Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế
Chương 22: Cô ấy chỉ đang ngủ thôi (1)
Trong không gian, Hạ Lâm đang ngồi trên chiếc ghế trường kỷ trúc, một tay chống má, tay kia lật từng trang sách đọc trông rất là nhập tâm. Nhìn bề ngoài cuốn sách có thể dễ dàng nhận ra đây là sách cổ quý, vì nó mà cô ngồi yên một tư thế như vậy trong nhiều giờ liền quên cả thời gian. Nếu không thấy biểu hiện trên gương mặt Hạ Lâm chớp mở đôi mắt, lâu lâu chân mày nhíu lại giãn ra hay khóe miệng nhếch lên nụ cười gian tà thì sẽ lầm tưởng cô là tượng gỗ mất.
Từ trước tới nay Hạ Lâm đối với mọi người luôn là ôn hòa, chưa từng nghĩ sẽ ghi thù với ai hay làm thế nào khiến người khác phải nan kham, nhưng hiện tại, có kẻ khiến cô không thể thay đổi cách suy nghĩ của mình, mà người đó không ai khác lại chính là kẻ cùng ký khế ước với cô, linh thạch.
Vì hắn, cô mất luôn cái mạng nhỏ nhàn rỗi vô lo của mình nơi thế giới cũ, thành phố Arn.
Vì hắn, cô tái sinh vào một thế giới song song khác, mỗi ngày đều phải cật lực làm việc kiếm điểm tích lũy mở rộng không gian, khai phá rương Thương Hành. Phần thưởng từ rương Thương Hành thuộc về cô là lẽ tất nhiên không thể bàn cãi, vì đó là công sức lao động chân chính cô bỏ ra, trong khi đó, cái kẻ gây nên chuyện này suốt ngày ngủ đông, chẳng phải động một ngón tay chân nào cũng được lợi từ thành quả đó.
Hạ Lâm nói ra điều này không phải vì so đo hay tính toán gì cả, cô từng nghĩ ‘Hắn và cô cùng cộng sinh xem như người thân nhà mình, mà hắn vì cứu mạng sống cô hay nói một cách khác là hắn để được tồn tại nên tổn hao gần kiệt năng lượng cứu cái mạng nhỏ của cô. Mà cô, tuy phải sống trong môi trường sống khác, không người thân quen nhưng đổi lại cô có một không gian hoàn mỹ, có những cộng sự, người anh em tốt, nhưng giờ thì sao chứ?’
Trước đây, mỗi lần thức tỉnh thì hắn chỉ biết la mắng hay xếch mé người khác, niệm tình hắn chỉ là viên đá nhỏ Hạ Lâm nhịn.
Ai biết hắn còn có thể biến thân thành người, bộ dạng thì lẳng lơ hết chỗ nói, đã vậy mở miệng thì thúi hoắc hỏi sao cô không điên cho được.
Cô tin rằng, trên đời này, mọi sinh vật luôn hiện hữu sự tương khắc lẫn nhau, chỉ là cô chưa tìm ra được thứ tương khắc cùng hắn là gì. Ngủ không được, cô vào phòng sách đi dạo một vòng, mong sao trở về giường sẽ được ngủ ngon. Bỗng đập vào mắt cô dòng chữ màu vàng nhũ nổi bật trên nền bìa màu xanh đen ‘Vòng xoay của viên đá định mệnh’ Hạ Lâm nhíu mày lập lại thành tiếng.
“Vòng xoay của viên đá định mệnh sao?”
Vươn tay cầm, Hạ Lâm mỉm cười “Không biết trong này có những gì đây ta? Xem thử một chút vậy!”
Hạ Lâm không nghĩ cuốn sách này cuốn hút mình đến như vậy, nội dung trong cuốn sách đang là vấn đề Hạ Lâm quan tâm nhất, dù kết quả thu được có chút mơ hồ nhưng cô khá hài lòng mà cười ra tiếng “Ha ha ha…”
Khổ thân Hạ Lâm, trước vì đọc sách quá tập trung bỗng cử động mạnh không tránh khỏi máu huyết lưu thông loạn gây khó chịu, thêm cả người tê cứng cô nhất thời từ trên ghế ngã nhào xuống nền gỗ.
Trong không gian thanh tịnh vang lên hai tiếng, Bịch! Bụp!
Khoản cách từ ghế và nền không cao, xương thịt cô không hề hấn gì nhưng cái trán thì u một cục như quả chanh.
Trong không gian chỉ có Hạ Lâm là người duy nhất, thời gian trước sau khi máy móc hóa dây truyền trồng trọt cùng chăn nuôi thì Hạ Lâm còn lập trình thêm hai robot mang dáng dấp con người. Robot nam để trông coi cây trồng trên núi, robot nữ phụ giúp cô công việc trong phòng thí nghiệm. Hiện tại, Hạ Lâm được robot nữ bế ra nhà trúc khám bệnh, sau khi đặt cô lên giường nó liền khởi động phác đồ kiểm tra sức khỏe cô một cách bài bản, xác nhận cô chỉ bị thương da thịt phần trán, mọi chức năng còn lại đều tốt nó liền lấy thuốc trị thương bôi cho cô.
Thuốc mỡ bôi lên vết thương, cảm giác mát lạnh lan tỏa đến các giác quan, cảm giác đau giảm dần rồi tiên biến mất.
Nằm nghỉ một chút thì Hạ Lâm muốn ra ngoài vì bọn trẻ bên ngoài sắp thức giấc rồi, nếu cô tiếp tục nằm ở đây, dưới tác dụng của thuốc mỡ an thần cô ngủ quên, bọn trẻ thức dậy không thấy cô thì sẽ loạn mất.
Hạ Lâm ngồi dậy, hình ảnh ai kia bỗng xuất hiện trong đầu mình, cô lắc lắc đầu thầm mắng “Đồ yêu nghiệt, đồ lẳng lơ.”
Linh thạch đang trong chăn ấm nệm êm say giấc bỗng ‘Hắc xì’ một cái tỉnh luôn cả ngủ, cảm giác lành lạnh miệng lầm bầm “Hừ, sao bất chợt lạnh thế này kia chứ?”
Rồi vươn tay kéo chăn quấn chặt lại không chừa một chút kẻ hở, linh thạch muốn tiếp tục ngủ lại mãi vẫn chưa ngủ được thì mắt thấy Hạ Lâm trong không gian bước ra, trên đầu còn quấn một dải lụa ngan trán.
Mặt Hạ Lâm không biểu tình, đi lướt qua linh thạch thẳng vào phòng toilet.
Mà linh thạch thấy trán Hạ Lâm quấn vải lụa, nghĩ là hôm qua mình dùng sức hơi quá khiến cô bị thương, một cảm giác ‘biết lỗi’ chưa kịp nhen nhóm liền bị chậu nước lạnh ‘bơ người’ của cô dập tắt mất.
Nhìn cánh cửa toilet đóng chặt, linh thạch quấn chăn đứng dậy hừ hậm hực lách mình đi vào không gian.
Hạ Lâm súc miệng, chải đầu thay xong quần áo đi ra, không thấy linh thạch trong phòng gương mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường,
Hạ Lâm không biết vì sao linh thạch chạy vô không gian rồi trong khi buổi tối dành phòng này với cô, có điều, theo sách cổ ghi chép, linh thạch hóa thân chính là một điều kinh thiên động địa lớn, phải trải qua vô vàn sự tương thích mới chuyển mệnh thành, mà cô là một trong những cơ duyên xảo hợp thúc đẩy quá trình này.
Linh thạch là linh vật tồn tại giữa đất trời, trải qua thiên biến vạn hóa trường tồn đến ngày nay, một điều quang trọng nữa là, linh thạch không có trái tim, bởi vậy tính khí mới ngang tàng, lạnh lùng cùng nóng nảy.
Hạ Lâm có mối liên hệ ‘khế ước’ với linh thạch nên bị ảnh hưởng, bản chất linh thạch rất cao ngạo, mọi sinh vật trên đời đều không lọt vào mắt hắn. Cách tránh bị tổn thương từ hắn chính là ‘bơ hắn’ cho nên đọc xong sách cổ nghiệm được điều quan trọng này Hạ Lâm liền áp dụng ngay, hiệu quả tuy chưa chứng thực rõ ràng nhưng hiện tại cô không thấy hắn trong phòng mình.
Lúc này chưa tới sáu giờ, bên ngoài trời còn hơi âm u, cô đi kiểm tra các phòng thấy bọn trẻ cùng khách nhân đều đang say giấc thì khép cánh cửa lại.
Cơn buồn ngủ ập đến, Hạ Lâm không muốn ngủ trong phòng mình, ai biết tên điên kia khi nào xuất hiện lại quăng cô vào không gian nữa nên cô cầm theo cái mền đơn đi xuống lầu, thả mình xuống sopha cuộn tròn, chẳng mấy chốc ngủ say.
Thời gian tí tắc trôi qua.
Nữa giờ sau, phòng ngủ bọn trẻ và khách nhân bắt đầu thức giấc, bọn trẻ gấp dọn mền gối ngay ngắn liền xuống giường làm vệ sinh rồi thay quần áo ngủ, cùng xuống lầu ăn sáng.
Phòng bếp không thấy bóng Hạ Lâm cũng không có mùi thức ăn ngon, bọn trẻ nhìn nhau cười nói.
“Chắc cô Hạ ngủ chưa dậy!”
Cả đám rồng rắn dắt nhau lên lầu, đến phòng Hạ Lâm gõ cửa gọi.
Gọi một tiếng, hai tiếng cũng không nghe âm thanh đáp lại, bốn tiếng cùng đồng thanh gọi cũng không ai ư hử, Thục Nhi nóng lòng xoay tay cửa mở ra.
Trong phòng không có người.
Cả bốn đứa trẻ nhìn nhau hoảng hốt ‘Cô Hạ đâu rồi?’
Diệu Hân ra dấu hỏi {Có phải chị Hạ đi ra ngoài mua đồ rồi không?}
Cả ba người còn lại gật đầu với ý kiến này ‘Chắc vậy!’
Nhất Trung đưa ý kiến “Vậy chúng ta xuống phòng khách chơi đợi cô Hạ về đi.”
Tại phòng khách, cả bốn người phát hiện Hạ Lâm đang ngủ trên sopha, Thục Nhi chỉ tay reo lên “Cô Hạ kìa!”
Mọi người cùng ngật đầu cười vui vẻ, Âu Dương Thần khó hiểu hỏi “Sao chị Hạ ngủ ở đây?”
Ba người còn lại nhún vai lắc đầu ‘Không biết!’ Làm sao biết được vì họ ngủ trước cô Hạ mà.
Mọi người cho rằng Hạ Lâm mệt mỏi muốn ngủ thêm chút nên cùng thống nhất không được làm ồn để cô Hạ ngủ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!