Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 51
Phạm Trường An dần tiến sát người Đỗ Thu Nương, rồi nằm hẳn lên lưng nàng. Hắn thầm nghĩ: chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘thoải mái’, quả nhiên không uổng công hắn cố gắng vuốt ve nãy giờ.
Đỗ Thu Nương cảm giác Phạm Trường An càng ngày càng gần, mím môi cười nói, “Ta biết ngay mà, chồn chúc tết gà, chẳng có gì tốt lành hết….”
Phạm Trường An cười hì hì ôm Đỗ Thu Nương từ phía sau, dùng bộ râu vừa mới nhú lên đâm vào vành tai nàng, khiến nó đỏ lên, nói, “Nương tử trách lầm tướng công rồi….”
Bỗng nhiên Phạm Trường An buông Đỗ Thu Nương ra, bước lên bờ. Đỗ Thu Nương chiêm ngưỡng tấm lưng rắn và chặp chân dài của Phạm Trường An, cảm thấy rất tự hào: Trường An nhà nàng không thua gì dạ minh châu, bởi vậy phải giấu cho thật kỹ, nếu không sẽ khiến kẻ khác mơ ước, thèm muốn.
“Nương tử, nàng có biết vì phòng này gọi là ‘Một dòng sông xuân’ không? Phạm Trường An ngồi trên bờ cười xấu xa nhìn Đỗ Thu Nương đầy ẩn ý, thừa dịp nàng thất thần, đột nhiên ôm nàng ra khỏi nước. Nàng giật mình kêu lên một tiếng. Hắn cười to, ra vẻ rất hài lòng với trò quái của hắn.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An cười hả hê, tức giận muốn nhéo người, lại bị hắn ngăn lại. diơễn.đàn/lê,q;muý,đôlmn Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu hôn lên một cái, rồi nói nhỏ “Lúc nào tức giận là lại nhéo ta, phải sửa cái tật xấu này đi mới được!” Dứt lời, hắn lại duỗi đầu lưỡi liếm dọc mu bàn tay nàng.
Mặt Đỗ Thu Nương lập tức đỏ bừng, cảm thấy nóng ran cả người. Phạm Trường An khoát cho nàng một tấm sa mỏng cho nàng, rồi ôm nàng đi trên con đường đã được trải thảm đỏ.
Tiến vào trong Đỗ Thu Nương mới phát hiện điều kỳ diệu của căn phòng này. Bên trong có đầy đủ đồ đạc hết, nhưng ấn tượng nhất là một cái giường siêu to.
“Để khách nghỉ ngơi sau khi tắm à? Chủ nhân của khu này thật là chu đáo….” Đỗ Thu Nương nói, lúc quay đầu lại thì thấy Phạm Trường An đang nở nụ cười như có như không. Hắn vùi đầu bên tai nàng nói, “Nương tử, hôm nay cho phép vi phu được ăn một bữa no chứ?”
“Ta để chàng đói bụng lúc nào chứ?” Đỗ Thu Nương đỏ mặt, đang muốn cự tuyệt thì Phạm Trường An đã đặt nàng lên giường, hôn lên môi nàng.
Từ lúc vào đông, vì lạnh nên Đỗ Thu Nương luôn vùi mình trong chăn, vì vậy việc giường chiếu cũng lười luôn, cho dù có cũng là vì muốn hài tử nên mới cố gắng làm, tạo không ít áp lực cho Phạm Trường An. Hôm nay ở ngoài Phạm phủ, không có trói buộc, nàng can đảm hơn không ít, cũng nhận ra quả thật thời gian qua đã lãnh cảm với hắn rất nhiều.
Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương quyết định phải chủ động một chút. Nàng ngước đầu bắt đầu liếm từng chút một những giọt nước còn vương trên người Phạm Trường An. Hắn hít vào một hơi, thấy được nụ cười tinh ranh trên môi nàng.
“Hư…. Thu Nương….” Đỗ Thu Nương chỉ nghe thấy một tiếng nỉ non của Phạm Trường An, sau đó môi hắn đã đặt lên môi nàng. Đầu tiên lưỡi hắn liếm qua răng nàng, thừa dịp nàng mở miệng thở dốc, nó đã xông vào, từ từ liếm khắp miệng nàng không cho lùi bước. Sau đó lưỡi hắn bắt lấy lưỡi nàng buộc nó phải xoay tròn theo…. Cuối cùng là mút vào. Một loại cảm giác tê dại xuất hiện khiến Đỗ Thu Nương gần như sụp đổ. Nàng vô tình nuốt nước bọt một cái, cảm thấy ngọn lửa dưới bụng dưới đang dần dần lan tràn.
Ngay lúc này, Phạm Trường An lại nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn hai ngọn núi của nàng, chậm rãi đánh vòng, vê nắn, sau đó cố tình để vết chai trên ngón tay ma sát lên hai hạt trân châu trên đó. Đỗ Thu Nương nhịn không được buộc phải phát ra tiếng rên. Lúc này, hắn buông tha cho môi nàng, vùi đầu vào ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc hai hạt trân châu kia.
Người Đỗ Thu Nương dần thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, cảm thấy mình đã ướt. dbliễn.đ.àn/lê,quý,đôƠ:n Nàng luồn bàn tay vào trong mái tóc đen của Phạm Trường An, vò nặn nó. Trong lúc mê ly, Phạm Trường An lại cầm một chiếc bút lông không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, lướt qua hai ngọn núi của nàng, đầu bút lông mềm mại tạo ra kỳ lạ khiến khó nói thành lời….
“A….” Đỗ Thu Nương rên rỉ, “Cái này…. Cái này….” Giờ nàng mới phát hiện thì ra Phạm Trường An đã sớm chuẩn bị từ trước. Trong cuốn Xuân cung đồ lúc tân hôn, nàng có thấy đề cập đến việc dùng bút lông, khi đó còn tò mò không biết bút lông có tác dụng gì, giờ thì đã hiểu.…
Đỗ Thu Nương không kịp suy nghĩ nhiều bởi vì Phạm Trường An đã quét bút lông đi thẳng một đường xuống tới nụ hoa mềm mại của nàng. Nàng ngượng ngùng, vô thức muốn khép hai chân lại, nói, “Trường An, đừng….”
Nhưng giờ phút này, dừng hay không đã sớm không thuộc quyền khống chế của nàng nữa rồi.
“Trường…. Trường An, đừng như vậy…. Chàng mà còn tiếp tục là ta sẽ đá chàng xuống giường đó….” Đỗ Thu Nương thở hổn hển nói. Đầu bút lông mềm mại như môi Phạm Trường An, trêu chọc nụ hoa nhỏ nhắn, khiến cảm giác tê dại trong người nàng càng ngày càng tăng, không tìm được chỗ phát ra. Nàng lắc đầu muốn né, nhưng đã bị hắn cố định, chẳng mấy chốc, một dòng nước ấm chảy ra.
Phạm Trường An cười hớn hở, ném bút lông sang một bên.
Đỗ Thu Nương thật không ngờ sẽ có ngày bại bởi một cây bút lông. Nàng còn chưa kịp thở dốc lấy lại tinh thần thì Phạm Trường An đã bắt lấy thời cơ, tiến công vào. Cảm giác bị nhồi đầy khiến nàng vô cùng thỏa mãn, tất cả mất mác lúc nãy lập tức trở thành hư không.
Lúc này nàng chỉ muốn ôm hắn thật chặt để hai người vĩnh viễn ở chung một chỗ. Tình đến lúc nồng, hận sao không thể hòa tan đối phương vào trong xương tủy của mình.
Phạm Trường An nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị hun đỏ của Đỗ Thu Nương, càng nhìn thấy vô cùng quyến rũ.
Gặp gỡ hai đời, kiếp này mới được kết làm phu thê, phải cảm tạ duyên số đưa đẩy.
‘Tiểu Trường An’ được một dòng nước ấm bao quanh, đặc biệt lúc Đỗ Thu Nương hơi co lại, giống như một cái miệng nhỏ đang mút vào sinh ra cảm giác tê dại khiến hắn không thể tự kiềm chế, bắt đầu điên cuồng ra ra vào vào….
Phút chốc trong lòng Phạm Trường An chỉ còn nghĩ tới việc ôm mỹ nhân mềm mại vào lòng, cho dù là đóa hoa đẹp nhất nở rộ trong ngày xuân cũng không thể sánh bằng vẻ rực rỡ của nàng lúc này.
Đỗ Thu Nương gần như chịu không thấu, hai người đã mấy tháng chưa từng giằng co liên tục năm sáu lần như vậy. Nàng mệt tới mức không muốn nhúc nhích dù chỉ đầu ngón tay, vùi trên giường nhìn Phạm Trường An thỏa mãn ôm nàng xuống ngâm mình trong hồ nước nóng.
“Phạm Trường An, rốt cuộc thì chàng đã đói bao nhiêu ngày rồi vậy….” Đỗ Thu Nương dỗi nói.
Phạm Trường An lập tức tỏ vẻ đáng thương, giơ quả đấm nhỏ đặt trước ngực, “Ta đói bao nhiêu ngày chẳng phải nàng là người rõ nhất hay sao?” dáng vẻ như một con chó nhỏ quyết chí ăn cho bằng hết khúc xương không chừa một mẩu vụn nào….
Đỗ Thu Nương thở dài một hơi, ngộ ra, cả đời này nàng sẽ bị tên Trường An luôn giả vờ ngây ngô này bắt chẹt. Nàng quyết định nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm dưỡng thần.
Phạm Trường An hỏi, “Nàng đã biết tại sao phòng này được gọi là ‘Một dòng sông xuân’ chưa?”
“Vẫn chưa!” Đỗ Thu Nương lười phản ứng, trả lời cho có lệ. Phạm Trường An nằm sấp trên lưng nàng, ghé miệng vào tai nàng nói, “Đây là căn phòng đặc biệt giành riêng cho chúng ta. Nước nóng trong đây không chỉ có ích cho việc thụ thai mà trong kia còn có nhiều thứ đặc sắc hơn nữa đó!”
“Đặc sắc?” Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ sao nàng vẫn chưa phát hiện ra điểm đặc sắc gì thì Phạm Trường An đã đi ôm mấy cái hộp ra. Nàng nhìn mấy thứ trong hộp, giật mình nghĩ toàn mấy thứ quái quỷ gì không vậy?
Ngọc thế bằng ngọc như ý? Còn cả cái chai nhỏ nhỏ chỉ bằng ngón tay cái của nàng là để làm gì….?
Phạm Trường An cười hì hì ngồi xuống, lấy từng món ra giải thích, “Đây là ngân đế, tương tư sao, vòng lưu hoàng, vòng bằng ngọc, đai vải trắng….” Ngạc nhiên nhất là trong đó còn có cái bút lông vừa rồi!
Phạm Trường An giới thiệu từng thứ một như đang hiến vật quý, thì thấy sắc mặt Đỗ Thu Nương càng ngày càng đen, dự cảm chẳng lành. Hắn vội vàng để đồ xuống, co cẳng chạy, nhưng chưa được hai bước thì đã bị nàng cầm một cái vòng lưu hoàng gì đó ném trúng đầu.
Đỗ Thu Nương giận dữ hỏi, “Phạm Trường An, chàng lấy mấy thứ này ở đâu? Một ngày không đánh đã muốn nhảy lên mái nhà lật ngói phải không?” Nàng cứ thắc mắc mấy hôm nay hắn bận gì mà cứ đi sớm về trễ? Thì ra không phải học hành nghiêm túc gì hết, là lo ‘học’ mấy thứ bậy bạ này?
Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái. Hắn bèn chu môi nói, “Thu Nương, nàng nghe ta nói cái đã, mấy thứ này đều là được người ta tặng cho, ta chưa từng dùng thử một lần nào hết!”
“Ai tặng?” Đỗ Thu Nương lại rống. Hai mắt Phạm Trường An đảo một vòng, thầm nghĩ: huynh đệ có là để chịu tội thay chứ còn tác dụng gì nữa, bèn đáp, “Ngoài Trương Bác Hưng thì còn ai vào đây nữa?”
“Biểu ca tặng chàng mấy thứ này?” Đỗ Thu Nương khinh bỉ nói, “Biểu ca còn chưa thành thân làm sao biết mấy thứ này mà tặng?”
Phạm Trường An nghe vậy, hai chân mềm nhũn suýt nữa té nhào, vội vàng khai rõ đầu đuôi, “Ta nói, ta nói!”
Ngoài khai thật còn có cách nào khác sao? Phạm Trường An chỉ biết khóc thầm: hắn chọn sai người chết thay rồi! Sớm biết vậy đã nói là Phạm Tử Ngọc, không thì cũng là thái tử chứ! Trương Bác Hưng có phải người vạn năng đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!