Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân - Chương 4: Ném váy vào thùng rác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân


Chương 4: Ném váy vào thùng rác


Edit: thanh

Tâm tình Hạ Nhan rất không tệ.

Hôm nay cô đã ký được hai hợp đồng!

Hợp đồng mà cô ký buổi chiều là của một khách hàng cô tư vấn nửa tháng, một vị cán bộ họ Lưu. Lưu tiên sinh kinh phí eo hẹp, muốn chọn lựa tỉ mỉ một chiếc xe có giá cả hợp lí nhưng lại không chịu từ bỏ yêu cầu về thương hiệu, một mực phân vân giữa hai hãng A, B, Hạ Nhan nhiều lần trông thấy Lưu tiên sinh đi vào của hàng 4S của thương hiệu A ở đối diện.

Sau sự kiên nhẫn và nhiệt tình phổ biến marketing của cô, hôm nay Lưu tiên sinh rốt cục đưa ra quyết định chọn chiếc xe mà cô giới thiệu.

Đơn của Lưu tiên sinh là một đơn tương đối tiêu chuẩn, nhân viên bán hàng phải cần rất nhiều kiên nhẫn, kỹ xảo chào hàng tinh xảo, bác sĩ Từ mà Hạ Nhan gặp vào buổi trưa là một món tráng miệng ngon lành thỉnh thoảng mới gặp, tính cách ôn hòa dễ giao tiếp, tài chính dư dã không ép giá, tất cả các khoản vay bảo hiểm được đề xuất, bảo trì, v.v. đều được chấp nhận!

Nghĩ đến phần trăm lợi nhuận mà hợp đồng này của bác sĩ Từ mang tới, khóe miệng Hạ Nhan liền không nhịn được giương lên.

Tại cuộc họp buổi tối, trưởng phòng Trần Anh của Hạ Nhan đã khen ngợi cô.

Hạ Nhan thoải mái tổng kết công việc hôm nay, những nhân viên khác nhìn cô bằng ánh mắt không giống nhau.

Trong tiệm có tất cả mười sáu nhân viên bán hàng, trong số mười sáu người này, Hạ Nhan hai mươi lăm tuổi không phải lớn tuổi nhất, nhưng thành tích tiêu thụ mấy tháng này lại tốt nhất, ngay cả tổng giám đốc của cửa hàng cũng đặc biệt khen ngợi sự tiến bộ của cô.

Nghe nói rằng cửa hàng trưởng sẽ được chuyển đến Đế Đô, nhân viên ở tất cả các cấp của cửa hàng sẽ phải đối mặt với một sự thay đổi chức vụ. Nếu quản lí Giang của bộ phận bán hàng có thể được thăng chức, vậy quản lí mới sẽ được chọn ra từ trong hai người Trần Anh, Trương Xuân Hòa, theo sát, Hạ Nhan và các nhân viên bán hàng khác sẽ cùng cạnh tranh cho vị trí trưởng phòng.

Năm nay tất cả các nhân viên bán hàng thâm niên đều như được bom máu gà, mà người mới như Hạ Nhan lại trở thành một con hắc mã.

Nhóm nhân viên mới rất thích Hạ Nhan bình dị gần gũi, dìu dắt chỉ điểm, còn nhóm nhân viên cũ ngoài mặt khách khí nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì Hạ Nhan cũng không biết.

Cuộc họp kết thúc, Hạ Nhan thu dọn bàn làm việc, thấy Phùng Thiến còn đang làm bảng thống kê, Hạ Nhan liền muốn đi đến sảnh triển lãm ở lầu hai nhìn một chút.

Hạ Nhan không đi thang máy, đi lên từ cầu thang xoắn ốc bên này.

Nhân viên bán hàng hoặc là tan làm, hoặc là đều ở văn phòng lầu một kết thúc công việc hôm nay, sảnh triển lãm ở lầu hai có vẻ trống trải yên tĩnh.

Hạ Nhan đến bên này cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là khi họp ngồi lâu, muốn hoạt động gân cốt một chút.

Có khách hàng gửi phản hồi Wechat về tình trạng của xe, Hạ Nhan bước đến ban công nhỏ ngoài trời ở giữa tầng hai, ngồi ở trên ghế sa lon trả lời tin nhắn.

Gửi tin nhắn xong, Hạ Nhan vừa muốn đứng lên, một giọng nói hơi sắc bén đột nhiên vang lên cách đó không xa: “Anh có thôi hay không, tôi đã nói trong ba năm sẽ không chuẩn bị mang thai, trước đây anh đều đồng ý, tại sao bây giờ lại thúc giục?”

Hạ Nhan căng thẳng trong lòng, đây là lãnh đạo trực tiếp của cô, Trần Anh.

Bình thường hình tượng của Trần Anh trong cửa hàng ôn hòa lại lão luyện, ngay cả việc giáo huấn người nói chuyện bình tĩnh, Hạ Nhan vẫn là lần đầu tiên nghe cô dùng giọng điệu này nói chuyện.

Chuẩn bị mang thai, là chồng của Trần Anh thúc giục mang thai sao?

Hạ Nhan không muốn nghe lén việc riêng của cấp trên, nhưng ban công ngoài trời này chỉ có một cửa ra, nếu bây giờ cô ra ngoài nhất định sẽ gặp Trần Anh, nếu Trần Anh để ý chuyện của mình bị cô nghe thấy thì về sau hai người còn ở chung với nhau thế nào?

Suy nghĩ cô bay khắp nơi, Hạ Nhan từ trong túi xách lấy tai nghe Bluetooth mở nhạc, thật sự bắt đầu nghe nhạc, một bên nghe, thân thể còn nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu, điều này chứng tỏ cô không nghe được tiếng động bên ngoài, mà sự thật chính là như vậy.

Trần Anh vừa gọi điện thoại vừa đi đến giữa sảnh triển lãm, lúc đi ngang qua ban công ngoài trời, cô dừng lại, nhìn thấy Hạ Nhan đang ngồi đó.

Ánh mắt Trần Anh rơi xuống trên mặt Hạ Nhan.

Hạ Nhan rất xinh đẹp, là kiểu mỹ nữ mà ngay cả phụ nữ gặp cũng thấy rung động, lần đầu tiên Trần Anh nhìn thấy Hạ Nhan còn tưởng rằng Hạ Nhan tuyệt đối sẽ không làm nghề này lâu dài, vô cùng có khả năng được các sếp lớn coi trọng sau đó trở thành một con chim hoàng yến giàu có bị nhốt trong lồng.

Nhưng Hạ Nhan hóa ra lại là một người phụ nữ rất tham vọng, từ khi vấp ngã đến khi giành được quán quân hàng tháng, Hạ Nhan chỉ mất hai năm.

Đã từng, Trần Anh khi còn trẻ cũng giống Hạ Nhan như vậy, có thể cống hiến hết mình cho công việc.

Nhưng sau khi cô ba mươi tuổi, những chuyện vụn vặt trong gia đình bỗng chốc lần lượt ập đến, tiêu hao hết sức lực và sự kiên nhẫn của cô.

“Chị Trần?”

Hạ Nhan bây giờ mới chú ý tới Trần Anh, nhanh chóng lấy tai nghe xuống, cười đứng lên chào hỏi.

Hoàng hôn cuối cùng buông xuống trên người cô, cô gái trẻ có đôi mắt chân thành, nụ cười rực rỡ đầy sức lan tỏa.

Trần Anh cũng cười, cúp điện thoại hỏi Hạ Nhan: “Làm sao còn chưa tan làm?”

Hạ Nhan giải thích nói: “Cùng Phùng Thiến hẹn đi ăn cơm, đang chờ cô ấy.”

Trần Anh gật đầu, có thâm ý khác mà nói: “Đừng chỉ cố quan tâm đến người mới mà cũng phải tạo mối quan hệ với những người cũ.”

Nói xong, Trần Anh đi về phía trước, trên người mặc âu phục màu đen, chân đạp giày cao gót, bóng lưng tràn đầy phong thái của người phụ nữ trưởng thành.

Trần Anh nói lời kia là có ý gì, cảm thấy cô không thân thiết với nhân viên cũ gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết của bộ phận tiêu thụ, hay là…

Thôi vậy, còn chưa có việc gì, nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Nhưng Trần Anh nói cũng có đạo lý, chờ tháng này cô lấy được quán quân tiêu thụ, liền mời toàn bộ đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ cùng đi ăn cơm.

Hơn bảy giờ tối, Hạ Nhan cùng Phùng Thiến tới một nhà hàng bình dân ở trung tâm thành phố.

Đêm nay Phùng Thiến mời khách, chúc mừng cô đã mở thành công đơn hàng đầu tiên.

Thời điểm xếp hàng chờ đến số, Phùng Thiến thấp giọng bát quái cùng Hạ Nhan: “Chị Nhan, buổi trưa hôm nay khách hàng mà chị dẫn đi dáng dấp thật đẹp trai, có thể đi làm minh tinh rồi.”

Hạ Nhan biết cô nói tới ai, cười cười: “Đúng là rất đẹp trai.”

Phùng Thiến thúc giục cô: “Chị mở WeChat lên để em xem thêm vài lần.”

Hạ Nhan: “Cũng không đẹp trai đến mức khiến em mê mệt như vậy chứ?

  Phùng Thiến nhìn cô như người ngoài hành tinh: “Như vậy mà không đáng để mê mệt? Đây chính là một soái ca đẹp tự nhiên, không cần trang điểm hay filter đã giống như đại minh tinh rồi, có vài ngôi sao đã trang điểm còn không đẹp bằng anh ấy!”

  Hạ Nhan không thể hiểu nổi sự si mê của Phùng Thiến đối với nhan sắc của nam nhân, theo cô thấy, ưu điểm lớn nhất của bác sĩ Từ chính là dễ giao tiếp, chốt đơn nhanh. Khách hàng, chỉ cần họ sẵn sàng chốt đơn mua xe một cách vui vẻ là được rồi, ngoại hình không quan trọng.

  Chờ đợi thật nhàm chán vì vậy Hạ Nhan lấy điện thoại ra mở WeChat của bác sĩ Từ.

  Phùng Thiến nhận lấy điện thoại, phát hiện Hạ Nhan ghi chú tên khách hàng chính là “Tên họ + loại xe + ngày mua xe….”

“Chị chuyên nghiệp thật” Phùng Thiến vừa phàn nàn vừa mở vòng bạn bè của Từ Nghiễn Thanh.

Đáng tiếc là vòng bạn bè của Từ Nghiễn Thanh chỉ chia sẻ mấy cái tư liệu y học.

“Anh ấy là bác sĩ?”

“Đúng vậy.”

“Từ Nghiễn Thanh? Tên cũng thật dễ nghe.”

“Cũng bình thường, họ cũng được, tên thì được thêm điểm.”

Hạ Nhan thản nhiên bình luận, hoàn toàn khác với thái độ thả rắm cầu vồng trước mặt Từ Nghiễn Thanh ban sáng.

Ảnh đại diện của Từ Nghiễn Thanh là một chậu cây xanh, vòng bạn bè cũng không có ảnh chụp, Phùng Thiến thất vọng đưa điện thoại di động lại cho Hạ Nhan.

“Đúng rồi chị Nhan, hôm nay em nghe được có người nói xấu chị.” Phùng Thiến nháy mắt nói.

Hạ Nhan cảm thấy hứng thú nhướng mày: “Ai?”

Phùng Thiến nhìn xung quanh, xác định không có người quen ở công ty, lúc này mới tới gần Hạ Nhan nhỏ giọng thầm thì nói: “Lý Đạt cùng Trương Xuân Hòa, hai người ngay từ đầu đang nói về hợp đồng, sau đó Lý Đạt hâm mộ chị có thành tích tốt, Trương Xuân Hòa liền bắt đầu âm dương quái khí, ám chỉ chị có thể ký nhiều hợp đồng như đều dựa vào mặt và vóc dáng.”

Hạ Nhan phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Trương Xuân Hòa và Trần Anh cùng là trưởng phòng tiêu thụ, hai năm trước Hạ Nhan vừa mới vào cửa hàng, Trương Xuân Hòa ỷ vào vị trí trưởng phòng của hắn còn muốn quy tắc ngầm với cô, bị Hạ Nhan không khách khí cự tuyệt, về sau Trương Xuân Hòa lại mặt dày mày dạn lấy lòng cô mấy lần, cho đến khi xác định cô sẽ không cho hắn cơ hội, Trương Xuân Hòa liền ngầm bắt đầu công khai ngáng chân cô, làm hỏng mấy hợp đồng của cô.

Đến khi Hạ Nhan được cửa hàng trưởng khẳng định, lại có Trần Anh bảo vệ, Trương Xuân Hòa cuối cùng không dám chèn ép cô nữa.

Còn có Lý Đạt kia, thành tích tháng trước đều thua cô, chung quy vẫn không phục, đột nhiên chạy tới trước mặt Trương Xuân Hòa hâm mộ cô, chỉ sợ sẽ cùng Trương Xuân Hòa nói xấu cô.

“Tùy bọn họ nói, chúng ta coi như không biết.” Chuyện như vậy Hạ Nhan nghe một chút liền quên đi, chưa từng để trong lòng.

Cơm nước xong xuôi, Phùng Thiến lại lôi kéo Hạ Nhan đi shopping mua quần áo.

Trung tâm mua sắm này hầu như các thương hiệu đều là đồ xa xỉ, Phùng Thiến chủ yếu xem qua đỡ nghiện, hoặc là mua không nổi, hoặc là không nỡ mua.

Hạ Nhan ngược lại không thiếu tiền, nhưng đại đa số thời gian cô đều ở trong cửa hàng, mặc đồ đi làm là đủ, chi xài nhiều hơn cho tiền thuê phòng và mỹ phẩm.

Cuối cùng Phùng Thiến cũng tìm thấy một chiếc váy mà cô ấy thích, giá cả lại hợp lí, đến phòng thử đồ để mặc vào.

Hạ Nhan ngồi trên ghế sa lon bên trong cửa hàng, cúi đầu lướt điện thoại, cho đến khi cách đó không xa truyền đến một cuộc nói chuyện.

“Cửa hàng này phong cách cũng không tệ lắm.”

“Không được, đến thương hiệu đều chưa nghe nói qua, vừa nhìn chính là hàng rẻ tiền.”

Hạ Nhan sắc mặt biến hóa, ngẩng đầu, nhìn thấy Phạm tiểu thư kéo tay Tần Thịnh, hai người song song đứng ngoài cửa hàng, Tần Thịnh vẫn còn đang nhìn quần áo trong cửa hàng, có vẻ thích kiểu dáng của những bộ quần áo này, mà Phạm tiểu thư đã không còn kiên nhẫn lôi kéo ông đi về phía trước.

Hạ Nhan không nhìn thấy Tần Thịnh nhưng vẫn còn có thể nghe được âm thanh cưng chiều của ông: “Được được được, em nói đi chỗ nào liền đi chỗ đó, đừng kéo ta như thế.”

Khi khoảng cách càng xa, Hạ Nhan rốt cục cũng nghe không được giọng nói của Tần Thịnh.

Cô nhìn phương hướng Tần Thịnh rời đi, quỷ thần xui khiến, đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn bé.

Năm cô sáu tuổi, ba mẹ ly hôn.

Ly hôn là bởi vì ba cùng người khác nhắn tin lẳng lơ, mẹ thất vọng với ông ấy, ba muốn giữ mẹ lại nhưng cuối cùng vẫn ly hôn trong hòa bình.

Ba vẫn luôn là người cuồng công việc, mẹ sau khi ly hôn cũng bắt đầu theo đuổi sự nghiệp của bà, hai vợ chồng đều không có bao nhiêu thời gian ở cùng cô.

Ba dù sao cũng là chủ của một chuỗi nhà hàng, thời gian tự do hơn so với mẹ, thỉnh thoảng sẽ cùng cô đi ăn cơm, mua quần áo.

Hồi Hạ Nhan còn là học sinh tiểu học, vừa chán ghét tính phong lưu của ba, nhưng cũng muốn được làm bạn với ông.

Có một lần, ba đưa cô đi cửa hàng mua váy, Hạ Nhan vẫn chưa chọn được thứ cô thích, ba liền không kiên nhẫn, dỗ dành cô tùy ý chọn một kiểu. Hạ Nhan cẩn thận từng li từng tí suy đoán tâm tình của ông, đành phải cầm một bộ đi thử, khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, chờ mong ba sẽ khen mình một câu thì ông lại đang gọi điện thoại, ông ấy liếc nhìn cô vài lần trong khi gọi điện thoại, sau đó giả dối khen ngợi hai câu, rồi mua cho cô chiếc váy đó, lái xe đưa cô về nhà, sau đó nghênh ngang rời đi.

Chiếc váy mới còn gắn mác đã bị Hạ Nhan ném vào thùng rác.

Cô căn bản không thích chiếc váy kia, càng không thích người ba như thế.

Nhưng bây giờ, ông lại ngoan ngoãn đi cùng cô bạn gái nhỏ.

Hạ Nhan cũng không ghen ghét Phạm tiểu thư, bởi vì cô rất rõ, không bao lâu nữa ông sẽ chia tay với Phạm tiểu thư rồi tìm kiếm kích thích mới.

Hạ Nhan chỉ là một nơi nào đó trong lòng không quá dễ chịu.

Lấy điện thoại di động ra, Hạ Nhan chọn một bức ảnh chụp cùng Phùng Thiến khi đi ăn đăng lên, tiêu đề—— giải trí cuối tuần.

Từ gia.

Từ Nghiễn Thanh vừa quét dọn vệ sinh xong, cũng đã tưới nước cho hoa mà mẹ đang trồng, ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, anh cầm điện thoại di động lên.

Trước kia Từ Nghiễn Thanh không có hứng thú xem vòng bạn bè nhưng từ khi thêm bạn với Hạ Nhan, anh lập tức có thói quen mới.

Quét một cái liền đến trạng thái của Hạ Nhan.

Từ Nghiễn Thanh phóng to ảnh chụp, chỉ nhìn Hạ Nhan.

Mắt cô trong veo như nước suối, nụ cười cong lên giống vần trăng.

Đúng là một cô gái thích cười.

Khi anh đi lấy xe vào thứ ba tuần sau lại có thể nhìn thấy cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN