Cuộc Săn Cừu Hoang - Chương 14: PHẦN 5: Lá thư thứ hai của chuột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cuộc Săn Cừu Hoang


Chương 14: PHẦN 5: Lá thư thứ hai của chuột


(Đóng Dấu Bưu Điện Tháng Năm, Năm Nay)

Thư trước chắc có lẽ tớ đã hơi dong dài một chút. Dù vậy, tớ quên hết những gì mình nói rồi.

Tớ lại đổi địa chỉ. Một chỗ khác hẳn với bất cứ chỗ nào tớ đã từng qua tính đến nay. Ở đây thật sự yên tĩnh. Có lẽ là hơi quá yên tĩnh.

Theo một nghĩa nào đó, tớ đã tới một nơi tớ có thể coi là điểm đến cuối cùng. Tớ cảm thấy như tớ đã đến được nơi số phận sắp đặt mình phải đến. Hơn nữa, tớ cảm thấy tớ đã bơi ngược dòng để đến được đây. Nhưng đó không phải chuyện tớ có thể phán xét.

Viết lách mới tệ làm sao! Nó thật mơ hồ đến mức có lẽ cậu chẳng hiểu tớ đang nói cái gì. Hoặc có lẽ cậu nghĩ tớ đang gắn quá nhiều ý nghĩa vào số phận của mình. Nếu đúng như vậy, tớ là người đáng chịu mọi trách nhiệm.

Tớ muốn cậu biết là tớ càng cố giải thích với cậu những gì đang diễn ra trong đầu mình, tớ lại càng bắt đầu đi lạc đề như thế này. Tuy nhiên, tớ vẫn ổn, có lẽ ổn nhất từ trước đến giờ.

Hãy để tớ viết cụ thể mọi thứ.

Quanh đây, như tớ đã nói trước, thật yên tĩnh khủng khiếp. Không có gì để làm ở đây, vì thế tớ đọc sách (tớ có đủ sách ở đây để có thể đọc trong một thập kỷ) hoặc nghe nhạc FM hoặc nghe đĩa (cũng có cả một lô đĩa ở đây). Đã mười năm rồi tớ không nghe nhiều nhạc đến thế. Điều làm tớ ngạc nhiên là, The Rolling Stones và Beach Boys vẫn còn sung lắm. Thời gian thật sự là một tấm vải lớn dài vô tận, phải không? Chúng ta quen cắt từng mảnh thời gian để vừa với mình, vì thế chúng ta thường tự đánh lừa mình rằng thời gian vừa khớp với mình, nhưng thật ra nó kéo dài mãi.

Ở đây, không có gì vừa với tớ cả. Không có ai ở đây tự biến mình thành thước đo mọi thứ, ca ngợi hay lên án người khác vì kích cỡ của họ.

Thời gian cũng cứ thế trôi như một dòng sông trong vắt. Thỉnh thoảng, chỉ cần ở đây thôi tớ cũng cảm thấy mình không một chút ràng buộc, và tớ lại trở về với trạng thái nguyên thủy của mình. Chẳng hạn như, nếu tớ trông thấy bóng một chiếc ô tô, tớ phải mất đến mấy giây để nhận ra đó là một chiếc ô tô. Đương nhiên, tớ phải sở hữu một loại nhận thức cơ bản rằng đó là một chiếc ô tô, nhưng nó không thật sự nhập vào ý thức tức thời của tớ. Gần đây những trường hợp như thế xảy đến với tớ ngày một nhiều hơn. Có lẽ đó là vì đã lâu rồi tớ sống một mình.

Thị trấn gần nhất mất khoảng một tiếng rưỡi đi xe. Không, nó thậm chí không phải là một thị trấn nữa. Hãy tưởng tượng một thị trấn nhỏ nhất, rồi rút xuống chỉ còn cái khung thôi. Tớ ngờ là cậu không thể hình dung ra cảnh đó. Tớ đoán là người ta dù sao vẫn phải gọi nó là một thị trấn. Mình có thể mua quần áo, thực phẩm, xăng dầu. Và nếu mình có nhu cầu trông thấy loài người thì nhu cầu ấy sẽ được đáp ứng ở đó.

Suốt cả mùa đông, đường sá đóng băng và hầu như không xe cộ nào có thể chạy qua đây. Những chỗ không là đường thì ẩm ướt, vì thế mặt đất đóng băng như nước quả đóng đá. Khi có tuyết rơi, không thể nói được đâu là đường đâu không là đường. Đó là một khung cảnh có thể coi là tận cùng thế giới.

Tớ đến đây vào đầu tháng Ba. Lái xe qua lúc thời tiết và đường sá tệ nhất, xích buộc quanh lốp xe jeep. Cứ như bị đi đày đến Siberia. Nhưng giờ là tháng Năm và tuyết đã tan hết. Kể từ tháng Tư trở đi, núi non rung chuyển vì tuyết lở. Cậu đã bao giờ nghe thấy tuyết lở chưa? Ngay sau khi tuyết lở là khoảng yên lặng hoàn hảo nhất. Một sự yên lặng trọn vẹn, hoàn toàn. Người ta hầu như mất đi cảm giác mình đang ở đâu. Yên lặng đến mức đó.

Bị cô lập trong núi non ngần ấy thời gian, tớ không hề ngủ với một mống đàn bà nào trong ba tháng qua. Thực ra điều này không hề tệ chút nào. Tương tự, nếu tớ cứ ở vậy như thế lâu hơn nữa, tớ biết mình sẽ không còn quan tâm đến mọi người nữa, đó không phải là điều tớ muốn. Vì vậy tớ đang nghĩ là khi thời tiết ấm hơn chút tớ sẽ đi loanh quanh tìm ình một người đàn bà. Tớ không muốn khoe khoang đâu, nhưng tìm đàn bà chưa bao giờ là chuyện khó đối với tớ. Chừng nào tớ không quan tâm – và việc ở đây là bằng chứng sống rằng tớ không quan tâm – thì khả năng hấp dẫn giới tính thật dễ dàng, không thành vấn đề. Đối với tớ tán tỉnh đàn bà không có gì là khó. Vấn đề là, tớ không thấy thoải mái với cái khả năng này của mình. Nghĩa là, khi sự việc đạt đến một mức nào đó, tớ không còn biết được khi nào bản thân mình dừng lại và khi nào khả năng hấp dẫn giới tính của mình bắt đầu. Giống như khi nào Olivier[1] ngừng lại và Othello bắt đầu? Vậy nên giữa chừng khi tớ thấy mình không thu được gì từ công sức tớ bỏ ra, tớ tung hê tất cả. Điều này gây rắc rối ọi bên liên quan. Cả cuộc đời tớ cho đến lúc này không là gì ngoài sự lặp lại liên tục điều này.

Nhưng lần này tớ cảm thấy may mắn (thật vậy đó) là tớ không có gì để vứt bỏ cả. Một cảm giác tuyệt vời. Thứ duy nhất tớ có thể vứt bỏ là chính bản thân mình. Vứt bỏ chính bản thân mình không phải là một ý tồi. Không, thế thì nghe chừng có vẻ lâm ly thống thiết quá. Dẫu sao thì bản thân ý tưởng đó không hề lâm ly thống thiết chút nào. Tớ không cảm thấy thương hại chính mình. Chỉ là nghe có vẻ như vậy khi tớ viết ra.

Than vãn và rên rỉ.

Tớ đang kể lể về cái quái gì ấy nhỉ?

Đàn bà, đúng rồi.

Mỗi một người đàn bà đều có một ngăn kéo đánh dấu “đẹp”, chất đủ loại đồ tạp nhạp vô nghĩa. Đó là chuyên môn của tớ. Tớ lôi từng mảnh đồ tạp nhạp ấy ra, phủi sạch bụi, và tìm một ý nghĩa nào đó cho chúng. Tớ nghĩ đó chính là khả năng hấp dẫn giới tính. Nhưng như vậy thì đã sao nào? Để làm gì cơ chứ? Muốn làm vậy thì không có cách nào khác là phải sống khác với bản thân mình.

Vì vậy giờ đây tớ nghĩ về tình dục một cách thuần túy và đơn giản. Nếu tớ chỉ chú trọng đến tình dục mà thôi thì không cần phải đau khổ về việc liệu tớ có cảm thấy thương hại mình hay không.

Giống như uống bia bên bờ Biển Đen ấy.

Tớ vừa soát lại những gì mình đã viết. Đây đó có đôi chỗ không thống nhất, nhưng theo tiêu chuẩn của tớ thì khá thành thực. Càng thành thực hơn bởi vì nó thật nhàm chán.

Tớ thậm chí có vẻ như không viết là thư này cho cậu. Có lẽ hòm thư cũng xa xôi như ý nghĩ của tớ vậy. Nhưng đừng có giận tớ về việc đó. Mất một tiếng rưỡi đi xe jeep mới đến hòm thư gần nhất.

Từ đây trở đi, lá thư này được gửi cho cậu.

Tớ có hai việc muốn nhờ cậu. Không có việc nào là gấp cả, vì thế cậu có thể giải quyết chúng lúc nào cũng được. Tớ thật sự cám ơn cậu. Ba tháng trước đây tớ có lẽ đã không thể cho phép mình nhờ vả cậu bất cứ điều gì. Nhưng giờ thì tớ có thể. Vậy là tiến bộ rồi, tớ đoán vậy.

Việc đầu tiên là một lời đề nghị về mặt tình cảm. Có nghĩa là nó liên quan tới “quá khứ”. Năm năm trước khi tớ bỏ thị trấn đi, tớ ra đi vội vã lộn xộn quá, tớ quên không nói lời từ biệt đến một số người. Cụ thể là, cậu và anh J và một người phụ nữ cậu không biết. Tớ cho là tớ có thể trực tiếp gặp cậu để nói lời từ biệt, nhưng với hai người kia tớ biết tớ sẽ không bao giờ có cơ hội. Vì thế nếu cậu có bao giờ trở lại nơi đó, cậu có thể tạm biệt họ hộ tớ được không.

Tớ biết đó là một lời đề nghị ích kỷ. Tớ nên tự mình viết thư cho họ. Nhưng nói thật nhé, tớ thà để cậu trở lại đó và thay mặt tớ thăm họ. Tớ biết là cảm xúc của mình sẽ được diễn tả rõ ràng hơn theo cách đó. Tớ gửi kèm theo đây địa chỉ và số điện thoại của cô ấy. Nếu cô ấy đã chuyển đi hoặc giờ đã lấy chồng, không sao cả, cậu không phải đến gặp cô ấy. Thôi cứ để mặc thế. Nhưng nếu cô ấy vẫn ở địa chỉ cũ, chuyển lời hỏi thăm của tớ đến cô ấy.

Và nhớ chuyển lời hỏi thăm của tớ đến anh J nữa nhé. Hãy uống một ly bia cho tớ.

Đó là một việc.

Việc thứ hai muốn nhờ cậu có lẽ hơi kỳ quặc một chút.

Tớ gửi kèm theo đây một bức ảnh. Một bức ảnh cừu. Tớ muốn cậu đặt nó ở một nơi nào đó, tớ không quan tâm nơi nào, miễn là một chỗ người ta có thể thấy nó. Tớ nhận thấy mình đề nghị cậu điều này khá đường đột, nhưng tớ không còn ai để mà nhờ. Tớ sẽ cho cậu hết đến từng gam hấp dẫn giới tính cuối cùng của tớ nếu cậu giúp tớ chuyện này. Tuy vậy, tớ không thể nói cho cậu lý do tại sao. Bức ảnh này quan trọng đối với tớ. Một lúc nào đó sau này, tớ sẽ giải thích mọi việc với cậu.

Tớ kèm theo một tấm séc. Hãy dùng nó cho bất kỳ khoản chi phí nào. Cậu không phải lo chuyện tiền nong. Tớ thậm chí còn thấy khó mà tiêu tiền ở đây, với lại dù sao thì lúc này chuyện đó nằm trong giới hạn những điều tớ có thể làm cho cậu.

Nhớ là đừng quên uống một ly bia cho tớ.

Bạn cậu,

Chuột

Tôi tìm thấy bức thư trong hộp thư khi rời căn hộ và đọc nó tại bàn làm việc ở văn phòng.

Dấu bưu điện bị xóa không đọc nổi. Tôi xé phong bì. Bên trong là một tấm séc một trăm ngàn yên, một mẩu giấy đề tên và địa chỉ của một người phụ nữ, và một bức ảnh đen trắng chụp cừu. Bức thư được viết trên giấy viết thư xanh lá cây nhạt cùng loại với lá thư trước và tấm séc được rút ra từ một ngân hàng ở Sapporo. Điều đó có nghĩa là Chuột đã tiến xa hơn về phía Bắc Hokkaido.

Đoạn thư nói về tuyết lở không khiến tôi để ý, nhưng như Chuột đã nói, bức thư cho tôi cảm giác đó là một bức thư thành thật. Ngoài ra, không ai lại gửi một tấm séc một trăm ngàn yên để đùa cả. Tôi mở ngăn kéo bàn rồi quẳng thư từ và mọi thứ vào.

Có thể vì cuộc hôn nhân của tôi lúc bấy giờ đang tan vỡ nên mùa xuân năm ấy không đem lại cho tôi niềm vui nào. Vợ tôi không về nhà đã bốn ngày rồi. Bàn chải đánh răng của cô ta bên chậu rửa đóng bánh và nứt như một mảnh hóa thạch. Sữa trong tủ lạnh bốc mùi chua, và con mèo lúc nào cũng đói. Mùa xuân rót thứ ánh nắng lờ mờ vào khung cảnh này. Ít ra là ánh mặt trời lúc nào cũng không mất tiền mua.

Một ngõ cụt kéo dài thăm thẳm – có lẽ đó chính là thứ mà cô ta muốn nói.

Chú thích

[1] Diễn viên, đạo diễn sân khấu người Anh, nổi tiếng với các vai diễn trong kịch Shakespears như Othello và Richard III.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN