Edit: Thanh
Hạ Nhan coi như có hai ngày rưỡi để nghỉ ngơi, hai ngày rưỡi này cô ngoại trừ về nhà tắm rửa thay quần áo thì thời gian còn tại đều ở trong bệnh viện.
Ca phẫu thuật của Tần Thịnh rất thuận lợi, chỉ là khó tránh khỏi cảm giác đau đớn sau khi hết thuốc tê.
Hạ Nhan không thể luôn ở lại bệnh viện chăm sóc ông, cô mời một người nhân viên chăm sóc, còn có tài xế tiểu Lưu, ăn sáng với Tần Thịnh xong Hạ Nhan liền chuẩn bị đi làm, đợi khi có kết quả phân tích của bệnh viện cô lại đến một chuyến.
Lúc đi Tần Thịnh không nói gì với Hạ Nhan, đợi đến lúc Hạ Nhan ra khỏi khu nội trú thì nhận được tin nhắn của Tần Thịnh: Ba sai ba sẽ sửa, không hi vọng xa vời con sẽ tha thứ cho ba, chỉ mong không khiến con chán ghét ba hơn.
Trước đó Hạ Nhan đã chặn hết phương thức liên lạc của Tần Thịnh, lần này ông ngã bệnh cô mới bỏ chặn.
Xem hết tin nhắn kia, Hạ Nhan thuận tay xóa đi.
Đối với Tần Thịnh cô không nói đến cái gì tha thứ hay không tha thứ.
Tiền đề của tha thứ là thù hận, sau khi trưởng thành, cảm xúc của Hạ Nhan đối với Tần Thịnh không còn kịch liệt như trước nữa, thứ Tần Thịnh để lại cho cô chỉ là một vết thương. Theo thời gian dài, cảm giác đau của vết thương này càng ngày càng mờ nhạt cho đến khi biến thành một vết sẹo, chạm vào thế nào cũng không còn cảm giác gì nữa.
——
Một cuộc phẫu thuật không có ảnh hưởng gì đến Hạ Nhan, cô trở lại cửa hàng, biểu hiện của Hạ Nhan giống như thường ngày.
Lúc cô trở về Trần Anh có tìm cô hỏi thăm đơn giản một chút, an ủi hai câu cũng không đối xử khác biệt với Hạ Nhan.
Hơn năm giờ chiều, Từ Nghiễn Thanh gửi tin nhắn: Anh vừa mới đến khu nội trú xem thử, em đi làm rồi?
Hạ Nhan: Phải, nay anh làm ca nào?
Từ Nghiễn Thanh: Ca sáng, khoảng sáu giờ sẽ về tiểu khu, tối nay cùng nhau ăn tối?
Hạ Nhan: Được, em muốn ăn món nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ khẩu vị.
Từ Nghiễn Thanh: Nhận đơn, dự kiến bảy giờ dọn cơm.
Hạ Nhan cười.
Hơn sáu giờ cô tan làm lái xe trở về tiểu khu, về tầng 16 trước để tắm rửa, sấy khô tóc một nửa, thay áo lông và váy rồi đi xuống lầu.
Cửa khép hờ, Hạ Nhan đi vào, trong phòng bếp truyền đến tiếng đảo của xẻng nấu ăn, một mùi cơm chín thoát khỏi máy hút khói bay đến.
Hạ Nhan đến phòng bếp.
Từ Nghiễn Thanh quay đầu nhìn một cái, ánh mắt nhanh chóng quét qua cả người cô, cười nói: “Em đến thật đúng giờ, đợi thêm năm phút nữa.”
Hạ Nhan liền đến ngồi cạnh bàn ăn, mặt hướng về phía phòng bếp.
Cô rất hiếu kỳ hôm nay Từ Nghiễn Thanh sẽ bưng lên món ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì.
Trong phòng bếp, Từ Nghiễn Thanh tắt bếp, cho đồ ăn ra đĩa còn trang trí, món đầu tiên được bưng lên là tôm rang tiêu.
Hạ Nhan nuốt nước bọt.
Món thứ hai là đầu cá kho tiêu, trên đầu cá đầy màu vàng đỏ của ớt.
Hạ Nhan muốn giục Từ Nghiễn Thanh lấy đũa rồi.
Món thứ ba là canh thịt viên cải chua, Từ Nghiễn Thanh múc trước nửa chén để Hạ Nhan nếm thử.
Có chút chua chua cay cay, Hạ Nhan nhân lúc Từ Nghiễn Thanh đi bới cơm một hơi uống cạn nửa chén canh.
“Em muốn gả cho anh rồi.”
Đợi Từ Nghiễn Thanh ra, Hạ Nhan nghiêm túc nhìn anh nói.
Từ Nghiễn Thanh sững sờ ở cửa phòng bếp, cho đến lúc Hạ Nhan bật cười Từ Nghiễn Thanh mới phản ứng được cô chỉ đang nói đùa.
“Anh còn chưa cầu hôn.” Từ Nghiễn Thanh đi tới, đặt một chén cơm bên cô, ngồi xuống đối diện Hạ Nhan, “Đợi anh cầu hôn rồi, em nói lại lần nữa.”
Hạ Nhan không tiếp lời vui vẻ ăn cơm, khách sạn làm ba món này có thể còn không ngon bằng Từ Nghiễn Thanh làm.
“Ngày nào đó anh không làm bác sĩ nữa có thể đi mở tiệm cơm.” Hạ Nhan hết sức khẳng định tài nấu nướng của anh.
Từ Nghiễn Thanh cười: “Mở tiệm cơm quá mệt mỏi, anh chỉ thích tự phục vụ mình và người mình thích.”
Hạ Nhan hừ một tiếng, bỏ thịt viên vào miệng.
Từ Nghiễn Thanh vừa ăn vừa nhìn cô, để ý thấy Hạ Nhan đã gầy đi một chút, không nói đến tâm trạng lo âu khi người thân bị bệnh, chỉ riêng việc canh bên giường bệnh cũng đủ vất vả rồi.
Từ Nghiễn Thanh lại nghĩ tới Tần Thịnh ba của Hạ Nhan.
Anh từ chỗ mẹ biết được năm đó ba mẹ Hạ Nhan ly dị, hình như là ba cô nɠɵạı ŧìиɦ trước, nghĩ đến Tần Thịnh sắp năm mươi tuổi vẫn còn quen bạn gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, có thể thấy được ông là một người đàn ông đa tình.
Từ Nghiễn Thanh không biết nên làm thế nào để bày tỏ sự quan tâm của anh với Hạ Nhan, anh cảm giác được Hạ Nhan không thích ba cô, có thể không muốn nhắc tới chủ đề liên quan đến Tần Thịnh.
Vậy cứ ăn cơm với cô trước thôi.
“Đúng rồi, vé xem phim hôm trước có lãng phí không?” Hạ Nhan ăn một miếng cá hơi cay xong ngẩng đầu hỏi.
Từ Nghiễn Thanh: “Không thể trả vé, nhưng cũng không tính lãng phí, dựa vào hai tấm vé xem phim đặt trước, tất cả bạn học, thầy cô, cấp trên, người thân trong wechat đều biết anh đã có người yêu, rất đáng đồng tiền bát gạo.”
Hạ Nhan trừng anh: “Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc tới, mẹ em từ chỗ mợ biết được, nói sau tết muốn em sắp xếp một bữa tiệc.”
Tim Từ Nghiễn Thanh bỗng nhiên đập nhanh: “Em nói thế nào?”
~Truyện chỉ đăng tại watpad @augustamin08 và WordPress Augustamin~
Hạ Nhan cười cười: “Em nói được, nếu như khi đó hai chúng ta vẫn còn yêu nhau.”
Trong đầu Từ Nghiễn Thanh hoảng loạn trong chốc lát, để ý tới Hạ Nhan ăn cơm rất vui vẻ, anh cũng nắm được mấy phần tự tin: “Em vừa nãy còn nói muốn gả cho anh, anh có tự tin năm mới nhất định có thể gặp được dì.”
Hạ Nhan: “Anh rất mong chờ được gặp mẹ em sao? Nói không chừng bà ấy có thể bới ra một đống khuyết điểm của anh rồi thuyết phục được em thì sao?”
Từ Nghiễn Thanh cười càng tự tin: “Anh ngoại trừ lương một năm không cao hơn em, công việc cũng không thể từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều về, các phương diện khác cũng không có khuyết điểm.”
Hạ Nhan lần đầu tiên biết được anh như thế: “Hoá ra da mặt anh dày như vậy.”
Từ Nghiễn Thanh: “Anh chỉ là ăn ngay nói thật.”
Hạ Nhan chống cằm suy nghĩ, quen biết Từ Nghiễn Thanh cũng đã hai tháng, cô đúng là không phát hiện được Từ Nghiễn Thanh có khuyết điểm gì.
Cơm nước xong xuôi, Từ Nghiễn Thanh đi thu dọn phòng bếp, Hạ Nhan dựa trên ghế sa lon trả lời tin nhắn của khách hàng.
Từ Nghiễn Thanh đi ra, Hạ Nhan vẫy điện thoại với anh: “Em mua hai tấm vé xem phim bắt đầu lúc chín giờ, đi xem không? Coi như đền bù lần thất hẹn hôm đó.”
Từ Nghiễn Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Phim gì thế?”
Hạ Nhan: “Là phim anh mua đó.” Cô xem qua vòng bạn bè của Từ Nghiễn Thanh, nhớ kỹ tên phim.
Bạn gái chủ động muốn hẹn hò, Từ Nghiễn Thanh đương nhiên đồng ý.
Lúc ra cửa, Từ Nghiễn Thanh mặc áo lông màu trắng, Hạ Nhan cũng lên lầu lấy một cái áo khoác ngắn xuống, hai người mặc ấm áp đi xuống lầu.
Đối diện sảnh lớn lầu một có một cặp đôi đi đến, bạn gái kéo cánh tay bạn trai.
Hai tay Từ Nghiễn Thanh cắm trong túi áo lông, mắt nhìn phía trước, đưa cánh tay trái cong lên tới trước mặt Hạ Nhan.
Hạ Nhan cười cười khoác tay anh.
Trên đường đi Hạ Nhan chủ động nhắc tới Tần Thịnh: “Anh thật sự thấy ông ấy quen sao?”
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: “Có thể trước kia chú ấy cũng từng tới khám bệnh, nên nếu có bất thường gì trong cơ thể thì phải đi kiểm tra kịp thời, phát hiện sớm và can thiệp sớm, lần này chú rất may mắn, anh có nói chuyện với bác sĩ mổ chính của chú, tình huống của chú rất tốt, chỉ chờ xác định kết quả phân tích một chút, không có vấn đề gì rất nhanh có thể ra viện.”
Hạ Nhan: “Nếu anh xem được báo cáo sớm thì nói cho em biết.”
Từ Nghiễn Thanh: “Đương nhiên rồi, đúng rồi, dù sao anh cũng là bạn trai em, bây giờ cũng biết chú nằm cùng một bệnh viện, em nói xem anh có nên đi biểu hiện một chút trước mặt ông ấy hay không? Không thì không đủ lễ phép.”
Hạ Nhan cười nhạt: “Không cần đi, em nhiều năm không gặp ông ấy, nếu như không phải ông ấy ngã bệnh em cũng không đến bệnh viện nhìn ông ấy.”
Từ Nghiễn Thanh hiểu rõ, xem ra quan hệ cha con của Hạ Nhan với Tần Thịnh rất lạnh nhạt.
Đến rạp phim, hai người đi dạo cửa hàng trước, đến giờ chiếu phim lại đi lấy vé, chủ đề liên quan đến Tần Thịnh cũng kết thúc.
Từ rạp chiếu phim ra đã là mười một giờ.
“Em có buồn ngủ không? Anh cõng em nhé?” Từ Nghiễn Thanh chủ động tranh thủ cơ hội biểu hiện.
Hạ Nhan không buồn ngủ, chỉ là không muốn đi nữa, đưa mắt nhìn anh ngồi xổm xuống.
“Cơm tối em ăn nhiều như vậy có phải nặng hơn lần trước hay không?”
Ghé vào lưng anh, Hạ Nhan cười hỏi.
Từ Nghiễn Thanh: “Không cảm thấy, có thể gần đây anh tập thể dục hiệu quả không tệ, sức lực lớn hơn rồi.”
Vừa nói xong hai người đúng lúc đi đến một giao lộ, một cơn gió lạnh đêm đông thổi đến, Hạ Nhan lập tức chuyển từ vai trái sang vai phải của Từ Nghiễn Thanh, lợi dụng đầu anh chắn gió.
Từ Nghiễn Thanh tăng nhanh bước chân, đi qua đoạn đường này gió bị các tòa nhà bên cạnh chặn lại.
Hạ Nhan nghiêng đầu, trong tầm mắt cô là một dãy đèn đường như một con rồng dài, là một con đường vắng lặng giữa màn đêm, là người đi đường thỉnh thoảng mới xuất hiện.
Cô đột nhiên muốn nói gì đó.
“Em thích được người khác cõng.”
“Trong số nam giới anh là người thứ hai cõng em, người thứ nhất là ông ấy.”
“Thật ra khi còn bé em rất thích ông ấy, anh tuấn cao lớn, đẹp trai hơn ba của các bạn học khác.”
“Với điều kiện ngoại hình đó thật ra rất khó để khiến người không thích, ông ấy sẽ chỉ khiến người thích ông ấy khó chịu.”
Có một câu Tần Thịnh nói đúng, cô đúng thật là đã ghen tị với Phạm Hinh Ninh, lúc tận mắt nhìn thấy Tần Thịnh cùng với Phạm Hinh Ninh đi dạo phố mua quần áo, Hạ Nhan nghĩ ông vì cái gì có thời gian đi cùng một người phụ nữ rõ ràng chỉ cần tiền của mình, nhưng lại không có thời gian ở cùng với cô con gái trước đây vẫn là học sinh tiểu học.
Tình thân sẽ khiến người ta ghen tị, tình yêu càng hơn thế.
Hạ Nhan đã từng oán trách mẹ bận bịu công việc không có thời gian ở cùng cô, sau khi hiểu chuyện, Hạ Nhan chỉ cảm thấy may mắn vì mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà ấy có thể coi Tần Thịnh đã thay lòng đổi dạ là cặn bã, một cước đá văng không chút lưu luyến, cũng sẽ không nhìn nhiều thêm chút nào, chuyên tâm đi gây dựng sự nghiệp của chính mình, đồng thời còn thành công hơn Tần Thịnh.
Hạ Nhan đang nghĩ đến mẹ, Từ Nghiễn Thanh thấy cô không nói nữa thì dừng dưới gốc cây xanh, quay đầu đối diện với bạn gái trên vai nói: “Xét về điều kiện ngoại hình anh có thể không bằng chú, nhưng anh có thể đảm bảo anh sẽ không để cho bạn gái, vợ hay con của mình không vui.”
Sự chú ý của Hạ Nhan bị giọng nói dịu dàng của anh kéo về, cô cười, đưa tay tới sờ soạng trên khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của anh một cái: “Không cần tự coi nhẹ mình, anh cũng rất đẹp trai, không chênh lệch gì so với ông ấy lúc trẻ.”
Vừa nói, tay của cô còn trên mặt anh vừa sờ vừa bóp mũi, bóp trán anh, như một lão gia phong lưu thời cổ đại đi uống rượu hoa*, bắt được một tiểu mỹ nhân rồi tùy ý trêu đùa.
(*Rượu hoa: uống rượu có kỹ nữ hầu.)
Từ Nghiễn Thanh ngẩng đầu nhìn một chút, nhắc nhở cô: “Bên kia có camera giám sát, em chú ý hình tượng.”
Hạ Nhan không phục: “Em sờ bạn trai mình, ai có thể đến bắt em chứ?”
Từ Nghiễn Thanh thích nghe, cười nói: “Được, em cứ tùy ý.”
Tay Hạ Nhan chậm rãi trượt từ mặt đến cổ áo anh.
Yết hầu Từ Nghiễn Thanh lên xuống, hô hấp rối loạn.
Nhưng vào lúc này, Hạ Nhan nói vào lỗ tai anh: “Thật ra em không sợ anh thay lòng đổi dạ, bạn trai thay lòng đổi dạ dễ xử lí hơn nhiều so với bố mẹ.”
Thân nhiệt của Từ Nghiễn Thanh đang tăng lên bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Nhan rút tay về, nhảy từ trên lưng anh xuống rồi chạy về phía trước mấy bước, quay người đối diện cười với Từ Nghiễn Thanh: “Nếu như anh thay lòng đổi dạ, em sẽ coi anh như con ruồi, đánh dấu lại rồi ném ra ngoài cửa sổ, không bao giờ cho anh cơ hội nữa.
Từ Nghiễn Thanh: . . .
Anh không muốn làm con ruồi, đời này cũng không muốn làm con ruồi.
———————
Chương này xem như là một món quà năm mới cho mọi người, chúc mọi người năm mới zui zẻ, cảm ơn mọi người rất nhiều. ❤️
Chúc mừng năm mới.
Happy New Year
새해 복 많이 받으세요
新年快乐