Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 49: Kết thúc
Mấy người đàn ông vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện với Mạt Tư, trong đó có một người đàn ông tên Đại Duy, cười nói với hắn: “Mạt Tư, sao anh có thể đi tới chỗ này? Đây chính là trung tâm rừng rậm Khải Tát, cũng không có người nào cư trú.”
Mạt Tư cười nói: “Ở đây rất tốt.” Cũng không nói gì thêm.
Giản Thanh Vân ngồi bên cạnh vừa ôm tiểu Cáp Lỗ vừa ăn thịt nướng, hai người phụ nữ kahc1 cũng ngồi cạnh cô, tựa hồ rất tò mò và hứng thú với quần áo trên người cô.
” Giản Thanh Vân, cô lấy cái này ở đâu vậy?” Hoa kéo kéo quần áo của cô, ngẩng đầu hỏi.
Giản Thanh Vân ôm tiểu Cáp Lỗ, chỉ nhìn Hoa cười cười mà không nói gì. Hoa cũng xấu hổ, không hỏi gì tiếp.
Bóng tối ập xuống rất nhanh, chỉ có trước nhà gỗ là có đống lửa trại cháy sáng. Giản Thanh Vân ngồi gần Mạt Tư, trong lòng ôm tiểu Cáp Lỗ, nói chuyện với mấy người kia. Phía xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm của tiểu Bạch, Giản Thanh Vân thì không có phản ứng gì, nhưng mấy người mới tới thì sắc mặt lập tức thay đổi, đợi đến khi tiểu Bạch cõng tiểu tiểu Bạch chạy tới trước mặt mọi người, những người đó sắc mặt đã như tro tàn rồi.
Đợi đến khi thấy Giản Thanh Vân xoa xoa đầu con thượng cổ mãnh thú khổng lồ kia, sắc mặt mọi người từ tro tàn chuyển thành không thể tưởng tượng được.
Giản Thanh Vân giải thích với bọn họ, lúc này họ mới biết con thượng cổ mãnh thú này là sủng vật của Giản Thanh Vân, cô nhìn bọn họ nói: “Tiểu Bạch không cắn người đâu.”
Lúc lâu sau, bọn họ mới dần thích ứng việc bên người có một con thượng cổ mãnh thú.
Buổi tối, Giản Thanh Vân và Mạt Tư ôm tiểu Cáp Lỗ vào nhà gỗ ngủ, mấy người mới tới phải ngủ bên ngoài.
Lại thoáng cái vài tháng trôi qua, tiểu Cáp Lỗ đã biết đi, cả ngày chập chững đi phía sau Giản Thanh Vân. Mấy người phụ nữ cũng ở đây, đàn ông thì ra ngoài săn thú. Trong mấy tháng này, mấy người phụ nữ đi theo Giản Thanh Vân học được rất nhiều điều, như nấu đồ ăn, nuôi nhốt gà, nuôi thỏ, nuôi heo rừng.
Bên cạnh nhà của Giản Thanh Vân cũng nhiều hơn mấy căn nhà, cây cối bốn phía giống như rào chắn tự nhiên, bảo vệ bọn họ ở bên trong, hơn nữa có tiểu Bạch nên càng không có mãnh thú gì dám xông vào.
Tuy người không nhiều lắm nhưng cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn, Giản Thanh Vân cũng cảm thấy rất tốt. Con người vốn không thể ở một mình trong thời gian dài, những người này đều rất tốt, không phải người xấu, Giản Thanh Vân ở chung với bọn họ cũng rất thoải mái.
Tính cả ba người Mạt Tư, Giản Thanh Vân và tiểu Cáp Lỗ thì ở đây có mười hai người, được coi như một bộ lạc nhỏ. Giản Thanh Vân đặt tên cho bộ lạc của mình là bộ lạc Bao Vây, mọi người nghe xong đều cảm thấy rất tốt.
Ngày cứ như vậy trôi qua, không biết trải qua bao nhiêu lần luân phiên nóng lạnh, tiểu Cáp Lỗ cũng ngày một cao lớn, bây giờ đã là tên thằng nhóc có thể chạy nhảy rồi.
Giản Thanh Vân ngồi cạnh đống lửa nhìn tiểu Cáp Lỗ đang chơi đùa ầm ĩ với một cô bé, trong lòng thấy ấm áp. Đã qua bảy năm rồi, trong những năm qua, trong bộ lạc có thêm mười mấy người đến, bây giờ có ba mươi người rồi. Mười người phụ nữ, mười lăm người đàn ông, năm đứa bé, trong đó có ba đứa bé gái, hai đứa bé trai. Tiểu Cáp Lỗ chơi rất thân với mấy đứa bé kia, trong đó có một bé gái tên tiểu Nha không cha không mẹ là thân với Cáp Lỗ nhất, cô bé mới được năm tuổi.
Người trong bộ lạc ăn cơm chiều xong liền vây quanh lửa trại, trái phải nói chuyện vui vẻ hòa thuận. Trong bộ lạc không có thói quen nữ tôn nam ti gì cả, ban ngày đàn ông ra ngoài săn thú thì phụ nữ ở nhà bận rộn cuốc đất trồng rau, cho gia súc ăn, vào rừng hái trái cây dại. Ngay cả không gian tùy thân cũng trở thành nơi dự trữ lương thực, bởi vậy đến mùa đông hàng năm, bọn họ không phải chịu đói nữa.
“Mẹ, mẹ ơi.” Tiểu Cáp Lỗ và tiểu Nha chơi mệt liền nắm tay nhau đi tới bên người Giản Thanh Vân.
“Cáp Lỗ, tiểu Nha, lại đây nào.” Giản Thanh Vân mỗi bên ôm một đứa, ngồi cạnh đống lửa. Bây giờ là mùa thu, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh rồi. Giản Thanh Vân đã mặc quần áo mùa thu vào rồi, trái lại Cáp Lỗ chỉ quấn da thú nửa người, cũng không sợ lạnh, cả tiểu Nha cũng vậy.
Mạt Tư thấy cô cưng chiều Cáp Lỗ như vậy liền nói: “Thanh Vân à, em đừng chiều nó nữa, đều đã lớn vậy còn gì, suốt ngày chỉ biết chạy vào lòng em.” Đàn ông con trai từ nhỏ đã phải mạnh mẽ, Mạt Tư nhìn Cáp Lỗ lớn lên, yêu cầu của hắn với con càng ngày càng nghiêm khắc, bây giờ Cáp Lỗ bảy tuổi đã phải ngày ngày theo cha vào rừng săn thú.
Giản Thanh Vân không thèm để ý Mạt Tư bên cạnh đang lải nhải, cười nói: “Nó là con em, em cưng nó thì làm sao.”
Cáp Lỗ quay đầu nhìn Mạt Tư cười hắc hắc, rất chi là đắc ý.
Đang lúc mọi người vui vẻ trò chuyện thì cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng động sột soạt, hình như là có người đi tới nơi này.
Mọi người vội vàng đứng dậy, vào trong nhà lấy cung tên ra. Cung tên này là Giản Thanh Vân dạy mọi người làm. Phụ nữ cũng nhanh chóng vào nhà, đám đàn ông giơ cung tên, khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giản Thanh Vân ôm Mạt Cáp Lỗ và tiểu Nha trốn trong nhà, theo khe cửa nhìn ra bên ngoài. Bây giờ tiểu Bạch không có ở đây, cả tiểu tiểu Bạch cũng vậy. Mấy năm này tiểu tiểu Bạch lớn lên rất nhiều, mỗi năm mọc ra một cái đuôi, bây giờ tiểu tiểu Bạch đã có chín cái đuôi rồi. Hai chúng nó cả ngày đều chạy chơi trong rừng, chỉ có buổi sáng là nhìn thấy mặt, còn lại đến nửa đêm tụi nó mới về.
Tiếng sột soạt càng ngày càng gần, Giản Thanh Vân nhìn qua khe cửa, thấy đó là một nhóm người mặc da thú rách nát chạy vào trong bộ lạc. Nhóm người này có hơn hai mươi người, mười mấy người đàn ông, mấy người phụ nữ, cả người đều dơ dáy bẩn thỉu, gầy đét như que củi.
Giản Thanh Vân nhìn thấy nhóm người mới đến thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là người thì tốt rồi, xem ra bọn họ là bộ lạc di chuyển, cũng không biết vì sao phải di chuyển.
Mạt Tư thấy là người thì cũng nhẹ nhàng thở phào, buông cung tên trong tay, hô to với đám người mới tới: “Là ai mới tới?”
Trong đó có một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nói vọng qua bên này: “Chúng tôi trốn ra từ bộ lạc Vưu Bỉ.”
Giản Thanh Vân sửng sốt, nắm tay Cáp Lỗ và tiểu Nha bước ra ngoài, đi tới bên cạnh Mạt Tư. Mạt Tư cũng rất kinh ngạc, nhìn đám người đối diện, lại phát hiện đều là người quen biết, thăm dò kêu lên: “Đại Kim?”
Người đàn ông đối diện ngẩn người, lại nhìn chằm chằm Mạt Tư thật cẩn thận, không thể tin được kêu lên: “Mạt Tư?”
Giản Thanh Vân nhìn người đối diện, mặc dù cách xa đã bảy tám năm, nhưng nhìn lại vẫn thấy có chút quen thuộc. Cẩn thận nhìn lại, đúng vậy, đều là những gương mặt quen thuộc, chỉ có điều những người có quan hệ tốt lại không ở trong đó.
Mạt Tư thấy đều là người quen biết thì vội vàng cho bọn họ vào, nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ, lại tăng thêm lửa, kéo thêm mấy con mồi qua bắt đầu nướng.
Những người đó ngồi xuống, từ từ kể lại. Vì vậy Mạt Tư và Giản Thanh Vân mới biết được, sau khi bọn họ rời đi, Vưu Bỉ được tuyển lên vị trí thủ lĩnh. Thời điểm hắn mới làm thì vẫn chưa có gì, khi đó cũng an ổn được vài năm. Trái lại từ khi bộ lạc từ từ lớn mạnh, hắn bắt đầu không yên ổn, mang theo những người đàn ông cường tráng đi chinh chiến ở chung quanh. Bộ lạc khác cũng không phải là đồ ngốc mà chờ bọn họ thu phục, tất nhiên phải phản kháng mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn tử thương vô số, bọn họ khổ không thể tả. Mãi đến vài năm sau, dã tâm của Vưu Bỉ càng lúc càng lớn, nhìn mọi người thân quen dần dần chết hết, rốt cục có một đám người không chịu nổi, phản kháng Vưu Bỉ, đào thoát khỏi bộ lạc. Sợ Vưu Bỉ đuổi theo, bọn họ chạy sâu vào trong rừng, tính chạy xuyên qua rừng rậm Khải Tát để tìm quần cư kế tiếp an ổn ở lại. Kết quả một nhóm người này đi tiếp chỉ còn lại hai mấy người.
Sau khi Mạt Tư và Giản Thanh Vân nghe liền trầm mặc. Đối với Vưu Bỉ, bọn họ đã sớm chôn vào tận sâu trong trí nhớ, không nghĩ tới sẽ còn có ngày lại nghe được tên hắn.
Nói chuyện một chút, thịt đã được nướng chín, hai mươi người chia nhau ăn hết con mồi.
Sau khi ăn uống, hai mươi người này định cư ở đây. Trong số họ, có hơn một nửa là biết tiểu Bạch. Tuy nhớ rõ chuyện tiểu Bạch cắn chết người, nhưng họ đều biết là do người phụ nữ kia bắt nạt Giản Thanh Vân mới bị cắn chết, cũng không quá sợ hãi nó. Trái lại những người chưa từng thấy qua tiểu Bạch thì bị dọa không nhẹ, nhưng khi biết được đây là thú cưng của Giản Thanh Vân thì cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhóm người liền ở lại bộ lạc, đàn ông ra ngoài săn thú, phụ nữ ở lại lo việc nhà, ngày qua ngày tương đối thoải mái.
Thoáng cái lại qua một năm nữa. Một năm này Giản Thanh Vân sinh một bé gái, gọi là Giản Tiểu Mành. Cáp Lỗ đã tám tuổi rồi, mỗi ngày khi săn thú về sẽ cùng đùa giỡn với Tiểu Mành, sau đó lôi kéo Tiểu Nha chơi đùa ở xung quanh.
Mạt Tư đối xử với Giản Thanh Vân rất tốt, mỗi ngày khi trở về, chuyện hắn có thể làm thì sẽ làm, tuyệt đối không để cho Giản Thanh Vân nhúng tay đến. Chỉ có điều Giản Thanh Vân đau lòng chồng mình ban ngày ra ngoài săn thú cho nên buổi tối không để cho hắn làm việc, hai người vì chuyện việc nhà mà tranh đi đoạt lại.
Vài năm sau đều trôi qua yên bình, trái lại nghe người di chuyển nói, bộ lạc Vưu Bỉ ngày càng lớn mạnh. Giản Thanh Vân nghe xong chỉ cười, bộ lạc của cô ở ngay trung tâm rừng rậm Khải Tát, Vưu Bỉ chắc chắn không ngốc đến nỗi xông vào tận trong này.
Ngày tháng tựa như ngọn nến, từ từ cháy nhanh, đảo mắt lại qua mười lăm năm nữa, Cáp Lỗ đã trưởng thành, cưới Tiểu Nha làm vợ. Tiểu Mành lớn lên rất xinh xắn, da trắng nõn nà. Có một năm bọn họ nghe nói, trong một lần chinh chiến, Vưu Bỉ bị cung tên của đối phương bắn trúng, thời đại này làm gì có dược liệu, Vưu Bỉ chết vì miệng vết thương thối rữa.
Bên người là Tiểu Mành đáng yêu, Giản Thanh Vân ngồi trên ghế trúc, tựa vào lòng Mạt Tư, nghe tiếng hát của Tiểu Mành, nhìn con dâu và con trai ân ái, hai đứa cháu gái vui đùa ầm ĩ, cảm thấy được cả đời này xuyên không đến đây thật đáng giá. Có chồng yêu của mình, có hai đứa con ngoan ngoãn, hai cháu gái nghe lời, còn cái gì quan trọng hơn cuộc sống đơn giản mà vô cùng hạnh phúc này nữa?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!