Cuộc Sống Mới - Ly Hôn Vẫn Phải Sống - Chương 7: Ba mẹ con
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cuộc Sống Mới - Ly Hôn Vẫn Phải Sống


Chương 7: Ba mẹ con


Theo bản thỏa thuận chia tài sản, Thụy Khanh sở hữu hai ngôi nhà. Một là căn nhà cô đang ở và một là ngôi nhà Hữu Văn đang ở. Cộng thêm 25% cổ
phần công ty Văn Hoa. Tài khoản ngân hàng của ai người đó giữ, những tài sản khác hai người không tính đến.

Với bản thỏa thuận này Thụy
Khanh thấy đã đủ. Ngôi nhà Hữu Văn đang ở cô không tính lấy, chỉ cần anh ta đưa cô số tiền tương ứng với giá trị ngôi nhà theo thị trường là
được. Cô biết anh ta không thiếu tiền, cô có xem qua báo cáo tài chính
của công ty Văn Hoa, cũng biết mức lương anh ta nhận ở OVA là bao nhiêu. Căn nhà ở khu Hồ Mini giá trị lúc anh ta mua khoảng ba tỷ, nay khu đó
giá trị tăng lên cũng sấp xỉ bốn tỷ, dù sao cũng không phải là khu nhà
cao cấp, chỉ thuộc tầm trung.

Một tháng sau, tất cả các thủ tục
chuyển tiền cũng như giấy tờ sang nhượng cổ phần đều được Thụy Khanh ủy
quyền cho văn phòng luật sư hoàn tất. Cuối cùng vụ ly hôn này cũng chấm
dứt rồi.

Tất nhiên, có nhà vui có nhà sầu. Cô nhân tình của Hữu Văn thấy tài sản bốc hơi như vậy cũng gầm rú một trận, dù sao việc Hữu Văn
giấu diếm tài sản là công của cô ta thổi gió bên gối liên tục mới được.
Trước đây cô ta dù dụ thế nào anh ta cũng không sang tên tài sản cho cô
ta, nay thấy bị chia đi lại càng cay cú.

Nhưng việc đã rồi, Hữu Văn sau khi từ phiên tòa về cảm xúc có chút khác thường, nghĩ đến nhiều
điều trước đây anh ta không nghĩ đến. Cầm tờ giấy “Chứng nhận ly hôn”
anh ta cũng chẳng vui như mình tưởng. Thấy tình nhân sừng sộ đòi tìm
Thụy Khanh chửi bới. Tự dưng anh ta cảm thấy thật tức cười, đây chắc
được tính là ghen ngược chứ? Trước đây chỉ là bồ bịch thì xấu cũng thấy
đẹp. Giờ hoàn toàn có thể tự do đến với nhau rồi lại chẳng thấy cô ta
hoàn hảo hơn vợ mình ở điểm nào.

Advertisement / Quảng cáo

Nhắm chặt mắt lại, áp chế nỗi phiền muộn dâng lên. Đường này là anh ta chọn.

Cũng phải thôi, trên thực tế thì cô tình nhân này của Hữu Văn không đẹp bằng Thụy Khanh hồi còn sinh viên, cái thông minh của cô ta cũng chỉ là
thông minh vặt dùng để dụ dỗ đàn ông, chứ không phải sự thông tuệ đoan
trang như của Thụy Khanh. Gia đình cô ta là gia đình nông thôn nghèo,
không phải nhà có điều kiện có thể giúp đỡ anh ta bất cứ lúc nào như gia đình Thụy Khanh. Ở nông thôn ra thành phố mới mấy năm mà đã biết tiêu
tiền như rác, biết ăn, biết chơi, quần áo mặc sành điệu hơn cả con gái
nhà khá giả, vòi vĩnh đủ đường.

Trước thì thấy có tình thú, nghe
cô ta õng ẹo cũng chẳng sao, nghe cô ta nũng nịu đòi hỏi còn thấy vui
sướng. Thấy thích thú ở cô ta sự trẻ trung, sành điệu, thấy ở cô ta
những điều vợ mình không có. Giờ nghe cô ta động đến vợ con lại thấy khó chịu, cảm thấy cô ta phản ứng như vậy rất thái quá.

Âu cũng là do người đàn ông này dễ thay đổi.

– — ——_____—- ——

Thụy Khanh chẳng biết những điều đấy. Cuộc sống của cô bây giờ lại rất thảnh thơi, cô xin nghỉ phép nửa tháng để ở nhà với con, đưa đón chúng đi
học, sắp xếp cuộc sống mới của mình một cách hợp lý. Cô ghi tên ở một
phòng tập Gym gần nhà, tập 2 ca một ngày. Sáng một tiếng vào lúc hai đứa con chưa ngủ dậy, chiều thì cứ 5 rưỡi ba mẹ con lại chạy bộ đến siêu
thị, cho hai đứa trẻ chơi trong phòng trò chơi ở đó, nơi này là nơi các
nhà hay cho trẻ đến chơi để phụ huynh an tâm đi mua sắm nên rất an toàn. Dặn dò con trông nhau rồi cô đến phòng tập gym bên cạnh, theo đuổi kế
hoạch ‘ Khỏe+ Đẹp’ của mình. Một tiếng sau ba mẹ con mới về nhà tắm rửa
và nấu cơm ăn.

Ngày cứ trôi qua như thế, hai hôm nữa là cô phải
trả phép rồi. Lại sắp vào năm học mới, Lâm Anh vào lớp hai tiểu học, My
Anh cũng vào lớp chồi ở trường mầm non, hai đứa lớn thấy rõ, quần áo cộc hẳn rồi. Thụy Khanh quyết định ba mẹ con đi mua sắm.

Đi taxi đến
cửa trung tâm thương mại, ba mẹ con bước xuống xe. Chỉ thấy người phụ nữ trẻ mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, thân thể hơi đẫy đà nhưng lại
khiến cho người nhìn cảm giác khỏe mạnh, thoải mái, khuôn mặt đẹp, kết
hợp với làn da trắng, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp. Hai tay cô dắt theo
hai đứa trẻ, bé trai mặc chiếc quần ngố có qoai đeo, áo sơ mi kẻ xanh
kết hợp với đôi giày lười, hàng mày kiếm đen láy cùng với đôi mắt to đen linh động, mũi cao, dáng dấp đúng chuẩn tiểu soái ca.

Cô bé bên
cạnh có khuôn mặt giống cậu bé tới bảy phần. Chỉ có điều lông mày cô bé
mềm mại hơn, hàng mi dài cong vút cùng với đôi môi nhỏ đỏ hồng lộ rõ sự
khác biệt giới tính. Cô bé mặc chiếc váy lanh hai tầng màu trắng, tóc
buộc hai bên, trên đầu đeo chiếc bờm nơ bướm trắng chấm bi, vai đeo ba
lô con thỏ trắng, nhìn đáng yêu không thể tả. Tỷ lệ quay đầu để nhìn tổ
hợp ba mẹ con này đến 99%.

Không cần phải lo lắng đến áp lực kinh
tế nữa, Thụy Khanh giờ đây cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều rồi. Trong
ngân hàng có bốn tỷ, cổ phần hàng tháng được chia khoảng trên dưới hai
trăm triệu, tiền lương các khoản của cô cũng được mười lăm triệu một
tháng. Đủ để ba mẹ con cô sống thoải mái đủ đầy. Kiếm tiền cuối cùng là để phục vụ cho mình, nên giờ có tiêu cô cũng không cần tính toán quá
nhiều như trước nữa. Cô dẫn hai con đến cửa hàng quần áo trẻ em trên
tầng hai, chọn chọn, thử thử đến lúc mặt Lâm Anh xị xuống mới thu hồi
tay chân.Cuối cùng mua cho Lâm Anh ba chiếc quần jean dài để cậu mặc đi
học, thêm ba chiếc áo sơ mi và một đôi dép quai, một đôi giày mới. My
Anh thì tự chọn cho mình mấy bộ váy xinh đẹp, chẳng hiểu sao cô bé chỉ
thích những đồ có màu trắng, cũng rất biết giữ gìn đồ mặc trên người.
Nếu chẳng may ai đó lỡ đụng đến làm dơ bộ đồ của bé, là y như rằng cô bé khóc đòi đổi bằng được mới thôi. Khó tính không biết giống ai.

Quẹt thẻ xong, gửi đồ tại cửa hàng, ba mẹ con đi dọc hết tầng bán quần áo
này. Đến cửa hàng bán đồ cho người lớn, đột nhiên My Anh kéo tay mẹ vào
trong. Đang khó hiểu nhìn con thì My Anh chỉ tay lên bộ đồ manocanh đang mặc, giọng nói non nớt khẳng định:

– Mẹ, mẹ mặc bộ này đi, chắc chắn rất đẹp.

Thụy khanh dở khóc dở cười, con bé nghĩ cô giống nó, thích mặc đầm xòe màu trắng đây mà.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì cô bán hàng lễ phép đến gần xin tư vấn. Lâm Anh đứng đó cũng nói:

Advertisement / Quảng cáo

– Nãy giờ mua cho con với em nhiều rồi, mẹ cũng mua đi ạ.

Cô bán hàng nhìn Lâm Anh với ánh mắt đầy hình $$$, tiểu soái ca này là
thần tài của cô ngày hôm nay a!? Không đợi Thụy Khanh tiếp lời cô bán
hàng nhanh nhẹn giới thiệu các mẫu mới của nhãn hàng mình, đặc biệt đề
cử mấy bộ dành cho người thừa cân. Thụy Khanh tự biết mình nên cũng
không tự ái, xem qua mấy mẫu rồi chọn một chiếc váy dáng xuông, thuộc
kiểu Free size, màu xanh nhạt có đính kèm chùm hoa tim tím trước ngực
trái. Từ phòng thử đồ đi ra, khỏi phải nói khiến cho mắt hai đứa nhóc
tỏa sáng.

– Mẹ ơi, xinh lắm. My Anh cười toe, giơ ngón tay cái lên với mẹ.

Thụy Khanh nhìn Lâm Anh với ý thăm dò, cậu bé làm động tác conan, một tay
khoanh trước ngực, một tay chống cằm nhìn cô một lúc. Rồi cậu cười, gật
đầu tán thưởng.

Chọn thêm hai bộ khác để thử rồi quyết định thanh
toán hết cả ba, lâu lắm rồi Thụy Khanh không mặc váy, nay thay đổi chút
cũng thấy hay hay.

Cô bán hàng nhiệt tình hỏi thông tin, còn muốn
làm thẻ khách hàng thân thiết, Thụy Khanh vui vẻ nán lại, dù sao quần áo của hãng này cô cũng thấy hợp mắt. Cô nhân viên thì vui rồi, ba bộ váy
có giá hơn mười triệu, đã đủ chỉ tiêu hôm nay của cô, không tiếc lời
khen ba mẹ con như sắp hóa thân thành tiên.

Chọn quần áo vậy mà hết buổi sáng, thấy con có vẻ mệt, Thụy Khanh đưa con lên tầng năm. Tầng
này bao gồm chuỗi các nhà hàng Âu, Á, đủ loại thức ăn độc đáo. Hai đứa
thấy nhiều đồ lạ lẫm thì như tỉnh lại ngay, đưa mắt dò xét khắp nơi.
Thụy Khanh chọn một nhà hàng bán món Việt, ăn tùy tiện một chút rồi đưa
My Anh đến cửa hàng bánh ngọt Pháp, cô bé đặc biệt thích ăn pudding.

Đang đứng chọn trước tủ hàng thì có một người đến gần vỗ vào vai Thụy Khanh.

– Chị Khanh, chị cho hai cháu đi chơi ạ?

Thụy Khanh nghe giọng nói quen quen, quay người lại thì thấy Huyền Linh, cô gái xinh đẹp hàng xóm. Cô cười thân thiết nói:

– Ôi, em à. Em đi mua bánh ngọt sao?

– Dạ.

Thấy hai đứa trẻ, cô gái cười:

– Chào hai con, có nhớ cô Linh không?

Advertisement / Quảng cáo

Hai đứa nhận ra nên cất tiếng chào. Huyền Linh cũng thân thiện cười híp mắt.

– Em đang giờ nghỉ trưa chị ạ. Công ty em làm ở lầu 12, không muốn ăn cơm nên đi mua bánh. Ba mẹ con chị mua được gì chưa ạ?

– A, chị dạo cả buổi sáng, cũng mua đủ rồi. Chuẩn bị về nhà đây, hai đứa đến giờ ngủ trưa rồi.

– Vâng, thế em cũng mua bánh rồi lên lầu đây, hẹn chị sáng mai đi tập gym nhé.

– Uh,Tạm biệt em.

– Tạm biệt cô Linh.

Mua bánh ngọt xong, sẵn tiện trung tâm này cũng có cửa hàng sách, ba mẹ con lại vào thu hoạch một túi kiến thức rồi gọi taxi đi về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN