Cuộc Sống Tại Triều Thanh
Chương 48: Buổi chiều
Từ khi thương thế Tuệ Châu khỏi hẳn tới nay, chưa có buổi tối nào Dận
Chân qua ngủ lại, bởi vậy hình ảnh Tuệ Châu cũng dần trở nên phai nhạt
trong tâm trí mọi người. Trái lại, Tuệ Châu lại coi việc này như một
chuyện hết sức vui vẻ, ngày qua ngày ngoại trừ phải tới thỉnh an Ô Lạt
Na Lạp thị đôi khi qua lại chỗ Cảnh thị, thì đều ở trong viện của mình
hóng mát, có chăng sau bữa cơm tối chỉ tản bộ một chút trên con đường
lát đá nhỏ ở sân viện gần đấy mà thôi, thời gian trôi qua thật an nhàn
dễ chịu, làm Tuệ Châu cảm thấy ngày đó nàng phủ phục cúi đầu làm thiếp
thật đáng giá.
Cuộc sống cứ như vậy thấm thoát trôi qua đã một tháng có lẻ, chẳng mấy
chốc trời đã vào lập thu, đến tháng chín thời tiết càng ngày càng mát mẻ hơn. Buổi sáng ngày hôm đó, Tuệ Châu trong lúc rảnh rỗi chợt thấy bóng
tre vẽ trên màn trúc làm nàng chán ghét mệt mỏi, tiện thể sai người đem
mấy cái màn đó đổi đi. Quả nhiên, một khi đã làm liền bận rộn cho tới
buổi trưa, lúc này Tuệ Châu mới có thể nhàn hạ ăn cơm.
Tuệ Châu chán nản ngồi trên kháng [1], ăn một muỗng cơm nhỏ nói: “Ai, biết vậy đã sớm nghe lời Trương ma ma,
màn trúc vừa đổi đi trong phòng nóng lên không ít, ăn một bữa cơm mà đã
mồ hôi mồ kê rồi.”
[1] giường lò của người Trung Quốc (mình để nguyên văn cho nó cổ trang)
Tố Tâm vừa quạt cho Tuệ Châu vừa cười nói: “Giờ vẫn còn sớm, đến tối thế nào trời cũng trở lạnh, nhưng buổi trưa vẫn còn hơi nóng bức. Nếu
không, chủ tử, hay chúng ta lại đem màn trúc đổi lại.”
Ánh mắt Tuệ Châu nhìn qua cửa sổ lại nhớ tới máy điều hòa ở kiếp trước,
bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thôi quên đi, đừng có mà làm tới làm lui, ta
thấy mấy ngày nữa trời sẽ bớt nóng ngay.”
Tuệ Châu vừa nói vừa ăn cơm, bất chợt ồ lên: “Hạ Mai, bữa nay ngươi nấu cơm nếp với đậu đỏ hả?”
Hạ Mai đang đứng một bên trả lời: “Nô tỳ trước có nghe chủ tử nói qua, vào tết Trùng Dương [2] vốn phải lên núi uống rượu ngắm hoa cúc, mà chủ tử vẫn cứ ở mãi trong
phòng… Cho nên nô tỳ mới nấu cơm nếp đậu đỏ và làm một ít bánh ngọt
Trùng Dương.”
[2] tết trùng cửu (ngày 9/9 âm lịch hằng năm). Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương
Tuệ Châu nhìn Hạ Mai cúi đầu đáp lời, có chút xúc động trước quan hệ chủ tớ của người xưa, hôm qua mình chỉ tùy ý oán giận mấy câu Hạ Mai đã ghi tạc trong lòng. Nhất thời, Tuệ Châu không biết nói gì cho phải phép,
chỉ đành nói vài câu khen Hạ Mai thật cẩn thận tỉ mỉ, mới quay lại dùng
bữa.
Sau bữa cơm trưa, Tuệ Châu cảm thấy hơi mệt mỏi lại thấy trong phòng có
chút khô hanh, nàng dứt khoát cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo tơ tằm
màu trắng ngủ trưa.
Tố Tâm thấy thế, vội buông rèm cửa sổ, đắp cho Tuệ Châu một chiếc chăn mát, dém lại màn cửa mới lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng.
Vào đúng giờ Mùi ( 2h chiều) là lúc trời nóng như thiêu như đốt, nóng
đếm mức không chịu được. Giờ này trong phủ Tứ Bối lặc hoàn toàn yên
tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu o e đánh thức đám tôi tớ đang thiu thiu ngủ gật. Không ngờ ở một góc trong phủ, từ cửa sau Dận Chân đang xuống
ngựa chuẩn bị đi vào.
Dận Chân híp mắt nhìn trời liền cất bước vào trong phủ. Tiểu Lộc Tử thấy trán Dận Chân chảy mồ hôi, suy nghĩ chợt lóe lên, nhỏ giọng đề nghị:“Gia, hiện tại trời rất nóng, ngài lại chưa dùng cơm trưa, đường về viện còn rất xa. Nô tài mới nghĩ ra rằng, viện của mấy vị Cách Cách đều ở
gần đây, nếu không…”
Dận Chân hơi dừng bước, suy nghĩ một chút xoay người đi đến hướng khác, Tiểu Lộc Tử thấy thế cũng vội vàng khom người đi theo.
Sau thời gian dài ngủ trưa, Tuệ Châu có chút đau đầu, đang lúc nửa tỉnh
nửa mê, nàng loáng thoáng cảm giác có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới
nhưng nghe không rõ. Liền trở mình tiếp tục nhắm mắt, ngáp một cái,
giọng nói mơ hồ: “Là Tố Tâm sao? Mấy giờ rồi.”
Nói xong Tuệ Châu lại mơ mơ màng màng thiếp đi. Một lúc sau vẫn chưa
nghe thấy tiếng đáp lại, thỉnh thoảng nàng lại bị tiếng huyên náo bên
ngoài truyển tới đánh thức một nửa. Thế là đành ngáp một cái, chống tay
ngồi dậy day day trán, hơi hơi mở mắt.
Trong nháy mắt, nàng liền thấy một người mặc áo mãng bào kim sắc [3], thấy rõ phía dưới mãng bào là vạt áo được xẻ thành hai tà trái phải hơi mở ra. Mắt Tuệ Châu chợt mở to bình tĩnh nhìn về phía trước, nàng ngay tức khắc phản ứng kịp, người đang đứng phía trước mặc áo mãng bào chính là Dận Chân. Giờ phút này Tuệ Châu đã hoàn toàn tỉnh ngủ, vội mở chăn
mát chuẩn bị đứng dậy.
[3] áo của hoàng tử màu vàng tươi, có thêu hình 9 con mãng xà
Dận chân nhìn chằm chằm Tuệ Châu, chỉ thấy lúc nàng đang thiêm thiếp ngủ dù không có dáng vẻ tươi đẹp thanh lịch, nhưng má lại hồng nhuận như
đánh phấn cùng đôi mắt đẹp nhập nhèm ấy, trong lòng chàng không thể ngờ
rằng nàng cũng có lúc thướt tha yểu điệu đến vậy. Nghĩ thế Dận Chân liền đi tới lương kháng [4] ngồi xuống cạnh Tuệ Châu, nói nhỏ vào tai nàng: “Thế nào, tỉnh rồi sao.”
Tuệ Châu thấy Dận Chân thân mật với mình như vậy cũng hơi khó chịu, nàng nghĩ tới cái áo mình đang mặc vốn không thích hợp cho lắm, lại nhớ đến
kiếp trước mình còn mặc cả quần đùi yếm, Tuệ Châu hơi tránh né Dận Chân
đang kề sát mình liền đứng dậy mang giày vào, quỳ an hành lễ nói: “Tỳ
thiếp thỉnh Gia đại an, không biết Gia đến đây nên có chỗ thất lễ xin
Gia thứ lỗi.” Nàng nói xong liền muốn Dận Chân cho mình đứng dậy để đi
mặc áo ngoài.
[4] giường lò khi được làm lạnh
Tuệ Châu kính cẩn dè dặt trả lời đã phá hỏng hứng thú bất chợt dâng lên
của Dận Chân. Mặt Dận Chân nghiêm lại đứng giang hai tay, ngữ khí lạnh
nhạt nói: “Chỗ ngươi không có thường phục của ta, ta vừa mới trở về nên
thấy hơi nóng, Gia cũng mặc áo trong như ngươi là được rồi. Ừ, phòng
ngươi đã kéo màn trúc xuống rồi, có cởi áo ngoài cũng không sao. Tuệ
Châu nghe xong không tránh khỏi lẩm bẩm, Dận Chân này ở trước mặt mình
không những nói nhiều mà còn càng ngày càng tùy ý. Tuệ Châu tuy bất mãn, nhưng cũng thôi tìm cách lấy cớ đi mặc áo ngoài, nàng cẩn thận đến
trước mặt Dận Chân cởi ngoại bào cho chàng.
Tuệ Châu nhíu mày giúp Dận Chân cởi mãng bào, đã đến tháng chín rồi mà
trời vẫn còn nóng, cả áo trong cũng thấm ướt mồ hôi, vì vậy nàng đành
nói: “Gia, ngài mới từ bên ngoài vào nên người đầy mồ hôi, nên để cho
người tới lau sạch.”
Dận Chân đáp: “Không được, ta sẽ ăn cơm trưa ở chỗ ngươi rồi nghỉ ngơi
một lát cho nên rửa mặt sơ qua là được.” Tuệ Châu tức thì vui vẻ, vội
treo mãng bào lên luôn mồm thưa vâng.
Trong lúc nói chuyện thì Tiểu Lộc Tử bưng chậu nước ấm đi tới, Tuệ Châu
vội nhúng khăn tự mình lau mặt cho Dận Chân, mới lau tới cần cổ đã thấy
Hạ Mai dọn xong thức ăn lên kháng. Dận Chân lướt mắt qua bàn, gật đầu
nói: “Đã có Nữu Hỗ Lộc thị ở đây rồi, các ngươi lui hết đi.” Tiểu Lộc Tử khom người nói: “Vâng” Cùng Hạ Mai ra khỏi phòng.
Tuệ Châu đứng ở một bên chia thức ăn cho Dận Chân. Nàng hơi bực tức
trong lòng, nghĩ tới mình vốn dĩ bình thường luôn để Tố Tâm Nguyệt Hà
phục vụ, kết quả hắn đến một lần mình liền từ người được phụ vụ biến
thành người hầu hạ. Tuệ Châu đang nghĩ lung tung thì nghe Dận Chân nói:“Trong viện của người còn chuẩn bị cả bánh Trùng Dương sao.”
Tuệ Châu hồi thần nhìn lại trên bàn, một đĩa bánh ngọt hoa cúc, một đĩa
bánh ngọt ngũ sắc, nàng nghĩ nghĩ, quyết định không tiếp tục duy trì quy tắc “ăn không nói ngủ không nói” của Dận Chân, giải thích: “Hôm qua là
tết Trùng Dương, tỳ thiếp lại thèm mấy loại bánh ngọt này nên mới bảo
nha hoàn làm, nếu Gia thích, tỳ thiếp bảo bọn họ chuẩn bị cho Gia thêm
một ít.”
Dận Chân cắn một miếng, lắc đầu nói: “Vị cũng được, nhưng ta không hảo
ngọt nên ăn một chút thôi.” Dận Chân lại ăn thêm vài miếng rau trộn xắt
sợi, nói: “Cái này trái lại ăn rất ngon, bên ngoài chua chua trong lại
cay cay, rất thích hợp để ăn cùng cháo hoa.”
Bây giờ Tuệ Châu cảm thấy hơi tức cười, hai vợ chồng thì đang mặc áo
trong, tất nhiên đều là nam nữ thật sự, vào một buổi chiều ngày hè lại
đi thảo luận về chuyện ăn uống, một người trong đó còn là Ung Chính
tương lai. Tuệ Châu vừa nghĩ đến đây lại nhớ tới lúc mình vừa mới tiến
phủ, trước khuôn mặt đậm phấn son của mình mặt Dận Chân lại không hề
thay đổi, nàng liền thấy buồn cười. Dận chân nghe tiếng Tuệ Châu cười
khẽ, nghi ngờ quay đầu hỏi: “Có chuyện gì mà ngươi lại cao hứng như
vậy.”
Tuệ Châu bần thần thầm mắng mình cớ sao lại cười thành tiếng, đành vội
trả lời: “Tỳ thiếp cảm thấy Gia nói rất đúng, tỳ thiếp cũng thấy món rau trộn xắt sợi này ăn khá ngon.” Dận Chân nghe xong cũng không hỏi thêm
nữa liền nói sang chuyện khác, mới nói vài câu chàng đã ăn hết bữa cơm.
Tuệ Châu hầu hạ Dận Chân dùng xong cơm, kêu người dọn dẹp bát đĩa thì
thấy chàng hơi buồn ngủ, rốt cuộc nàng cũng muốn hỏi lại chàng xem có
cần ngủ một lát không. Đã thấy Dận Chân đến giường của mình nằm xuống
phân phó kẻ dưới: “Tiểu Lộc Tử, ngươi đi lấy thường phục tới đây, hơn
nữa đi truyền lời với Niên thị rằng tối nay ta sẽ qua dùng cơm chỗ nàng
ta.”
Tiểu Lộc Tử thưa vâng khom người thối lui ra khỏi phòng. Sau Dận Chân
lại nhìn Tuệ Châu nói: “Nửa canh giờ sau ngươi nhớ đánh thức ta.” Chàng
vừa nói xong mắt đã tức khắc nhắm lại.
Tuệ Châu nhìn Dận Chân đang yên ổn nằm ngủ, nàng nghĩ chàng đúng là tu
hú chiếm tổ chim khách, một bộ dạng đại gia, trước mặt nàng còn nói
thẳng muốn tới chỗ Niên thị, đúng là không coi nàng ra gì mà ngay cả một chút tôn trọng cũng không có. Tuệ Châu khó chịu nghĩ đến nhưng cũng vô
kế khả thi chỉ có thể cảm thán mình quả không có khẩu khí mà thôi.Tuệ
Châu giương mắt nhìn Dận Chân đang nằm ngủ một lần nữa, nàng đành lấy
cái chăn mát đắp lên cho chàng, sau mới nhấc váy rón rén ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài Tuệ Châu đã thấy Tố Tâm, liền nhỏ giọng oán trách: “Nói đến là đến, cũng không biết thông truyền một tiếng.”
Tố Tâm vội nhỉn xung quanh, càm ràm nói: “Mấy lời này của chủ tử đừng để người khác nghe thấy. Bây giờ lòng nô tỳ mới tạm an ổn, đã qua hai
tháng rồi, cuối cùng cũng tới.” Tuệ Châu lại lần nữa khinh bỉ nàng, thầm nghĩ, đây chính là khoảng cách lớn giữa hai thế hệ trong hai thời đại
khác nhau.
Khi hai người đang nói chuyện, Tiểu Lộc Tử cũng lĩnh mệnh trở về. Tuệ
Châu thấy thế lại khách khách khí khí chào hỏi Tiểu Lộc Tử, hai người
mới hàn huyên mấy câu mà nửa canh giờ đã trôi qua. Thế là Tuệ Châu lại
bận bịu phân phó Tố Tâm chuẩn bị chút nước ấm, còn nàng thì vào trong
phòng đánh thức Dận Chân, hầu hạ chàng đứng dậy.
Dận Chân chỉnh đốn xong, nhìn sang Tuệ Châu đang cúi đầu đứng bên cạnh,
nghĩ một lát liền nói: “Ta còn có việc phải xử lý, hôm khác lại tới chỗ
ngươi.” Nói xong cất bước rời đi.
Tuệ Châu kinh ngạc, mãi vẫn không thể hoàn hồn, chẳng lẽ ban nãy nàng nói đúng, không thể nào…
Tuệ Châu lại bắt đầu hoài niệm chuyến nam tuần trước đó của Dận Chân…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!