Cuộc Sống Tại Triều Thanh - Chương 37: Lời đồn đãi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Cuộc Sống Tại Triều Thanh


Chương 37: Lời đồn đãi


Tuệ Châu và Võ thị bỗng dưng ngất xỉu, cả phòng lập tức vang lên những tiếng kinh hô.

Ô Lạt Na Lạp thị thấy tình hình trở lên hỗn loạn, cũng không quan tâm Dận Chân vẫn còn đang tức giận, sai người đưa hai nàng lên ghế dựa, sai Lý thái y chuẩn mạch.

Dận Chân nhíu chặt mày, bình tĩnh nhìn tình huống trong phòng. Nỗi tức giận của hắn dần dần biến mất vô tung vô ảnh. Nghĩ đến lửa giận ngập trời của hắn còn chưa phát ra, liền làm hai người ngất xỉu. Hắn mắng các nàng? Hay đánh hai nàng? Ngất xỉu, hắn mới chỉ ném một cái chén trà, hai nàng liền ngất xỉu? Không chừng ngay ngày mai, tất cả các phủ đều bàn luận của chuyện phủ Tứ Bối Lặc, trắc phúc tấn đẻ non, hai vị cách cách bị dọa hôn mê. Liếc mắt, Lý thái y bắt mạch cho Vũ thị nửa ngày, cũng không thấy hắn nói gì, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra? Nghĩ vậy, Dận Chân bất động thanh sắc nói: “Có chuyện gì, vì sao hai người ngất xỉu?”

Lý thái y cảm thấy ánh nhìn hung ác đang nhìn mình chằm chằm, xoay người, khom người đáp: “Hồi chủ tử, đây…đây, theo mạch tượng Võ cách cách, Võ cách cách đã thai hơn ba tháng. Do hôm nay bị kinh hách, lại phải đứng thẳng trong thời gian quá dài nên mới ngất xỉu, cũng không có việc gì đáng lo ngại.”

Lý thái y am hiểu phụ khoa, sao không thể chẩn ra mạch tượng của Vũ thị. Chẳng qua là trong phủ Bối Lặc, trắc phúc tấn đẻ non, lại có hai cách cách ngất xỉu, trong đó một người còn mang thai ba tháng, nên mới do dự trả lời. “Nước hậu viện” nông sâu ra sao, bản thân chỉ là một thái y nho nhỏ, lại gặp phải tình trạng này.

Ầm vang –, lời nói của Lý thái y như tiếng sét đánh ngang tâm trí mọi người trong phòng. Mọi người đều thay đổi sắc mặt, không nói nên lời. Lát sau, Ô Lạt Na Lạp thị đã khôi phục như thường, hướng Dận Chân quỳ an, nói: “Chúc mừng gia. Lý thái y y thuật cao minh, Võ muội muội chắc chắn là có thai.”

Lí thị thấy thế, cũng ra vẻ thoải mái nói: “Thật tốt quá, thật chúc mừng gia. Võ muội muội lần này nhất định có thể vì gia sinh hạ một tiểu a ca.”

Tiếp đó, hạ nhân trong phòng cũng quỳ xuống, nói: “Chúc mừng gia, chúc mừng phúc tấn.”

Cảnh thị nhìn nhìn Tuệ Châu, lại nhìn sắc lo lắng của Tố Tâm, hơi nhíu mày nói: “Gia, phúc tấn, Tuệ Châu muội muội còn ngất xỉu?”

Nghe Cảnh thị nói, mọi người đều dời lực chú ý, nhìn về phía Tuệ Châu.

Dận Chân mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tuệ Châu, chẳng lẽ nàng cũng có thai?

Vì thế, Dận Chân hỏi: “Nếu Võ thị đã không có gì phải lo ngại, Lý thái y ngươi đi xem Nữu Hỗ Lộc thị thế nào.”

Lý thái y nhận việc, đến bắt mạch cho Tuệ Châu. Tuy nhiên, chẩn đoán xong rất nhanh, khom người trả lời: “Hồi chủ tử, Nữu Hỗ Lộc cách cách là bị phong hàn, hơn nữa, trong phòng quá bí, khí huyết không thông nên mới ngất xỉu. Chỉ cần uống vài bát thuốc, liền có thể khỏi hẳn.”

Tuệ Châu không có thai, có người vui cũng có người buồn.

Dận Chân lại nhíu chặt mày, không mang thai, nhưng Võ thị có thể có thai cũng là chuyện tốt. Quên đi, gần đây, chuyện lưu dân từ lũ lụt đã làm Hoàng a mã vô cùng giận dữ, phạt nặng vài vị đại thần, hắn cũng lười quản việc của hậu viện, Niên thị đẻ non, dù có tra cũng tra được ra cái gì. Hơn nữa, hàng năm tại hoàng gia không biết đã xảy ra bao nhiêu vụ đẻ non. Không giữ được đứa nhỏ, Niên thị cũng “bụng làm dạ chịu”. Con nối dòng của hắn quả thật quá mức thưa thớt, đến giờ còn không có con trai trưởng. Nghĩ vậy, Dận Chân đăm chiêu đứng bên cạnh Võ thị, trong chốc lát, lại nhìn về phía Liễu Tuệ Châu. Trong phủ, thân phận mọi người cùng Võ thị cũng không chênh lệch nhiều lắm, có chăng do nàng là Tương Hoàng Kì, là người Mãn, nếu có thể còn……

Thê thiếp Dận Chân đều vì Tuệ Châu không mang thai nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không mang thai còn làm loạn thêm cái gì chứ, ngất xỉu cũng không chọn thời điểm.”

Lúc này, Tuệ Châu cũng dần dần tỉnh lại. Khang Hi năm 44, ngày 26 tháng giêng, phủ Tứ Bối Lặc luôn luôn trầm tĩnh cũng nổi lên gợn sóng ngầm.

……

Giờ chính Thân, Tuệ Châu tỉnh dậy, sau khi uống thuốc, lại tiếp tục ngủ.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Tuệ Châu bị bệnh lần này kéo dài bốn, năm ngày. Cả ngày không có tâm tình, không hề rời giường một lần, khá là thích ý. Thỉnh thoảng, lại nghe Tố Tâm lải nhải một chút. Kỳ thật, Tố Tâm nói đến nói đi đều là thầm oán nàng không nghe lời. Trời đã lạnh không chịu mặc thêm áo, lại ghen tị Võ thị ngất xỉu là vì đã có thai mà nàng lại vì bị bệnh mới ngất xỉu. Bất quá, Võ thị là có thai. Nàng không có cũng ngất xỉu. Có thể nghĩ đến, trường hợp lúc đó hỗn loạn như thế nào. Đến giờ, Niên thị vẫn chưa tỉnh. Nàng cùng Võ thị lại ngất xỉu. Trong vòng một ngày, Dận Chân có bảy vị thê thiếp nổi danh, liền ngất xỉu ba người. Ha ha… Tức chết hắn. Nghĩ vậy, Tuệ Châu không khỏi cảm thấy buồn cười lại vô cùng hết giận. Nghe Tố Tâm nói, sau khi nàng ngất xỉu, Dận Chân còn chưa kịp tức giận lại phải nhịn trở về. Tốt lắm. Đây cũng coi như bù lại một chút thời điểm nàng phải chịu ủy khuất.

Khi Tuệ Châu còn đang thả hồn, Tố Tâm bưng hộp đồ ăn đến, dọn đồ ăn lên bàn, nói: “Chủ tử, người nhiều ngày ngủ thẳng mới dậy, Hôm nay nên đi thỉnh an phúc tấn. Ngài còn chưa dậy sao? Cả ngày toàn trôi qua ở trên giường, cũng không quan tâm gia cùng Võ……”

Không đợi Tố Tâm nói hết, Tuệ Châu liền đánh gãy lời nàng: “Ta biết. Ngươi đừng nói. Ta đã thức dậy. Mấy hôm nay, ta không phải bị bệnh, mới lười biếng nằm chút. Ngô. Hôm nay sắc trời không sai. Đợi lát nữa đi ra ngoài đi dạo vườn hoa một chút. Mấy hôm nay luôn nằm trên giường, ta cũng cảm thấy xương cốt ê ẩm.”

Nói xong, Tuệ Châu vươn vai, cầm lấy đũa dùng cơm. Tố Tâm thấy Tuệ Châu một bộ không hề tiến bộ, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không nói, hầu hạ nàng dùng cơm.

Ăn cơm xong, Tuệ Châu khoác thêm áo choàng, dẫn theo Tố Tâm ra sân. Phương Bắc tuyết rơi dày, mấy ngày nay luôn ở trong buồng ấm áp, nàng nay vừa ra khỏi cửa, không thể thích ứng ngay được với thời tiết giá lạnh bên ngoài.

Đi vào cửa hoa viên, khắp nơi không một bóng người làm người ta có cảm giác lạnh hơn. Tố Tâm nói: “Chủ tử, hay là chúng ta trở về đi, người vừa khỏi bệnh, không thể lại bị bệnh.”

Tuệ Châu nắm thật chặt áo choàng, giương mắt nhìn mấy khỏa tùng bách bên trong vườn, tinh thần lập tức phấn chấn hơn hẳn. Khóm cây đứng kiêu ngạo đón gió, sương, mưa, tuyết như khích lệ mọi người tiến vào trong vườn thưởng thức phong tư (dáng vẻ) của nó.

Lập tức, Tuệ Châu lắc đầu từ chối, vừa đi vừa nói: “Ta nay mặc dày như vậy, sao có thể cảm lạnh a. Không đi thì thôi, đã đi ra ngoài thì vẫn nên đi nhiều một chút. Di, Tố Tâm, ta cảm thấy bên ngoài mặc dù lạnh, tinh thần ta lại tốt hơn nhỉ?”

Tố Tâm cười nói: “Chủ tử, người luôn có thật nhiều lý do. Mấy hôm trước, người luôn nằm trên giường ngủ, hiện tại lại đi ra ngoài, gió lạnh luôn thổi, có thể mất tinh thần sao.”

Khi nói chuyện, chủ tớ hai người xuyên qua cửa tròn, đi qua con đường đá trắng, vào trong vườn.

Nội hoa viên không giống nhị viên bằng phẳng thông suốt, trái lại có vài ngã rẽ thông nhau, hai bên hành lang bao bởi núi đá hình vòng, núi giả, đình các, đồng thời còn có các bồn cây cảnh.

Tố Tâm nói: “Vào đông đi dạo hoa viên nhưng thật ra rất tốt. Chủ tử, phía trước hoa sơn trà vừa nở, hay là chúng ta hái một ít mang về.”

Tuệ Châu nhìn những đóa hòa sơn trà, vui vẻ nói: “Ân, nghe ngươi, hái vài bông mang về đặt ở mấy án, không thể lúc nào cũng cắm hoa mai nha.”

Dứt lời, cước bộ của Tuệ Châu liền nhanh hơn, hướng bồn hoa sơn trà đi đến.

Không nghĩ mới vừa đi đến núi giả, liền nghe thấy được thanh âm thì thầm nói chuyện, mơ hồ nghe thấy tên của mình, Niên thị và Võ thị. Cảm thấy nghi ngờ, không khỏi chậm lại cước bộ. Nơi này là góc chết, trừ bỏ núi giả, phía sau đó là tường. Nhất thời, thanh âm liền truyền đến tai Tuệ Châu.

Nói chuyện là hai tiểu nha đầu lạ mặt. Chỉ nghe được 1 tiểu nha đầu nói: “Nay chủ tử xảy ra chuyện, không hay ho chính là kẻ làm nô tài chúng ta. Ta nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Hiểu Oanh khi bị đánh liền run rẩy.”

Một người khác nói: “Đây cũng là nàng xứng đáng, bình thường ỷ vào chính mình là đại nha hoàn Niên phúc tấn liền vênh váo, tự đắc, còn không phải đều là nô tài sao.”

Tiếp theo người kia nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói, Niên phúc tấn ngã sấp xuống là vì có người thả băng, Niên phúc tấn mỗi ngày đều ngắm hoa sơn trà, vừa vặn dẫm đến trên băng liền…… Cho nên, Hiểu Oanh vừa vặn gặp chuyện không hay ho, lợi dụng tội không hầu hạ tốt chủ tử bị đánh chết. Bất quá, ngươi nói, Niên phúc tấn vừa đẻ non, Võ cách cách liền có thai, còn là thai hơn ba cái, có thể hay không……? Còn có, Nữu Hỗ Lộc cách cách, này sớm không ngất xỉu, trễ không ngất xỉu, đến khi gia tra chuyện Niên phúc tấn sinh non liền ngất xỉu, ngươi nói nàng có phải hay không cùng việc này có quan hệ a. Hai vị chủ tử đều cùng nhau tiến phủ, nữ nhân một khi ghen tị, đều có thể…… Nàng nhiều ngày nay không phải ngay cả cửa viện cũng chưa ra sao? Sẽ không phải là chột dạ đi.”

“Đừng nói nữa, cả ba vị đều là chủ tử, Cao công công không phải nói không cho phép nói huyên thuyên sao?…… Đừng nói nữa, ta chỉ sợ, bề trên hạ lệnh…… Vạn nhất bị phát hiện…… Ta cũng không muốn có kết cục như Hiểu Oanh.”

“Biết, biết. Ai, các nàng một người ôn nhu, một người thành thật, kỳ thật đều không có một người lương thiện, hậu viện phủ hoàng tử nào có lúc nào yên bình……”

“Việc đó cùng chúng ta không quan hệ, vẫn là đi nhanh đi, mama còn đang chờ đâu.”

Nói xong, hai người liền rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN