Bọn họ tới ký túc xá Omega đón Tinh Kỳ, Tinh Kỳ thấp hơn Giang Miên một khoảng, ngũ quan trẻ con đáng yêu, sống mũi đeo kính gọng đen.
Bốn người chào hỏi, cùng nhau tới khu vực sau trường học.
Giang Miên dẫn họ tới quán lẩu bên dưới hầm B1 khu mua sắm, hôm nay là ngày báo danh nên quán khá đông.
Bọn họ tìm một bàn khuất, Giang Miên chọn chỗ cạnh Doãn Phỉ Dương rồi kéo Tinh Kỳ đi chọn gia vị.
Kỳ Liên Thăng cả đường im như thóc, đến giờ mới dám mở máy: “Sao tôi thấy anh Giang kiểu như không thích ông ấy nhỉ?”
“Nhà người ta còn ba đứa em.
” Doãn Phỉ Dương nâng cái đĩa ban nãy Giang Miên chọn lên.
“Nhà người ta có ba đứa em thì liên quan gì?” Kỳ Liên Thăng đầu đầy dấu hỏi chấm, “Hai người không có quan hệ gì, anh ấy coi ông như em trai, nhưng hai người liên hôn đấy, thích ông thì tại sao lại đối xử cái kiểu đó.
”
“…” Doãn Phỉ Dương cụp mắt không nói gì.
Kỳ Liên Thăng càng nghĩ càng thấy sai sai, mạnh dạn dò hỏi: “Thế ông đã nói ông thích người ta chưa vậy?”
Nhìn Doãn Phỉ Dương lắc đầu, Kỳ Lien Thăng đến cạn lời.
Kỳ Liên Thăng vừa ăn vừa âm thầm đánh giá, cuối cùng đưa ra kết luận: Hai người đối diện không yêu thầm nhau, ông đây tình nguyện húp sạch bên cay của lẩu uyên ương giải sầu.
Chia tay nhau ở cổng trường, Doãn Phỉ Dương và Giang Miên quay về chung cư mini, Kỳ Liên Thăng dẫn Tinh Kỳ quay về ký túc xá.
Đi chưa được mấy bước, điện thoại Doãn Phỉ Dương báo Wechat có tin nhắn.
Thăng: Ông có biết chính mình còn con bài tẩy chưa xài tới không?
Thăng: Ông mê anh Giang Miên như điếu đổ, thích anh ấy thật lòng đó
Thăng: Đêm nay, à mà thôi, ngay và luôn đi
Thăng: Ôm người ta cho chắc, nhìn thẳng vào mắt nói cho người ta câu “Em thích anh”
Kỳ Liên Thăng gõ xong đống tin nhắn, nhét điện thoại vào túi, ôm Tinh Kỳ sờ mó cọ cọ.
“Bé cưng Kỳ Kỳ ời ới ơi, em nói xem anh có phải người anh em tốt nhất thế kỷ 21 hong, vì hạnh phúc của anh em vượt núi băng đèo!”
Tinh Kỳ bị cọ đến vùng cổ bị ngứa cười hì hì, tránh né đẩy cậu ta ra.
Mùi chanh nhàn nhạt và mùi Cocacola trên người Tinh Kỳ tỏa ra, gãi cho tim Kỳ Liên Thăng ngứa ngáy.
“Bé cưng Kỳ Kỳ.
” Kỳ Liên Thăng trầm giọng, liếm lên gáy Tinh Kỳ, mặt trầm xuống nhìn vết cắn nhàn nhạt, “Chắc giám thị hôm nay không kiểm tra ký túc đâu nhỉ? Ở lại với anh nhé?”
Đôi mắt long lanh của Tinh Kỳ nhìn qua thấu kính, giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm trong lòng cậu ta: “Chắc là… Không đâu…”
Kỳ – thần trợ công – ngốc nghếch – Liên Thăng bắt đầu lôi lôi kéo kéo giở trò với vợ đẹp.
…
Ánh mặt trời xuyên qua nhành cây chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng khiến mắt Doãn Phỉ Dương hơi đau.
Khóa màn hình xong lại mở khóa màn hình, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể, tâm trạng rối bời lại làm tay chân lạnh lẽo.
Có thể nói với Giang Miên chuyện cậu thích anh ư? Có giống như đang nương cơ hội liên hôn cưỡng ép anh không?
Dương: Lỡ Miên Miên không thích tôi thì sao giờ?
Thăng: Phong thái này đâu giống mi chút nào
Thăng: Sợ cái quần ấy?
Thăng: Thôi cút dùm, anh đây cũng gấp lắm rồi
Doãn Phỉ Dương hít một hơi, ngẩng lên đút điện thoại vào túi áo.
Lúc này cậu mới để ý Giang Miên đã đi trước một đoạn, ánh mắt lo lắng nhìn cậu.
Doãn Phỉ Dương à, sao phải xoắn?
Ở chung với ông bà nội, ông bà nội không câu nệ cười nói, nhưng họ cũng vô cùng nghiêm khắc.
Sinh hoạt tạo nên tính cách lạnh lùng, chèn ép tình cảm trong cậu.
Năm 16 tuổi thích Giang Miên, Doãn Phỉ Dương chỉ dám cất ảnh anh trong ví tiền.
Cuộc liên hôn đưa crush tới trước mặt cậu lại chẳng dám làm gì, quý giá quá nên lại muốn rút lui.
Tình cảm bị dồn nén lâu ngày, cậu sợ khi đã bùng nổ sẽ làm tổn thương người yêu.
“Em sao thế?” Giang Miên bước tới, “Sao mặt trắng bệch vậy, phát sinh chuyện gì à?”
Bàn tay sờ lên trán Doãn Phỉ Dương bị nắm chặt, cậu há mồm thở dốc chỉ nói được đúng một chữ.
“Em…”
“Ừ?”
Sự tĩnh lặng bao quanh cả hai, tiếng lá cây xào xạc vô cùng rõ ràng.
Doãn Phỉ Dương nhắm mắt, buông tay Giang Miên: “Không… Không có gì đâu ạ…”
Đôi tay tính buông ra lại bị nắm ngược lại, Doãn Phỉ Dương trơ mắt nhìn Giang Miên mím môi, mắt lấp lánh giống như đang mỉm cười.
“Phỉ Dương ơi…” Giang Miên cố tình kéo dài giọng gọi tên cậu, “Cho em cơ hội thứ hai, em định nói gì nào?”
Doãn Phỉ Dương thấy mắt hoa lên, vươn tay ôm chặt lấy Giang Miên.
“Thích anh.
” Alpha cao lớn chôn mình trong hõm cổ Giang Miên, nghẹn ngào như đứa trẻ bất lực, “Giang Miên à, em thích anh.
”
“Em thích anh từ lâu rồi…”
Giang Miên hít một hơi, cũng giang tay ôm lại Doãn Phỉ Dương.
“Phỉ Dương, Doãn Phỉ Dương.
” Anh thì thầm bên tai nhóc con, “Trùng hợp ghê, anh cũng thích em.
”.