Cuộc Sống Tại Triều Thanh - Chương 13: Viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Cuộc Sống Tại Triều Thanh


Chương 13: Viện


Đây là một cái viện nhỏ tọa ở phía nam của phủ, nhìn ra hướng bắc. Viện được xây theo kiến trúcTứ hợp viện, từ cổng vào đến tòa nhà hiện tại đang ở cũng phải cách đến bảy tám thước, tổng cộng có bảy gian phòng. Chính giữa viện có một thành lan can bắc qua ba gian phòng phía trước dẫn đến sảnh chính. Phòng chính được xây theo kiến trúc từ thời Minh, lấy một gian bên trái làm phòng ngủ, gian bên phải là thư phòng. Bên tây bên đông là hai gian phòng nữa. Lúc này đây, hai chủ tớ Tuệ Châu và Tố Tâm đang nhàn nhã ngồi nói chuyện ở một tòa nhà sâu tận bên trong viện.

“Chủ tử, nếu không có việc gì thì người nên nghỉ ngơi một chút, đứng một lúc lâu như thế chắc đã mệt mỏi lắm rồi.” Tố Tâm đau lòng nhìn vì chủ tử mình hậu hạ từ tấm bé. Hôm nay đã thấy, nữ nhân trong phủ này không phải là đơn giản. Chủ tử mình còn nhỏ nên chưa hiểu nhiều, mà ở trong phủ lại chỉ là cách cách, đối mặt với những nữ nhân trong phủ Bối lặc này, làm thế nào mới đứng vững được đây?

“Không sao, ta vẫn ổn. Vẫn nên chờ Cao Đức công công – Đại tổng quản trong phủ tới trước rồi nghỉ ngơi cũng chưa muộn mà.” TuệChâu dựa người vào cái đệm êm ái trên giường, mệt mỏi trả lời.

Tố Tâm suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng: “Chủ tử, nhìn tình hình sáng nay, không kể đến những thứ khác, xem ra qua biểu hiện của hai vị Trắc phúc tấn có thể thấy họ rất được sủng ái, nhưng đồng thời phúc tấn vẫn thể hiện được cái uy của mình, nghĩ kĩ một chút có thể rõ, tình hình trong phủ đối với chủ tử rất là bất lợi. Chủ tử trước hết vẫn nên được Tứ gia sủng ái, sớm sinh quý tử, mới là việc quan trọng. Như vậy chỗ đứng của chủ tử trong phủ này từ nay về sau có thể được an toàn. “

Nghe thế, Tuệ Châu không khỏi hơi nhíu mày. Tuy biết Tố Tâm đều là suy nghĩ cho cô, những nghĩ đến việc nữ nhân lấy hài tử ra làm lá chắn bảo vệ, thì cô hoàn toàn không đồng tình. Dù sao thì cô cũng đã gả cho Dận Chân, điều này cô biết, việc sinh con dĩ nhiên không bài xích, dù sao ở triều Thanh ba trăm năm về trước này có thể có máu mủ của mình, tức là đã xác thực cô có thật trên đời này, cũng mong sớm sinh con đẻ cái, nhưng tuyệt đối hiện tại thì không. Vì cô biết ở cổ đại tỷ lệ sinh khó là rất cao, mà thân thể hiện tại của cô cũng mới chỉ có mười ba, việc sinh nở cũng càng nguy hiểm hơn, tốt nhất là chờ thêm mấy năm nữa rồi hãy nói, thuận theo tự nhiên, cô cất lời: “ Tố Tấm, ta hiểu là ngươi muốn tốt cho ta, nhưng bây giờ ta mới có mười ba tuổi, ở trong cái nơi thâm đại trạch viện này, nếu có mang thai, cũng rất là nguy hiểm. Hiện tại chúng ta còn chưa biết rõ tình hình cụ thể trong phủ, mặc kệ bọn họ có lợi hại thế nào, chỉ cần chúng ta hành sự cẩn thận không liên đới gì đến họ cả, thì tự nhiên họ sẽ chẳng để ý đến chúng ta. Thêm nữa, ta cũng không thích đi tranh giành tình cảm với người khác, mong ngươi hiểu cho ta, ta nghĩa vẫn cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất, đi một bước tính một bước thôi.”

“Chủ tử, nô tỳ biết, người không giống Đại tiểu thư và Tam tiểu thư, người lúc nào cũng chỉ muốn một cuộc sống an nhàn, cũng chẳng hứng thú với vinh hoa phú quý. Nhưng người đã bước chân vào phủ Bối lặc này rồi, thì việc chỉ nghĩ đến bản thân là rất khó.”

“Tố Tâm, mọi điều ngươi nói ta đều hiểu, hiện tại ta chỉ muốn một cuộc sống thật đơn giản, lại rất lười không thích ra khỏi viện, nếu bây giờ đi tranh giành sủng ái với họ không phải là vừa khổ vừa mệt sao. Tố Tâm, tỷ tỷ tốt của ta ơi, nếu chưa phát sinh bất kỳ một chuyện xấu nào, thì ngươi nên nghĩ giúp ta xem lát nữa sau khi người làm được phân chia tới đây, làm sao lo dọn dẹp sửa sang cái viện này đi. Nơi này sau này sẽ là một gia đình nhỏ của chúng ta đấy. Ta chỉ nghĩ nếu có được một cái viện nhỏ thoải mái, để cho ta có thể làm mọi việc mình thích trong này, mới chính là đại cát đại lợi đó.”

Tố Tâm nghe xong những lời này thì bật cười, aizzzz, chủ tử ơi là chủ tử. Đang trong lúc hai chủ tớ ngồi tán gẫu, thì Cao Đức công công Đại tổng quản trong phủ mang theo ba người nữa tới.

“Nô tài Cao Đức thỉnh an cách cách, cách cách cát tường.” Một người chừng ba mươi tuổi, ăn vận một bộ dành cho thái giám cùng mấy người phía sau thỉnh an Tuệ Châu.

Tuệ Châu biết đây chính là Đại tổng quản trong phủ – Cao Đức công công. Mình chỉ là một cách cách nhỏ nhoi tuyệt đối không thể coi thường ổng, liền đáp lại nửa lễ, sau đó tự mình đỡ ông ta đứng lên, cất tiếng: “ Làm phiền công công rồi, Tuệ Châu vừa mới gả vào phủ, nếu có gì không đúng, xin công công chỉ bảo nhiều hơn.”

Nói xong, cô đem lọ thuốc hít ( tị yên hồ) bằng vàng nạm hồng ngọc đã chuẩn bị từ trước cùng với ngân phiếu năm mươi lượng đưa cho ông ta. Phải hiểu là năm mươi lượng lúc bấy giờ là rất lớn, cô ở trong phủ tứ bối lặc một tháng cũng chỉ nhận được có hai mươi lượng, mà hai mươi lượng này đã đủ cho một nhà ba người bình thường có được một cuộc sống sung túc trong nửa năm rồi.

Cao Đức lùi lại một bước, sau khi nhận đồ, càng thêm cung kính nói: “ Cách cách khách sao rồi, nô tài tạ cách cách ban thưởng. Cách cách mới tới Bối lặc phủ, hẳn là còn nhiều chỗ chưa quen, nếu người còn cần gì thêm nữa, cứ kêu người báo với nô tài một tiếng.”

Rồi ông ta quay lại nhìn Tuệ Châu, thấy tinh thần cô có vẻ hơi mệt mỏi, tự vỗ đầu mình một cái, rồi cười nói: “ Nô tài hồ đồ rồi, chính sự quên hết cả. Mọi đồ dụng trong viện cách cách, phúc tấn đã sớm bảo chúng nô tài don dẹp ổn thỏa, Riêng người hầu hạ cách cách thì vẫn chưa, hiện tại nô tài đã đưa bọn họ đến ra mắt cách cách đây.”

Dứt lờt, Cao Đức liền chỉ vào một phụ nữ tầm ba mươi tuổi trông rất khỏe mạnh, nói: “Đây là vị ma ma bậc Nhị – Trương ma ma. Tướng công của bà ta đang giữ công ở hậu viện. Về sau để bà ấy làm một vài việc nặng một chút ở ngoài phòng là được.” Rồi ông ta chỉ vào nha đầu tầm mười lăm mười sáu tuổi vẻ mặt bình thường nói: “ Đây là tỳ nữ Hạ Mai lúc trước thường làm công việc quét dọn ở trước viện. Cha mẹ con bé đều là người hầu của phòng bếp trong phủ, nó là con của nô bộc.” Cuối cùng, ông ta chỉ vào tiểu nha đầu tầm chỉ có mười hai mười ba tuổi, lên tiếng: “ Đây là tỳ nữ mua về từ năm trước. Đã từng hầu hạ trong viện của Cảnh cách cách gần một tháng, sao đó phục vụ ở phòng giặt đồ. Nó rất là lanh lợi, tên cũng lại dễ nghe – Nguyệt Hà.”

Sau đó ông ta chuyển chủ đề, cúi chào trước Tuệ Châu, cười noi: “ Cách cách, nếu không còn gì phân phó nữa, nô tài xin phép được cáo lui. Phúc tấn còn đang chờ nô tài ở sảnh chính.” Tuệ Châu gật đầu mỉm cười đồng ý, lại tự mình tiễn Cao Đức ra tận cửa, liên tục cảm ơn.

Trở về phòng, Tuệ Châu ngồi xuống giường. Nguyệt Hà nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đem tách trà mới rót ở trên bàn tới, cười nỏi: “ Cách cách uống tách trà này đi. Hôm qua người đã mệt mỏi cả ngày, sáng sớm nay lại vội vàng đến thỉnh an phúc tấn, hẳn là rất khát rồi.” Tuệ Châu mỉm cười nhận lấy tách trà nhấp một ngụm, quả nhiên là rất khát, cô không khỏi liếc nhìn nha đầu kia một cái, một người thật lanh lợi. Thoáng sau, cô nháy mắt với Tố Tâm đang đứng một bên, lên tiếng: “ Xem ra Cao công công nói rất đúng, đây đúng là một tỳ nữ lanh lợi hiểu chuyện. Tố Tâm,đem miếng ngọc bội ngọc lục bảo kia thưởng cho nàng.”

Tố Tâm mang miếng ngọc bội tới, vừa thưởng, vừa cười nói: “ Sau này ngươi đã là người hầu bên cạnh chủ tử. Được chủ tử khen vì sự lanh lợi của bản thân, đó là phúc khí của ngươi. Có điều….” Nói xong nàng quay ra nhìn Nguyệt Hà cùng với hai người kia, tiếp tục: “ Chúng ta thân là nô tài, đầu tiên phải có lòng trung thành. Nghĩa là trong lòng các ngươi chỉ có duy nhất một mình chủ tử. Thứ hai là phải biết suy nghĩ cho chủ tử. Chỉ cần làm được hai điều này, cách cách tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu như chỉ cần làm một việc có lỗi với chủ tử, thì cách cách cũng sẽ có biện pháp để trừng trị các ngươi đó…”

Trương ma ma, Hạ Mai, Nguyệt Hà nghe vậy đều lạnh người, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất cất tiếng: “ Chúng nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử, tuyệt không hai lòng với chủ tử.”

Tuệ Châu liếc mắt nhìn Tố Tâm tán thưởng, dịu dàng nói: “Tốt lắm, tất cả đứng lên đi. Thật ra thì hầu hạ ta ở đây, chỉ cần làm tốt bổn phận là được. Bình thường ta cũng không có nhiều thứ cần phục vụ, các ngươi hoàn thành tốt công việc được giao là ổn rồi, sau đó thì tự mà giết thời gian. Nếu không muốn có thêm phiền phức thì tốt nhất chỉ ở trong viện này thôi. Còn về sau nếu có chuyện gì thì cứ đi tìm Tố Tâm là được. Tố Tâm, thưởng cho họ ít tiền, rồi đưa các nàng ra ngoài, việc còn lại giao cho ngươi.”

Ba người nghe nói được thưởng một lượng bạc, tất cả đều là vui mừng cảm tạ, thấy được Tuệ Châu đối xử rất tốt với hạ nhân. Dù sao thì họ cũng chỉ là nô tỳ nhị đẳng trong phủ, mỗi tháng cũng chỉ có một xâu tiền thưởng thôi.

Bọn họ đi cả ra ngoài, Tuệ Châu vội nằm ngay xuống giường chẳng kịp thay áo xống, ngủ thiếp đi………………..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN