Nghiễn Thanh liên tục nghe, nghe hết một đường.

Cuối cùng xe cũng về tới tiểu khu quen thuộc, tiến vào ga ra ngầm, Hạ Nhan tắt nhạc.

Lúc này đã ba giờ.

Hai người xuống xe, Hạ Nhan lấy điện thoại ra, chấp nhận thêm bạn với những người lạ, đều là khách hàng tiềm năng quen biết trên bàn rượu.

Lần này thang máy chỉ có hai người bọn họ

Hạ Nhan nhìn những con số đang nhảy trên màn hình, suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng: “Bản chất công việc của tôi là như vậy, không ngừng mở rộng khách hàng mới, mở rộng xong còn phải giữ liên lạc, tôi không có cách gì bảo đảm mỗi khách hàng đều không có hứng thú với tôi, thậm chí gặp được loại người không đứng đắn, chỉ cần không xúc phạm đến ranh giới cuối cùng, tôi cũng sẽ nhẫn nhịn, cho dù không thích đối phương cũng phải cùng đối phương nói chuyện, không chủ động tiếp cận, nhưng cũng cố gắng không đắc tội. Anh nếu có thể chấp nhận, chúng ta tiếp tục làm quen, nếu anh không thể, vậy sau này cũng không cần gặp nữa.”

Nói xong, thang máy dừng ở tầng mười sáu.

Hạ Nhan đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại một chút.

Từ Nghiễn Thanh đứng trong thang máy, trầm mặc mím môi, cửa thang máy tự động khép lại, nhưng bởi vì không có chỉ dẫn nên thang máy vẫn đứng yên, không biết qua bao lâu, lầu một có người muốn lên, thang máy mới đưa Từ Nghiễn Thanh đi xuống.

Thang máy dừng ở lầu một, Từ Nghiễn Thanh đưa mắt nhìn người bên ngoài, đi ra ngoài, chờ đối phương đi lên, anh lại đến bấm thang máy bên cạnh.

——

Hạ Nhan về nhà trước tiên tắm rửa, tắm xong thay đổi quần áo ở nhà, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Tâm tình không tốt lắm

Cô không thích mấy người Lâm Văn Nhạn, Dư Hiểu Lộ tự cho mình là đúng, giống như Lâm Quân Hành có bao nhiêu ưu tú, giống như Lâm Quân Hành thích cô, cô liền chiếm được món hời lớn, giống như cô là loại người không có nguyên tắc, bởi vì gặp một người ưu tú hơn, liền lập tức vứt bỏ đối tượng hẹn hò đang làm quen.

Cô cũng không thích sự dò xét của Từ Nghiễn Thanh khi nhắc tới Lâm Quân Hành, như thể cô đã xác định quan hệ với anh, cô phải giải thích cho anh bất cứ khi nào một người khác giới xuất hiện bên cạnh anh.

Cô cũng không thích bản thân vừa rồi.

Thực ra, Từ Nghiễn Thanh hỏi như vậy chỉ là đang ghen tị với Lâm Quân Hành đi, dù sao ngay cả anh ruột anh cũng muốn ghen tị, anh chỉ thăm dò hỏi cô một chút, cô lại nhân cơ hội trút hết những bất mãn mà cô tích tụ lên người anh, chuyên môn bắt nạt người hiền lành.

Hạ Nhan nhắm mắt lại, gác tay lên trán.

Quả nhiên vẫn là một mình tốt nhất, gặp người nào nói cái gì đều không cần kiêng dè, sẽ không bị người ta tổn thương, cũng sẽ không tổn thương người khác.

Ngồi xuống, Hạ Nhan cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh.

Cô vẫn còn đang đánh chữ, khung chat của hai người đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.

Bác sĩ Từ: Tôi tiếp thu tính chất công việc của em, em chỉ cần cùng người ta trò chuyện, tôi xem bệnh cho bệnh nhân, có khi cần đụng vào phần bụng của bệnh nhân nữ, không biết em có thể chấp nhận hay không? Nếu như em chấp nhận, chúng ta tiếp tục làm quen, nếu như em không thể, vậy tôi về sau cũng không gặp em nữa.

Anh là đến gây cười sao?

Hạ Nhan còn chưa nghĩ ra nêu trả lời làm sao, một tin nhắn nữa lại tới.

Bác sĩ Từ: Còn có bài hát kia. Có lẽ tình yêu trong mắt em rất bình thường, nhưng lại rất xa lạ với tôi, bởi tôi tính từ thời niên thiếu đến nay, đã hơn mười năm, những người khác giới mỗi ngày tôi gặp cộng lại lên đến hàng ngàn hàng vạn, chỉ vào ngày tôi gặp em, nó mới xảy ra trên người tôi.

Bác sĩ Từ: Còn có, nếu như đàn ông trong mắt em chỉ là trò tiêu khiển, vậy tôi nguyện ý trở thành trò tiêu khiển của em.

Bác sĩ Từ: Điều kiện tiên quyết là em có thể tiếp nhận việc tôi tiếp xúc cơ thể với bệnh nhân nữ.

Bác sĩ Từ: Hi vọng trước năm giờ em có thể cho tôi đáp án, bởi vì tôi phải quyết định tối nay sẽ nấu cho bao nhiêu người.

Bác sĩ Từ: Đúng rồi, tối hôm qua em đồng ý cùng tôi đi xem phim, nếu như em thất hứa, vậy xin em đền bù tôi tiền hai tấm vé.

~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN