Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 39
Phạm Tử Chính là đại thiếu gia nhà Hữu thừa tướng, Trường An chỉ là tên tục của hắn.
Đỗ Thu Nương nhìn tên ngốc Trường An trước mắt, không cách nào liên hệ người này và Phạm Tử Chính trong miệng Trương Nguyên Bảo là một được.
Phạm Tử Chính, vị thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Tề, tài hoa hơn người, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, văn có thể trị quốc, võ có thể định quốc. Cơ hồ những từ có thể dùng để khen ngợi một người đều dùng được với hắn. Đời trước, việc nàng thích làm nhất mỗi ngày là hễ có thời gian rảnh sẽ chạy ra quán trà nghe những người thuyết thư mù kể những giai thoại của Phạm Tử Chính.
Giờ nhớ lại, giai thoại nàng có ấn tượng sâu sắc nhất là…. Cho đến khi nàng chết, tên ngốc này đã nạp ba mươi tám người thiếp, nổi tiếng phong lưu khắp từ nam chí bắc.
Đỗ Thu Nương lại nhìn Phạm Trường An, mắt hắn trong đến mức có thể thấy cả bóng nàng bên trong, khuôn mặt thì vừa ngây ngô lại lo lắng, sợ nàng thật sự tức giận vứt bỏ hắn. Một Phạm Trường An như vậy có thể biến thành Phạm Tử Chính tài hoa phong lưu nhất Đại Tề? Mấy ngày nay, nàng vừa nhìn Diêu thị, vừa ngẫm về tương lai của Phạm Tử Chính, càng cảm thấy như đang sống trong mơ, nhưng mỗi khi véo bắp đùi thì vẫn rất đau, rõ ràng là nàng đang ở hiện thực.
Trong lòng Đỗ Thu Nương có rất nhiều lo lắng, nhưng chỉ có thể giả bộ trấn định, tới khi thấy Phạm Trường An sao có thể không bộc phát?
Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương nói, vội bĩu môi, kéo ống tay áo nàng, tội nghiệp nói, “Ta vốn định nói cho nàng biết, nhưng chưa kịp gì hết thì nàng đã bị bắt đi rồi. Có điều, nếu ta là nhi tử của thừa tướng, vậy nàng là nhi tức của thừa tướng đó! Ta vẫn là Phạm Trường An, nàng vẫn là Đỗ Thu Nương, hai ta vẫn là phu thê! Chẳng lẽ nàng chê ta là nhi tử của thừa tướng nên muốn bỏ ta sao?”
“Chàng nghĩ hay quá ha!” Đỗ Thu Nương dùng cùi chỏ thúc Phạm Trường An một cái.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An vì bôn ba nhiều ngày mà khuôn mặt vốn trắng trẻo đã xuất hiện nhiều vết nứt nẻ, bèn kéo tay hắn nhìn thử, quả nhiên do không quen cỡi ngựa nên lòng bàn tay đã bị dây cương siết ra mấy vết lớn, có vết còn đang chảy máu, cách ăn mặc lại chẳng khác gì một thôn dân nơi núi non hoang dã. Nàng xúc động nói, “Ta tích phúc không biết mấy đời mới gặp được chàng, sao có thể buông bỏ chứ?”
Trừ khi…. Đời trước Phạm Trường An có rất nhiều thê thiếp nhưng đời này hắn chỉ có thể là của một mình nàng! Đỗ Thu Nương nhìn Phạm Trường An nghĩ thầm.
Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương nói nhỏ, “Trừ khi chàng chê ta không xứng với chàng, muốn bỏ ta cưới người khác!” bèn vội vàng móc túi tiền của hắn ra cho nàng xem, khóc lóc kể lể, “Thu Nương, ta cưới người khác không nổi đâu, nàng đừng lo! Tiền của ta đều bị nàng tịch thu hết rồi mà….”
“….” Đỗ Thu Nương suýt nữa chết vì sắc nước bọt, nhưng nhờ vậy cảm xúc buồn phiền đã tan biến hết. Nàng bỗng cắn mạnh một cái lên tay Phạm Trường An.
Phạm Trường An ‘A a…’ mấy tiếng, dậm chân liên tục, chờ Đỗ Thu Nương nhả ra, lại ấm ức nói với đôi mắt ngập nước, “Nàng hết giận chưa? Nếu còn thì cắn thêm nữa đi!”
Hì hì, tên ngốc này, nghĩ nàng là chó sao? Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, buồn cười nghĩ thầm. Vừa lúc bọn nha hoàn bưng nước nóng vào, nàng bèn kêu hắn nhanh đi tắm rửa rồi bôi thuốc lên vết thương. Sau đó, nàng lại giúp hắn mặc bộ đồ mới Diêu thị đã chuẩn bị, mặc xong, nàng phải thừa nhận đây mới đúng là bộ dáng của một công tử tao nhã tuấn tú. Nhưng chỉ một giây sau, sự ngây ngô của hắn đã khiến nàng lập tức đánh mất suy nghĩ này.
“Thu Nương, nàng xem này, bộ đồ đẹp quá! Tính ra chúng ta trở về phủ thừa tướng cũng có chỗ tốt chứ ha! Hì hì….”
“….”
Hai người tuy rất vui mừng khi gặp lại, nhưng dù gì phụ thân Phạm Trường An vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, hắn lại bôn ba đường dài mệt nhọc nên vừa đặt đầu xuống gối đã lập tức ngủ say.
Hôm sau, hai người mới bắt đầu nói chuyện tỉ mỉ. Thứ nhất là về Phạm lão thái thái. Năm đó, trong lúc nhất thời tức giận, mẫu thân Phạm Trường An hi vọng hắn vĩnh viễn cách nơi này thật xa, bèn bảo Phạm Trường An kêu Phạm lão thái thái là tổ mẫu, nhưng thật ra, Phạm lão thái thái chỉ là nhũ mẫu trong nhà họ Phạm. Phạm Trường An không đành lòng để lão thái thái trở lại Phạm phủ tiếp tục làm người hầu, vốn muốn đặt mua một ít sản nghiệp cho lão thái thái ở trong thành. Nhưng Đỗ Thu Nương lại nói, Phạm Tử Ngọc đã chuẩn bị sẵn cả rồi, Phạm lão thái thái sẽ ở trong ngõ Ngưu Đầu cách Phạm phủ không xa, có hai tiểu nha đầu hầu hạ, muốn qua thăm cũng chỉ tốn một khắc thời gian. Lúc này Phạm Trường An mới an tâm, nói mấy ngày nữa sẽ đi thăm.
Thứ hai là về đất đai nhà cửa ở thôn An Bình, trước khi đi, Phạm Trường An đã lường trước có lẽ thật lâu sau mới về được, bèn giao tất cả khế ước cho Đỗ lão hán. Hắn vốn nghĩ xem như hiếu kính Đỗ lão hán luôn, nhưng Đỗ lão hán không chịu, nói sẽ thay hai người oi sóc mấy thứ này.
Đỗ Thu Nương nghe vậy, vừa nghĩ tới trong thời gian ngắn không thể quay về thôn An Bình được đã bắt đầu có chút nhớ nhà. Phạm Trường An an ủi nói chờ mọi chuyện ổn định, sẽ đón cả nhà tới. diễ’.ưn.đàn/lê,quư,ý.đô,n Lúc này Đỗ Thu Nương mới vui vẻ lại, bảo Phạm Trường An viết một lá thư mau chóng cho người mang về nhà.
Phạm đại thiếu gia trở về vốn là chuyện lớn của nhà họ Phạm, nhưng vì Phạm thừa tướng vẫn chưa tỉnh lại, nên tiệc chào đón trông có vẻ rất đìu hiu.
Chiều ngày thứ hai Phạm Trường An về, Lý thị, phu nhân hiện tại của Phạm thừa tướng, cũng chính là kế mẫu của Phạm Trường An xuất hiện, bên cạnh là Diêu thị.
Đỗ Thu Nương vốn nghĩ Lý thị giờ mới xuất hiện là vì muốn ra uy với Phạm Trường An, ai ngờ Diêu thị đã giải thích trước, nói mấy ngày trước Lý thị vẫn luôn ở bên cạnh trông Phạm thừa tướng không chợp mắt, hôm kia ngã bệnh, nay mới khỏe lại đã vội tới thăm Phạm Trường An trước.
Lý thị tuy đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn những nét đẹp thời thiếu nữ, cũng cực kỳ dịu dàng. Có điều thái độ Phạm Trường An vẫn luôn nhàn nhạt, từ đầu tới cuối đều xưng là ‘Phạm phu nhân’. Lý thị nhiệt tình lại như bị dội nước lạnh, bèn đưa cho Đỗ Thu Nương một đôi vòng ngọc phượng huyết rồi thôi, không trò chuyện tâm sự gì nữa. Đỗ Thu Nương vốn không nhận, nhưng Lý thị lại nói vòng ngọc này vốn có hai đôi, một đã cho Diêu thị, một là để dành cho thê tử của Phạm Trường An.
Thành thân vốn do lời phụ mẫu, phải có người mối mai đàng hoàng, nhưng ngày hai người thành thân, phụ mẫu Phạm Trường An đều không có mặt, nếu nhà họ Phạm không thừa nhận, Đỗ Thu Nương sẽ mang danh tằng tịu với người. Mấy ngày nay nàng luôn lo nghĩ, hiện tại có thể nói là nàng danh không chính ngôn không thuận. Nay Lý thị tặng đôi vòng tay này, tượng trưng cho thân phận nhi tức nhà họ Phạm, cộng thêm thấy Phạm Trường An khẽ vuốt cằm, nàng mới nhận.
Giữa chừng, Diêu thị lấy cớ muốn dẫn Đỗ Thu Nương đi dạo trong phủ một vòng cho quen, rủ nàng đi. Đỗ Thu Nương nghĩ hẳn là Lý thị có việc muốn nói riêng với Phạm Trường An, bèn đồng ý.
Lúc Đỗ Thu Nương về phòng lại, Phạm Trường An đang đứng một mình bên cửa sổ ngẩn người. Nàng nhìn bóng lưng của hắn, chẳng biết tại sao lại thấy rất đau lòng, bèn tiến lại gần hắn.
Phạm Trường An bỗng xoay người vùi đầu vào cổ Đỗ Thu Nương khiến nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được bả vai hắn cứ co rúm từng hồi.
Đời này, số lần Phạm Trường An khóc không quá ba. Giờ thấy hắn khóc, trong lòng Đỗ Thu Nương vô cùng khổ sở, vòng ôm lại hắn. Cuối cùng, chẳng biết tại sao, chính nàng lại khóc còn thảm thiết hơn cả hắn, khiến hắn luống cuống chẳng biết phải làm sao.
“Sao nàng lại khóc?”
“Ta khóc mặc kệ ta! Ta thích thì khóc thôi!” Đỗ Thu Nương nói.
“…..”
Phạm Trường An vĩnh viễn sẽ không biết, kể từ khi gả cho hắn, tất cả vui buồn yêu giận của hắn đều ảnh hưởng tới Đỗ Thu Nương. Hắn cười một tiếng, nàng cảm thấy không có khó khăn gì không vượt qua được. Hắn đau khổ, nàng lập tức khóc to giùm hắn, mong giúp hắn vơi đi một nửa khổ sở.
Phạm Trường An sốt ruột vừa dùng ống tay áo lau nước mắt cho Đỗ Thu Nương, vừa dỗ dành liên tục, vội tới mức đổ mồ hôi đầy người, bất giác đã quên đi mất phiền não của bản thân.
Một lúc sau, Phạm Trường An bỗng nhiên nói, “Thái y vừa tới khám, nói người đó sắp chết rồi, không cứu được.”
“…..” Miệng Đỗ Thu Nương há rồi lại đóng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng phải nói gì? Nói cho Phạm Trường An biết, thật ra đáng lẽ Phạm thừa tướng đã chết từ lúc bị hành thích rồi, sau này trong triều có thể nói là bầu trời của riêng một mình Tả thừa tướng? Hay nên nói, đừng lo lắng! Không bao lâu nữa, Phạm Trường An sẽ thành Phạm Tử Chính nổi tiếng khắp nơi, từng bước đưa nhà họ Phạm tiến lên đỉnh huy hoàng một lần nữa?
Lần đầu tiên Đỗ Thu Nương phát hiện, việc nàng biết trước chuyện tương lai có lẽ cũng là một gánh nặng vô cùng to lớn.
Nhưng, biết đâu…. sẽ có gì đó khác đi? Đỗ Thu Nương nghĩ tới phụ thân nàng đã tìm được đường sống trong chỗ chết, rồi việc Trương Thu Hoa, thời gian xảy ra vụ án gian lận trong trường thi vân vân.
Hai mắt Đỗ Thu Nương đột nhiên sáng rực lên, lập tức véo tay Phạm Trường An mắng, “Khóc cái gì mà khóc! Công công của ta còn sống sờ sờ kìa, chúng ta mau tới thăm thôi!”
Lúc này, Trương Bác Hưng bỗng kích động chạy vào, thở hổn hển nói, “Trường An, đệ mau đi qua đi, phụ thân đệ sắp không xong rồi!”
Phạm Trường An vội vàng đứng dậy chạy vào viện Phạm Trọng Lương ở.
Trên đường tới, Phạm Trường An luôn nghĩ, nỗi đau khổ nhất trong đời người có lẽ là tử muốn dưỡng mà phụ mẫu đã không thể chờ. Nếu phụ thân tỉnh lại, hắn nhất định sẽ nói cho phụ thân biết, thật ra mẫu thân vẫn luôn yêu phụ thân. Thậm chí mẫu thân còn để lại cho hắn một phong thư, dặn hắn sau khi trưởng thành nhất định phải về lại Phạm phủ, ngày đó mẫu thân đưa hắn đi, một là vì tức giận, hai cũng là vì muốn hắn có thể bình yên lớn lên ở một nơi không có âm mưu không có làm hại lẫn nhau mà thôi. diễbln.đàn,lê,quý/’đôư.n Năm đó, mẫu thân có thể chấp nhận việc phụ thân phong lưu nạp mười mấy tiểu thiếp, thì sao lại không thể chấp nhận sự tồn tại của mẫu tử Phạm Tử Ngọc được chứ?
Lúc Phạm Trường An đến nơi thì nhóm tiểu thiếp đã quỳ đầy trước cửa, khóc lóc ỉ ôi ầm ĩ. Lý thị đứng trong sân cau mày quát, “Khóc cái gì! Lão gia còn sống sờ sờ kìa! Ai nấy tự về phòng mình đi, đừng ở đây ảnh hưởng lão gia nghỉ ngơi!”
Phạm Trường An lách qua những tiểu thiếp kia bước vào phòng. Phụ thân hắn đang lẳng lặng nằm trên giường, đắp một cái chăn còn dính vệt máu tươi đen thùi. Phạm Tử Ngọc ngồi trên xe lăn bên cạnh giường, im lặng không nói.
Phạm Trường An nhìn người hắn giống như đúc, bỗng nhiên nhận ra trong lòng hắn đã chẳng còn chút tức giận nào nữa.
Đại phu đứng bên giường cúi đầu, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi.
Phạm Tử Ngọc nói, “Đại ca, vừa rồi phụ thân có tỉnh một lúc, ói ra một búng máu xong lại ngất đi…. Đại phu nói, sợ là không trị được nữa….”
Phạm Trường An nghe xong phiền não hỏi lại, “Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!