Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lâm Tiểu Ngốc Và Không Biết Xấu - Chương 15: Gia hạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lâm Tiểu Ngốc Và Không Biết Xấu


Chương 15: Gia hạn


Cửa ải cuối năm buông xuống, gia hạn cũng đã đến lúc rồi. Tiểu ngốc đắc ý a, tiểu ngốc hưng phấn a, ngày cậu vươn mình rốt cục đã tới rồi.

Buổi tốt, ghế lô của nhà hàng nào đó.

Tiểu ngốc: “Tôi muốn từ chức! Không thì anh tăng lương cho tôi! Phải thêm một vạn đồng!!”

Không biết xấu hổ đáng thương ngưng mắt nhìn tiểu ngốc: “Lâm tiểu ngốc đồng học, kẻ hèn này vốn buôn bán nhỏ…”

Tiểu ngốc: “Mặc kệ! Không thêm cho tôi thì tôi sẽ không tiếp tục nữa! Ai muốn làm cấp dưới của anh để mỗi ngày bị ức hiếp chứ! Hừ.”

Không biết xấu hổ tiếp tục thương cảm: “Vậy bữa cơm cuối cùng này của chúng ta làm dịu đi quan hệ trên dưới của chúng ta rồi, phục vụ, thêm mấy bình rượu tới đây…”.

Tiểu ngốc đờ ra… Hình như… Mình là hơi quá phận nhỉ?

Say mèm, tiểu ngốc quên bản thân là thế nào về nhà rồi….

Ngày thứ hai đi làm, trên bàn bày ra một văn kiện photocopy gia hạn hợp đồng!! Tiểu ngốc thất kinh, cầm lên nhìn qua, chỗ mà có “Hiệp ước một năm”, bị người nào đó dùng bút bi gạch bỏ, sửa thành “thẳng đến khi công ty đóng cửa”! Tiểu ngốc tiếp tục say vươn mình, tiền lương…. Không đổi… Phía dưới cùng, là vân tay của mình….

Qủa nhiên… Nhà tư bản là không thể đồng tình mà.

╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Chương 16_Nhà hàng Nhật Bản hay là ăn lẩu

Con trai nhà dì căn tin kết hôn, xin nghỉ một ngày, lúc trưa, tiểu ngốc và các bà chị liên quan mắt to trừng mắt nhỏ, bởi vì các bà chị nhất trí tỏ vẻ, sẽ không xuống bếp!

Cuối cùng thương nghị quyết định, đi ra ngoài ăn! Không biết xấu hổ vừa lúc đi gặp khách hàng về, thấy mọi người hăng hái vang dội, hài lòng nói: “Được, đi ra ngoài ăn, tôi mời khách!”

Lời vừa nói ra, một mảnh gầm trời. Mọi người lên mạng tìm cửa hàng Nhật Bản gần đây nhất đắt nhất, chuẩn bị ăn cùng ông chủ để trút phẫn hận ức hiếp.

Lúc không biết xấu hổ thông báo xong, vừa nhướn mày lên, không nói lời nào, bà chị bàn trực không vui vẻ nói: “Chủ tịch, ngài sẽ không tiếc chứ?”

Không biết xấu hổ cười rất ư là phơi phới: “Sao lại thế chứ, tôi chỉ là nghĩ, có phải mỗi người đều thích ăn ở trong nhà hàng Nhật Bản hay không đây? Nếu như có một người không thích, chúng tay đây vẫn đi ăn, vậy không phải rất không tôn trọng người ấy sao?”

Toàn thể nhân viên càng phơi phới: “Sẽ không đâu, chúng tôi đều thích ăn ~~~~~~~”.

“Nga ~~~” Không biết xấu hổ tiếp tục, “Ăn trong nhà hàng Nhật Bản cũng được, nhưng mà nhất định phải uống rượu trong a, con người của tôi không biết vì sao a, vừa uống rượu trong thì không tiếp nhận được, vừa uống say thì mượn rượu làm càn, mà mượn rượu làm càn thì đùa giỡn lưu manh, vậy cũng không sao chứ?”

“Không sao ~~~” Các bà chị càng thêm nhộn nhạo.

“Cậu cũng không sao chứ?” Không biết xấu hổi hỏi Lâm tiểu ngốc.

Lâm tiểu ngốc suy nghĩ một chút: “Kỳ thực, các chị à, tôi nghĩ mình ăn lẩu vừa tiện lại ngon tương đối hợp với chúng ta…”

Vì thế Lâm tiểu ngốc bị khinh bỉ hơn tháng liền, mỗi khi đến lúc ăn lại bị quở trách, tiểu ngốc trong lòng yên lặng rơi lệ, anh ta sẽ không làm gì với các người, chính là anh ta khẳng định sẽ làm gì với tôi a….

╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN