Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế - Chương 24: Người trong phòng em gái là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế


Chương 24: Người trong phòng em gái là ai?


Năm tổng đà của Bạch Long hội đặt trụ sở trên ba quốc gia, nước C, nước L và nước Z, trong đó Đại đường chủ, Tam đường chủ và Ngũ đường chủ hoạt động tại nước Z, Nhị đường chủ tại nước C và Tứ đường chủ tại nước L.

Các phân đà hoạt động hai lĩnh vực chính, Võ học và Dược đường, nguồn thu từ hoai hoạt động này chủ yếu đem giúp đỡ những người nghèo khó. Tuy hội mới thành lập vài năm nhưng rất được chính phủ cùng nhân dân tin phục.

Nhất là hai năm trở lại đây, vacxin các nước hầu hết dùng từ trụ sở của Tứ đường chủ Thế Nam.

Cũng bởi sức ảnh hưởng quá lớn này, trên thế giới dần chia thành hai thái cực, hay nói cách khác chia làm hai phe chính và tà. Một bên thích cách hoạt động của hội thường kết phường giao lưu học hỏi, một bên bị ảnh hưởng lợi ích luôn ngấm ngầm chống phá và luôn có nhiều hành động tiêu cực. Trong thế giới chợ đen, thủ cấp năm vị đường chủ được treo giá rất cao mà cao nhất chính là Đại đường chủ Chu Vân, và trong những lúc nhàn rỗi, Tam đường chủ luôn dùng chuyện này mà trêu chọc Đại đường chủ, sau đó bị Chu Vân tẩn cho một trận cũng vẫn không chừa.

Thực ra ban đầu các vị đường chủ chỉ là người bình thường, họ hơn người thường một chút chính là sự kiên trì không ngơi nghỉ. Sau khi được Hạ Lâm phát hiện, lại hướng mỗi người khai phá tiềm năng, sau ba năm, mọi người đều lột xác thành công. Điểm giống nhau của năm người chính là, người không am hiểu võ thuật cũng biết chút da lông phòng thân, người không am hiểu y dược cũng biết chút ít về triệu chứng cũng như phân biệt vị thuốc.

Nói về võ thuật không thể không nhắc tới Đại đường chủ Chu Vân, ông là người lớn tuổi nhất trong năm đường chủ và là người ổn trọng nhất. Nhị đường chủ Minh Chung am tường công nghệ thông tin, hệ thống tường lửa của căn cứ chính một tay anh thiết lập. Tam đường chủ Hàn Nhật được ví như hồ ly chín đuôi, là đội trưởng đội tình báo mà Hạ Lâm tin tưởng. Tứ đường chủ Thế Nam, bông hoa duy nhất của tổng hội, cũng là người duy nhất thừa kế y thật từ sách cổ Hạ Lâm. Cuối cùng là Ngũ đường chủ Hoàng Trọng, là người trẻ nhất trong năm đà chủ, năm nay mới hai mươi lăm, có điều do quá nhiều tài lẻ nên không tinh thông cái nào nhất hết.

Lúc Hạ Lâm đưa Linh thạch rời khỏi phòng hội nghị, Tam đường chủ cùng ngũ đường chủ bàn luận sôi nổi nhất, những người còn lại chỉ im lặng nhăn mày.

– Đá trấn nguy sao có thể biến thành người nhỉ? Là linh thạch truyền thuyết sao? Hoàng Trọng ồn ào hỏi.

– Chú hỏi ta ta hỏi ai? Hàn Nhật hừ mũi xem thường Ngũ đường chủ.

– Ơ cái anh này, không phải chúng ta đang thảo thuận giả thiết sao?

– Chú rảnh quá nhỉ?

Cứ mỗi lần thảo luận vấn đề ngoài rìa thì hai người này luôn là như vậy, không đốp chát đôi câu cảm thấy ăn cơm không ngon hay sao ấy và Đại đường chủ luôn là người đứng ra giản hòa hai kẻ này.

– Được rồi, vấn đề này đợi sư tôn trở lại liền biết thôi, bây giờ chúng ta họp hội nghị trước đã.

Đại đường chủ mở lời, hai người kia không tiếp tục sinh sự nữa, cùng thành thực ngồi xuống lấy báo cáo ra xem.

Chớp mắt, không khí xung quanh phòng trở nên nghiêm túc, tuần tự mỗi người trình báo cáo trụ sở quản lý, sau đó cùng thảo luận các khó khăn vướn mắc, vấn đề có hướng giải quyết liền ghi nhận lại, vấn đề nan giải chờ sư tôn quyết định.

Ngày thứ hai hội nghị.

Mọi người đang tập trung thảo luận thì Hạ Lâm bật kết nối từ xa khiến ai nấy đều có chút giật mình, Tam đường chủ cùng Ngũ đường chủ không khỏi la oai oái.

– Trời ơi, sư tôn làm em giật cả mình.

– Đúng vậy, xém chút em tè ra quần luôn.

Đối với hành động hai người này Hạ Lâm chỉ cười, may mà có hai người này cuộc sống đỡ nhàm chán chứ nghiêm túc như Chu Vân cô cảm thấy rất áp lực bởi ông ấy chẳng khác nào cha chú của cô. Nhị đường chủ Minh Chung thì đừng nhắc đến, âm trầm đáng sợ, may mắn Hạ Lâm kéo được anh ta về đội mình, nếu ở phe đối địch cô cũng không thoải mái thế này đâu. Còn đối với Tứ đường chủ Thế Nam thì Hạ Lâm rất tự Hào với châm ngôn ‘Trò hơn thầy là sư môn có phúc.’

Hạ Lâm cười giòn một tràng sau đó hỏi thăm mọi người thương thảo đến đâu rồi…

Đang cùng mọi người nghị luận thì nhận được thông báo Kim Bình Chí sắp tỉnh, Hạ Lâm vội nói tạm biệt mọi người.

– … À, có việc gấp ta phải đi, mọi người cứ tiếp tục.

Sau đó liền ngắt kết nối khiến cả năm người đều chưa kịp phản ứng, mặt đều nghệch ra như phỗng.

– Ớ… ớ, em chưa kịp hỏi sư tôn đứa bé kia thế nào rồi?

Ngũ đường chủ vừa thốt ra, bốn người còn lại quăng cho anh cái ánh mắt ‘rảnh quá nhỉ!’

Ngũ đường chủ dùng ánh mắt chết không sờn chống lại bốn người kia ‘Kệ tôi, đâu như những ai kia cũng muốn hỏi còn làm bộ ra vẻ, hứ.’

Sau ít phút đấu mắt to trừng mắt bé, Chu Vân đứng ra giảng hòa và hội nghị lại tiếp tục…

Hạ Lâm ngắt kết nối xong, để điện thoại sang một bên rồi giả vờ nằm xuống như đang ngủ say.

Kim Bình Chí cảm giác mình đang ngủ, cả người thật không muốn dậy anh liền đấu tranh tư tưởng ‘Mày đang làm gì vậy? Nói trông em gái lại nằm ngủ là sao? Mở mắt lên nhanh coi…’

Chân mày anh giật giật vài cái, sau đó hai mắt đang nhắm nghiền bỗng bật mở ra, vì cố hết sức nên cả người cũng bật dậy, suýt nữa làm anh té nhào xuống ghế. Cũng nhờ vậy mà anh tỉnh táo nhanh hơn, điều đầu tiên tỉnh dậy anh liền nhìn về phía giường em gái nằm, thấy em gái vẫn bình an vô sự, trái tim đang treo lơ lửng nằm trở lại lồng ngực, kèm theo là tiếng thở phào nhẹ.

Kim Bình Chí đi lại kéo chăn cho Hạ Lâm, xác nhận mọi thứ không có gì bất thường mới đi vô toilet rửa mặt. Anh không biết mình đã thiếp đi bao lâu, có điều cảm thấy tinh thần lúc này thực phấn chấn, mỏi mệt trước đó tan biến vô tung ảnh.

Vừa quay trở ra thì điện thoại anh có cuộc gọi tới, Kim Bình Chí vội lục túi lấy điện thoại bấm nghe tránh ồn ào đánh thức em gái, ai biết vừa nghe đầu bên kia nói gì đó thì giọng anh thật lớn như thể đang hét lên.

– Cái gì! Em nói cái gì?

Khiến Hạ Lâm đang giả bộ ngủ cũng không tài nào nằm im nổi nữa, chỉ là vừa nghe Kim Bình Chí nói câu tiếp theo thì cô cũng chấn kinh rồi.

– Phòng em gái có người sao?

Hai mắt Hạ Lâm mở lớn nhìn Kim Bình Chí ‘Người trong phòng mình sao?’

Bỗng nhớ đến một chuyện là mình chưa mua quần áo cho Linh thạch, mà hắn, tên yêu nghiệt chết bầm đó bị chị dâu phát hiện… Hắn… Hắn…

Đang đuổi theo suy nghĩ bản thân, Hạ Lâm không biết Kim Bình Chí kết thúc cuộc gọi với Mỹ Linh khi nào, đến bên giường mình khi nào, khi nghe lọt tai lời anh hỏi thì có vẻ như đã đứng bên cạnh mình được một hai phút rồi.

– … Hắn là ai?

Hạ Lâm giật mình nhìn anh chớp chớp mắt, đang muốn giải thích thì não bộ như muốn đối nghịch với cô, thực trống rỗng và nghèo nàn từ ngữ.

Nhìn cô như vây, Kim Bình Chí suy ra là cô cũng không biết và đang bị dọa sợ cho nên anh đưa tay xoa xoa đầu cô an ủi.

– Đừng lo lắng, anh chị sẽ giải quyết việc này!

Giải quyết, anh sẽ giải quyết thế nào? Nội tâm Hạ Lâm ồn ào hò hét.

Bệnh viện Nhất Tâm xem như bệnh viện tư nhân của Hạ gia, kinh phí hoạt động là trích từ quỹ Hạ gia đóng góp lập nên. Khi muốn nhập viện hay xuất viện Kim Bình Chí chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.

Anh vừa dứt điện thoại rất nhanh liền có hai y tá đẩy xe lăn vào và nhanh chóng thu xếp hành lý của Hạ Lâm. Tranh thủ lúc mọi người bận rộn Hạ Lâm phát tín hiệu cho Linh thạch, bảo ngài ấy nhanh chóng trốn vô không gian đi.

Rất nhanh hai cô y tá thu xếp xong, họ đỡ Hạ Lâm ngồi xe lăn và đẩy ra tận cửa xe bên ngoài, Kim Bình Chí và Hạ Lâm lên xe yên vị, anh gật đầu cám ơn rồi lái xe rời đi, khi đó họ mới trở lại vị trí làm việc của mình.

Ngồi trên xe trở về nhà, Hạ Lâm cảm thấy như thể đang ngồi trên đống lửa, cô nhắn tin cho Linh thạch mà ngài ấy chẳng đả động gì, kiểu này chắc toang thật rồi.

Cùng lúc này, tại phòng ngủ Hạ Lâm, cửa phòng được mở toang, trên giường là một đống lớn cuộn tròn vô tư say giấc, mà các thành viên trong gia đình đang đứng bao xung quanh chiếc giường, mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, kẻ cầm chổi, người cầm giá múc canh mà đám con nít thì khỏi phải nói. Thấy Nhất Trung cầm cây súng nhựa, Âu Dương Thần cũng vác theo thanh kiếm gỗ, mà Thục Nhi không biết nên cầm gì tẩn kẻ xấu kia cho nên cô bé ôm theo chú gối sâu màu xanh của mình, chỉ có Âu Dương Diệu Hân là đi vào tay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN