Edit : Thanh
Năm giờ rưỡi chiều, Từ Nghiễn Thanh còn ở bệnh viện viết bệnh án thì nhận được tin nhắn của Hạ Nhan, cô nói đêm nay phải tăng ca, dự tính tám giờ mới về, cơm tối ăn ở công ty để anh không cần làm phần cô.
Từ Nghiễn Thanh trả lời: Đã biết, tăng ca vất vả, chú ý nghỉ ngơi.
Hạ Nhan có lẽ đang bề bộn nhiều việc nên không trả lời lại.
Từ Nghiễn Thanh tiếp tục viết bệnh án, một ngày làm việc kết thúc đã hơn sáu giờ.
Từ Nghiễn Thanh rời khỏi bệnh viện, đi tới tiểu khu bên kia đường.
Đứng trong thang máy, Từ Nghiễn Thanh nhớ tới sự mập mờ như có như không giữa hai người đêm qua, nghĩ tới cuộc gọi của Tào Cường.
Hạ Nhan quả thực là kiểu mỹ nhân dễ khiến đàn ông không có cảm giác an toàn, từ khuôn mặt dáng người đến khí chất, nhưng Từ Nghiễn Thanh cũng không cho rằng Hạ Nhan muốn coi anh là lốp xe dự phòng. Vả lại một tháng xem mắt này là anh dùng mưu kế để dành lấy, cho dù Hạ Nhan có là người phụ nữ tồi tệ thì Từ Nghiễn Thanh cũng nguyện ý bị cô đối xử tồi tệ.
Nếu như Hạ Nhan thật sự không có cảm giác với anh, anh có lẽ sẽ mất mác một quãng thời gian, nhưng cũng sẽ không giống anh trai năm đó say rượu nhảy múa lung tung.
Từ Nghiễn Thanh có lòng tin với chính mình.
Vào nhà, Từ Nghiễn Thanh đi xem hoa cỏ trên ban công trước.
Hoa cỏ cây cối rất tốt, trên lan can có một bộ đồ ngủ màu sáng in họa tiết động vật hoạt hình dễ thương.
Từ Nghiễn Thanh đột nhiên nghĩ đến đôi dép lê trong nhà của Hạ Nhan, tuy rằng có họa tiết khác nhau, nhưng lại tương tự bộ đồ ngủ này.
Anh lấy điện thoại ra, đứng đối diện hàng rào chụp một tấm hình đồ ngủ, gửi cho Hạ Nhan: Là của em sao? Bị rớt xuống rồi.
Cách mấy phút, Hạ Nhan trả lời anh: Phải, anh cứ để đó đi, chút tôi về sẽ đến lấy.
Từ Nghiễn Thanh: Được.
Xác nhận chủ nhân của bộ đồ ngủ, Từ Nghiễn Thanh nhặt đồ ngủ lên, nhìn trên dưới xem có dính bụi trên hàng rào hay không, kết quả không thấy bụi lại phát hiện dưới vạt áo có một vết bẩn nhỏ như hạt đậu, giống như bị nước trái cây nhỏ xuống, vì cùng màu với nền màu đồ ngủ nên có thể Hạ Nhan không chú ý tới.
Loại nước trái cây này máy giặt rất khó giặt sạch.
Áo ngủ thu đông kiểu dáng bảo thủ, không phải thứ gì riêng tư, Từ Nghiễn Thanh liền đem đồ ngủ vào nhà vệ sinh giặt sạch lần nữa, giặt xong bỏ vào máy sấy khô.
Ăn cơm tối xong đã sớm bảy giờ, đồ ngủ vẫn chưa khô, Từ Nghiễn Thanh đi ra ban công đọc sách.
Đọc được bốn mươi lăm phút, quần áo đã khô, Từ Nghiễn Thanh đem áo ngủ treo trên kệ áo rồi ra cửa.
——
Cửa hàng sẽ tham gia một triển lãm ô tô, mọi người trong bộ phận bán hàng vì thế mà đang tăng ca.
Cuối cùng cũng bận xong, Hạ Nhan lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp rồi lái xe rời đi.
Xe vừa ra khỏi cửa hàng chạy vào đường lớn, Hạ Nhan bỗng nhiên chú ý tới một bóng dáng thon dài ven đường, lúc này anh vừa vặn đi đến dưới đền đường, lộ ra một gương mặt tuấn tú dịu dàng.
Hạ Nhan ấn còi ô tô, dừng ven đường.
Từ Nghiễn Thanh lập tức đi tới, đưa tay kéo cửa ghế phụ.
Hạ Nhan liền hiểu, anh là tới đón cô.
Cô mở khóa cửa xe cho Từ Nghiễn Thanh ngồi vào.
“Đừng nói với tôi là anh tới đón tôi đó.” Hạ Nhan vừa lái xe vừa hỏi.
Từ Nghiễn Thanh: “Không phải, tôi bị mất đồng một tệ, đã tìm khắp nơi rồi, chỉ còn xe em là chưa cho nên đến xem một chút.”
Hạ Nhan: …
Từ Nghiễn Thanh cười trước: “Bữa tối ăn gì?”
Bụng Hạ Nhan liền đói: “Chưa ăn, đặt thức ăn ngoài nhưng khó ăn chết mất, tôi căn bản không đụng vào.”
Từ Nghiễn Thanh: “Trở về tôi nấu cho em, lần sau còn như vậy thì em nói với tôi, tôi làm cơm đem tới cho em, khoảng cách gần như vậy rất tiện.”
Hạ Nhan nghĩ thầm, tiện thì tiện, nhưng dạ dày bị anh nuôi yếu ớt thì làm sao bây giờ?
Cô trước kia có đặt thức ăn của quán mà tối nay ăn, lúc đó không cảm thấy khó ăn, đêm nay lại ăn không vô, có thể cũng vì gần đây vẫn luôn ăn thức ăn do Từ Nghiễn Thanh nấu.
Lý trí thì biết nên giữ khoảng cách với Từ Nghiễn Thanh, nhưng con người ai chẳng có tính làm biếng, nếu có người nguyện ý đưa thức ăn ngon lên, ai còn đi đặt thức ăn ngoài chưa biết rõ mùi vị thế nào?
Hạ Nhan liếc qua Từ Nghiễn Thanh.
Cô cảm giác mình biến thành một con ếch xanh, chưa kịp nhận ra thì đã bị rơi vào cái nồi to do Từ Nghiễn Thanh chuẩn bị, chờ đến lúc nhận ra nguy hiểm muốn nhảy ra ngoài thì nước đã quá nóng, cô bị nấu đến nửa chín không thể nhảy lên được nữa.
Mấy phút sau, Hạ Nhan đi theo Từ Nghiễn Thanh đến 1501.
Từ Nghiễn Thanh vào bếp nấu ăn, Hạ Nhan ngồi trên ghế salon bấm tivi thì thấy đồ ngủ của cô trên giá treo đồ.
Cô mừng thầm, cũng may đó chỉ là một bộ đồ ngủ, nếu đồ lót bị rơi xuống, Từ Nghiễn Thanh chụp ảnh hỏi cô, cô sẽ không bao giờ thừa nhận!
Đồ ăn đã xong, Từ Nghiễn Thanh nhìn cô trên ghế sofa, hỏi cô muốn ăn ở đâu.
Có thể lựa chọn vậy Hạ Nhan liền chỉ chỉ ghế sofa, cô thích vừa xem tivi vừa ăn cơm.
Từ Nghiễn Thanh nghe xong, tìm giấy bạc lót dưới bát bưng tới cho cô.
Một phần rau xanh và tôm bóc vỏ, một quả trứng chần nước sôi có hình dáng hoàn mỹ.
“Vừa nấu xong rất nóng, ăn từ từ thôi.” Từ Nghiễn Thanh ngồi bên cạnh cô, cách một ghế sofa ấm giọng nhắc nhở.
Hạ Nhan đối mặt với TV gật đầu.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Cô cẩn thận cuộn lại bằng đũa, cuộn cho đến khi nó không thể cuộn lại được nữa, như vậy sẽ không bị vẩy nước ra.
Từ Nghiễn Thanh thấy cô ước gì có thể nhìn chằm chằm vào TV, nói đùa hỏi: “Có muốn tôi đút em ăn không, để em tập trung xem TV?”
Hạ Nhan trừng mắt liếc anh một cái, lại muốn mờ ám à, cô mới không mắc mưu.
Từ Nghiễn Thanh vẫn lo lắng tướng ăn của cô sẽ làm bẩn quần áo, anh vào bếp lấy tạp dề muốn Hạ Nhan mang vào.
“Anh còn giống mợ tôi hơn mợ tôi.” Hạ Nhan đưa bát cho Từ Nghiễn Thanh, mặc dù cô phối hợp mang tạp dề nhưng lại không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Từ Nghiễn Thanh phản đối: “Nếu như tôi thật sự là mợ em thì nên kêu em đến bàn ăn ngồi ăn, hơn nữa phải tắt tivi.”
Hạ Nhan bị anh làm nghẹn lời, bởi vì mợ cô chính là như vậy! Lúc trước cô với em họ ngồi trước tivi ăn cơm chắc chắn sẽ bị mợ càm ràm.
Ngoan ngoãn buộc tạp dề, Hạ Nhan tiếp tục vừa ăn vừa xem tivi.
Từ Nghiễn Thanh tựa vào ghế sa lon bên cạnh, nhìn như đang cùng cô xem tivi, thật là đang suy nghĩ về lời nói của Hạ Nhan.
Bình thường thì cô nên lấy mẹ làm ví dụ, nhưng cô lại nói là mợ.
Chẳng lẽ sau khi bố mẹ cô ly hôn, cô không đi theo cha cũng không đi theo mẹ mà ở nhà mợ?
Chắc là đúng rồi, ngay cả lần xem mắt này cũng là do mợ cô Lý Ngọc Lan làm chủ.
Vậy bố mẹ Hạ Nhan đều đi đâu rồi, ai cũng mặc kệ cô sao?
Hạ Nhan đã ăn xong, chương trình tạp kỹ mới chiếu được một nửa.
Từ Nghiễn Thanh bảo cô xem, anh đi rửa chén.
Trong lúc quảng cáo, Hạ Nhan nhìn về phía nhà bếp.
Chỉ rửa một cái bát nên anh không mở đèn, bóng dáng mạnh mẽ thẳng tắp đứng trước bồn rửa chén, hai tay thuần thục lau chùi bát đũa.
Trong trí nhớ của Hạ Nhan, cho dù là Tần Thịnh hay cậu cũng đều chưa từng vào bếp giúp một chút nào.
Từ Nghiễn Thanh sắp ra.
Hạ Nhan nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cả hai cùng nhau xem nửa sau của chương trình tạp kỹ, sau khi chương trình kết thúc đã mười giờ tối.
“Tôi lên đây.”
“Tôi đưa em lên.”
Hạ Nhan thuận tiện lấy đồ ngủ trên mắc áo xuống, đứng trước cửa thay giày cao gót.
Từ Nghiễn Thanh đứng cạnh cô hỏi: “Mang giày cao gót không mệt sao?”
Hạ Nhan bất đắc dĩ: “Mệt chứ, nhưng công việc cần.”
Nói xong, cô đã thuần thục đổi giày, đối với đôi chân mới thả lỏng hai tiếng, lại chen vào giày cao gót, cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt.
Khi Hạ Nhan chuẩn bị đi ra ngoài, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên chặn cửa, tắt đèn ở huyền quan.
Hạ Nhan kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong bóng tối, Từ Nghiễn Thanh thấp giọng nói: “Tôi cõng em lên.”
Hạ Nhan: . . .
Anh cõng đến nghiện rồi sao?
“Chỉ còn nửa tháng nữa là hết thời hạn một tháng thử việc, tôi muốn thể hiện nhiều hơn, làm sâu sắc thêm ấn tượng của em.” Từ Nghiễn Thanh nói trước khi cô từ chối.
Nhưng Hạ Nhan cảm thấy anh đang tăng nhiệt độ nước trong nồi lên.
Có lẽ bây giờ nhảy mấy cái có thể nhảy ra ngoài.
“Nếu em sợ người khác thấy, chúng ta có thể đi thang bộ.”
Hạ Nhan: “…Được.”
Trong giây lát này, cô giống như nghe thấy được tiếng thở ra nhẹ từ nụ cười khép miệng của Từ Nghiễn Thanh.
Hạ Nhan nằm sấp trên lưng anh, thuận tay khoác áo ngủ lên vai anh.
Mùi chanh tươi thu hút sự chú ý của Hạ Nhan, cô cẩn thận ngửi ngửi, lại ngửi ngửi quần áo trên người Từ Nghiễn Thanh, suy đoán nói: “Anh giúp tôi giặt lại sao?”
Từ Nghiễn Thanh nghiêng người đóng cửa, bị mũi cô làm cho có chút ngứa, giải thích: “Trên quần áo em có dính nước trái cây, có lẽ em không chú ý.”
Hạ Nhan nóng mặt, cô đã sớm biết có nước trái cây, máy giặt rửa không sạch, cô lại lười giặt tay, nghĩ đến chỉ mặc ở nhà không ai nhìn thấy, liền không tốn công đi giặt.
“Anh giặt cho tôi rồi?”
“Ừm.”
Đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, Hạ Nhan mở bộ đồ ngủ ra, tìm một vòng nhưng không tìm thấy vết bẩn kia.
“Biết làm cơm lại còn biết giặt quần áo, dáng dấp còn đẹp trai, trong nhà có phòng gần trường học, nếu tôi đăng thông tin của anh lên trang web xem mắt, điện thoại anh sẽ bị gọi cháy máy.” Hạ Nhan thấp giọng cảm khái.
“Em chuẩn bị giới thiệu cho tôi các cô gái khác sau khi chúng ta xem mắt thất bại sao?” Từ Nghiễn Thanh nở nụ cười, bắt đầu leo lên cầu thang.
Hạ Nhan có chút lo lắng sẽ ngã, cô muốn xuống.
“Yên tâm, tôi không làm chuyện không nắm chắc, ngoại trừ theo đuổi em.” Từ Nghiễn Thanh nắm thật chặt chân cô.
Hạ Nhan lựa chọn tin anh.
Sau đó Hạ Nhan kịp phản ứng hỏi: “Có người muốn giới thiệu phụ nữ cho anh?”
Từ Nghiễn Thanh: “Ừm, hôm nay Tào Cường gọi điện thoại cho tôi, anh ta biết được quan hệ của chúng ta từ vợ mình, nghe ngóng tiến triển của tôi, còn cho rằng xác suất tôi thành công quá thấp, an ủi tôi đừng quá khổ sở.”
Tào Cường, Lâm Văn Nhạn?
“Anh ta vì sao không coi trọng anh? Điều kiện của anh đã rất hiếm thấy rồi có được không?”
“Anh ấy nói tôi là người hiền lành, người hiền lành khó kiểm soát được kiểu người xinh đẹp như em.”
Hạ Nhan cười lạnh: “Vợ anh ấy cũng rất đẹp, anh ấy có thể kiểm soát được, chẳng lẽ anh ấy không phải người hiền lành?”
Từ Nghiễn Thanh cảm nhận được thái độ của cô biến hóa, cô để ý cách nhìn của Tào Cường sao?
“Thật ra tôi cũng không rõ với anh ấy lắm, tôi cũng không tán thành quan điểm của anh ấy.”
“Có ý gì, anh cho rằng anh có thể kiểm soát tôi?” Ngữ khí của Hạ Nhan đã rất cứng rắn.
Từ Nghiễn Thanh vẫn bình tĩnh hoà nhã: “Không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn kiểm soát em, tôi là người hiền lành, tôi càng thích bị phụ nữ như em kiểm soát.”
Hạ Nhan: . . .
Kiểm soát, hai người lại đang trong tư thế này, cô đang cưỡi trên lưng anh.
Nếu không phải liều lĩnh nhảy xuống trên cầu thang quá nguy hiểm, Hạ Nhan nhất định muốn đạp cái người giả hiền lành này.
Dừng một chút, Hạ Nhan khẽ nói: “Tôi không thích Tào Cường, về sau lúc chúng ta ở cùng nhau, anh đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.”
Từ Nghiễn Thanh: “Ừm, anh ta xem thường tôi, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta.”
Đến tầng 16.
Hạ Nhan vẫn còn đang buồn bực, Từ Nghiễn Thanh vừa mở cửa bước vào, cả hai lại chìm vào bóng tối, Hạ Nhan nằm trên vai anh bĩu môi, đột nhiên đặt tay lên cổ anh, đầu ngón tay ấm áp lướt qua yết hầu của anh, ý tứ không rõ ràng hỏi: “Nếu tất cả bạn bè của anh đều nói xấu tôi, anh sẽ làm thế nào?”
Dưới tay cô, đại não Từ Nghiễn Thanh đã chập mạch
Lần này không phải cúc áo mà là yết hầu.
Cô thật sự đang trêu chọc anh.
“Ai nói xấu em tôi liền chặn người đó.” Từ Nghiễn Thanh chịu đựng xúc động muốn nuốt xuống, giọng nói khàn khàn.
Hạ Nhan cười, cái này vừa nghe liền biết nói dối, chỉ là những lời ngon ngọt bị hormone kíƈɦ ŧɦíƈɦ thôi.
Ai nói anh là người hiền lành?
Một chút cũng không hiền lành.
Nhưng cô thích đáp án này.
Đưa tay ôm lấy khuôn mặt cứng đờ của anh, Hạ Nhan khẽ ngẩng đầu, hôn một cái lên khóe môi anh như chuồn chuồn lướt nước: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, ngủ ngon.”
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~