Với gương mặt ửng hồng, tôi được người nhân viên kia dẫn đến văn phòng Lý Đỗi Đỗi.
Văn phòng của hắn rất rộng rãi, ở đó có một chiếc bàn làm việc, một bộ ghế sofa, bên cạnh còn đặt thêm máy rót nước và cây xanh… Nếu không biết người ta sẽ lầm tưởng mình đang bước chân vào văn phòng làm việc của một vị lãnh đạo con người bình thường…
Tôi ngồi xuống sofa.
Người nhân viên đó vô thức đi đến bên cạnh máy rót nước, anh ta cầm ly giấy lên định sẽ rót giúp tôi ít nước. Nhưng bất giác chợt nhớ đến có gì đó không đúng lắm nên nhanh chóng dừng động tác lại, tôi thấy thế liền lập tức đứng lên, “Để tôi tự rót cho.”
Tôi đến đó lấy nước, anh ta nói với tôi, “Cô hãy ở lại văn phòng đi, năm ngày sau là có thể rời khỏi đây rồi. Nếu như trong thời gian này cô tự ý bỏ đi, hình phạt sẽ càng thêm nặng đó, cô biết chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa. Thấy anh ta đi khỏi tôi mới cảm thấy có chút tức cười, đám người ở Hiệp hội này… thật sự quá đáng yêu!
Tôi ngồi xuống sofa, sau một lát bỗng cảm thấy mệt nên nằm xuống. Sofa trong phòng Lý Đỗi Đỗi quả thật thoải mái, chưa bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Tuy thế giấc ngủ này không được yên ổn lắm, lúc nào cũng cảm thấy lạnh, hết nằm mơ thấy núi băng lại nằm mơ thấy đại dương. Giữa chừng còn mơ hồ thức giấc vài bận, tự nghĩ sẽ tìm cái gì đó đắp nhưng đáng tiếc văn phòng Lý Đỗi Đỗi nào có những thứ ấy. Tôi mò mẫm trên sofa, cứ như thế tiếp tục thiếp đi, lạ là sau một lúc, cái lạnh liền biến mất.
Đợi đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện đầu có chút nặng, nói đúng hơn là có chút đau đầu.
Tôi nghĩ chắc mình bệnh thật rồi…
Nhưng mà…
Tôi nhìn chiếc áo khoác đen đang đắp trên người mình, trái tim vô thức nhảy lên liên hồi. Đây là Lý Đỗi Đỗi đắp cho tôi sao… Tôi quay đầu nhìn liền thấy một người hoàn toàn không thể ngờ tới…
Người đó đang quay lưng lại với tôi và đứng trước bàn làm việc của Lý Đỗi Đỗi…
Nhưng đó không phải Lý Đỗi Đỗi. Hiện tại xung quanh thân thể anh ấy đang có vô số những làn khói đen bao trùm.
Rõ ràng trước mắt là một người lạ mặt bí ẩn, song thay vì sợ hãi, tôi càng cảm thấy kích động hơn, “Anh… tình yêu…không dám tin…”
Anh ấy hơi nghiêng đầu, đồng thời những làn khói đen khi nãy bao quanh thân thể giờ đã bay lên phía trên, che mất gương mặt của anh ấy. Thứ tôi nhìn thấy được chỉ là bóng lưng màu đen cùng đôi mắt sáng như sao trời.
Tôi ngồi thẳng người dậy, đang muốn đến bên cạnh anh ấy, nhưng do hành động quá vội vàng, thân thể tôi bất ngờ không còn chút sức lực, lại thêm có chút váng đầu hoa mắt.
“Em sốt rồi”, giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, hệt như ánh nắng và làn gió trong ngày xuân ấm áp, nhẹ nhàng thổi qua mặt tôi.
Lúc trước tôi một mực cho rằng, “tình yêu không dám tin” chắc hẳn là tên bạn trai cũ biến thái chuyên đi đeo bám. Song hiện tại sự tình bất ngờ có chút thay đổi. Tên bạn trai cũ đang bị nhốt, anh ta nhất định không thể đứng đây… Vậy người này…
“Rốt cuộc anh là ai?”
Anh ấy bước về phía tôi, những làn khói đen vẫn tản mát khắp phía. Khi anh ấy quay người, từng bước chân của anh như bước lên trái tim của tôi khiến nó không ngừng đập lên liên hồi.
Thình thịch, thình thịch.
Tôi lo rằng nhịp tim rộn ràng của mình sẽ bị anh ấy nghe thấy.
Anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, khoảng cách gần trong gang tấc song gương mặt anh lại bị áo choàng và một làn khói đen che mất. Tôi vẫn như cũ không thể nhìn rõ.
“Anh là ai không quan trọng, quan trọng hơn…”, giọng nói dễ nghe của anh ấy tràn ngập sự dịu dàng, “Em bị bệnh rồi.”
“Cảm.. cảm xoàng mà thôi… Một tuần nữa là khỏi ấy mà.”
Anh ấy nhấc tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào trán tôi. Sự tiếp xúc lạnh lẽo ấy khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi vốn bị nhốt một mình trong văn phòng của Lý Đỗi Đỗi, lại có một người thần bí xuất hiện ở đây, thế nhưng tôi không hề sợ hãi, ngược lại lại có một niềm vui cấm kị…
Đúng vậy, di chứng của việc xem quá nhiều ngôn tình khiến hiện tại trong đầu tôi toàn là những hình ảnh về cảnh XXX…
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách điềm đạm của tôi!
Tôi lắc mạnh đầu, giũ sạch những hình ảnh đó và cả tay của anh ấy. Tôi nghĩ, nhất định do sốt cao nên mới khiến đầu óc nóng như thiêu đốt thế này. Nếu không vì sao dù không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ đơn thuần bị anh ấy đụng phải liền nghĩ đến mấy cảnh đó…
Tôi thu người về phía sau, không phải vì sợ anh ấy, mà vì sợ bản thân nhất thời không khống chế nổi sẽ nhào đến…
Đối phương dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh ấy cười nhẹ một tiếng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi nghĩ, sở hữu một giọng nói đẹp đẽ như vậy, chắc chắn anh ấy phải rất đẹp trai…
“Anh… lúc trước là anh tặng quà cho tôi”
“Phải.”
“Hình như mấy thứ đó rất đắt.”
“Nếu như chỉ bàn đến vấn đề đắt rẻ thì tặng em như thế vẫn không xứng. Nhưng chúng rất hợp với em.”
Không, không, tôi cảm thấy nếu bàn đến vấn đề đắt rẻ, cái đầm đen kia vẫn là quá đắt…
Nhưng tôi cố nuốt những suy nghĩ ấy vào trong vì không muốn phá hỏng bầu không khí…
“Vậy… anh… anh tặng tôi quà, lại đến gặp tôi, nếu anh không tiện nói ra thân phận của mình thì chí ít anh có thể nói cho tôi biết lý do được không?”
Anh ấy im lặng hồi lâu, “Anh đã nói lý do với em rồi mà.”
“Hả?”
Anh ấy nâng tay lên sờ má tôi, động tác bất ngờ ấy vô cùng thuần thục và thân thiết biết bao! Song vào giờ phút này, dường như là ảo giác, tôi cảm thấy trên đầu ngón tay anh ấy, vì chịu kích động mà có chút run rẩy. Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, khi thấy phản ứng ngây ngốc của tôi anh ấy mới cười nói, “Là vì yêu.”
“Yêu… tôi sao?”
“Ừ”, giọng nói anh ấy khàn đục đầy từ tính nhưng cũng chứa đầy sự mê hoặc, “Anh yêu em.”
(Tây: tui chảy thành nước đây chị em)
Đùng!
Một lời tỏ tình bất ngờ không kịp phòng bị dường như là một tiếng nổ lớn. Người ấy đã bắn một phát súng thẳng vào trái tim mong manh của tôi, cứ thế xuyên qua 99 thành lũy phòng bị, nhưng đến thành lũy cuối cùng mang tên “Vì sao” thì viên đạn ấy đã bị chặn lại.
“Tại sao?”
“Cho nên anh mới nói, đây chính là tình yêu không dám tin của em.”
Đúng, anh nói rất đúng, tình yêu của tôi, thật sự khiến người ta không thể nào tin được…
“Thật ra, anh có thể giải thích một chút cái lý do này không, nếu như vậy không chừng tôi có thể tin.”
“Anh không thể nói.”
“Vì sao?”
“Anh không thể nói.”
Một vòng luẩn quẩn…
Đúng lúc tôi cảm thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu thì tình yêu không dám tin của tôi bất ngờ nghiêng đầu, anh ấy lùi về sau một bước rồi đứng thẳng người dậy, “Em hãy tự lo cho bản thân thật tốt, anh phải đi rồi.”
Tôi biết nếu mình hỏi vì sao cũng chẳng có tác dụng gì nên tôi đổi sang một câu hỏi khác, “Khi nào chúng ta mới có thể gặp lại?”
“Sẽ rất nhanh thôi, em đừng nôn nóng.”
Anh ấy lùi về phía sau, thân ảnh trong làn khói đen dần dần biến mất. Trước khi anh ấy hoàn toàn rời khỏi, bên ngoài văn phòng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Cửa phòng đột nhiên mở toang, Lý Đỗi Đỗi đứng ở cửa nhìn tôi, sau đó nhìn lớp khói đen ở góc phòng. Đôi mày hắn chau lại, chiếc roi vàng đã quất ra, song khi nó chưa kịp quất đến thì làn khói đen đã hoàn toàn biến mất.
“Hạ chí đã qua, đêm tối sẽ ngày càng dài hơn. Phải hết sức cẩn thận.”
Lý Đỗi Đỗi nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm vào góc phòng nơi bóng đen kia đã biến mất. Hắn im lặng trong chốc lát. Sau đó quay sang nhìn tôi đang ngồi trên sofa, bất chợt mày càng nhíu chặt hơn.
Tôi vốn nghĩ hắn sẽ chất vấn tôi cả đống chuyện liên quan đến người con trai thần bí kia nhưng thật không ngờ được, hắn mở miệng ra lại là câu, “Sao cô lại bệnh nữa rồi?”
Ông trời chứng giám, từ sau khi đến mướn nhà của hắn, mỗi ngày con đều đếm tiền lương sống qua ngày, bị bóc lột muốn ngã bệnh mà cũng không dám, song cơn cảm lần này lại muốn ngăn cũng không ngăn được. Đây có thể nói là lần bị cảm thứ hai trong năm, đối với một tác giả manga dù không vận động vẫn khỏe mạnh như tôi mà nói, tỉ lệ bị bệnh như này đã là rất thấp rồi!
Ấy vậy mà Lý Đỗi Đỗi vẫn chê tôi “lại bị bệnh nữa”…
Nhưng nghĩ lại cũng đúng… Từ khi tôi đến chung cư của hắn, từ tầng 1 đếng tầng 8, người từng bị bệnh chỉ có một mình tôi, về phần đám phi nhân loại kia… bị thương thì có song không hề bị bệnh. “Hiệp hội dưới lòng đất này ẩm thấp tối tăm quá”, tôi xoa xoa chiếc mũi có chút nghẹt của mình, “Chỉ là cảm lạnh thôi, không phải chuyện gì to tát. Uống thuốc bảy ngày, không uống thuốc một tuần có khác gì nhau lắm đâu.”
Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới dời ánh mắt và đi đến trước bàn làm việc của hắn. Hắn quét mắt một lượt những thứ đặt trên bàn, sau đó đi tới đi lui mấy bận trong phòng, hắn xoa xoa cằm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cái kia…”, tôi giơ tay, hệt như một học sinh đang báo cáo với giáo viên nói, “Tôi không hề ăn cây táo rào cây sung, nhờ người đến cứu tôi đâu nha.”
Lý Đỗi Đỗi quét mắt qua nhìn tôi nói, “Cô vốn cũng không có bản lĩnh gọi người như vậy đến cứu mình đâu.”
Lời này của hắn khiến tôi có chút kinh ngạc, “Anh ấy rất lợi hại sao? Lợi hại đến mức nào?”. Tôi nghiền ngẫm một chốc, nếu không có đối tượng so sánh, chỉ nói miệng thôi sao biết được anh ấy lợi hại thế nào? Chính vì thế tôi liền bổ sung, “Có lợi hại như anh không?”
Lý Đỗi Đỗi quay đầu nhìn tôi.
Tôi đắn đo một hồi hỏi, “Vậy có lợi hại như Vệ Vô Thường không?”
Lý Đỗi Đỗi lúc này mới dời mắt đi, “Người Vệ Vô Thường toàn mùi cương thi, từ xa đã có thể nghe thấy, còn kẻ này không như vậy.”
“Tức là anh ấy không phải cương thi?”
“Đúng, nhưng cái gì cũng đều không phải”, Lý Đỗi Đỗi cầm tài liệu trên bàn khi nãy tình yêu không dám tin của tôi chạm vào. Hắn đưa lên mũi ngửi, sau đó quăng xuống, “Một chút khí tức cũng chẳng lưu lại.”
Tôi bất ngờ nhớ tới một chuyện, lúc trước Bồi Bồi có nói với tôi rằng, khi Hiệp hội tiến hành kiểm tra về việc phân biệt các loài phi nhân loại, Lý Đỗi Đỗi đều đáp đúng cả. Nhưng lần này, hắn lại không phân biệt nổi người kia là giống loài nào, từ góc độ này cho thấy, người đàn ông thần bí ấy chắc lợi hại hơn cả hắn ta?
Trong lòng tôi đã có đáp án nhưng lại không định vạch trần nên quyết định lướt qua vấn đề ai lợi hại hơn ai, “Câu nói cuối cùng của anh ấy anh có nghe thấy không?”
“Có.”
“Vậy là ý gì?”
Lý Đỗi Đỗi im lặng trong phút chốc, dường như đang suy ngẫm điều gì đó, nhưng rất rõ ràng hắn không muốn nói cho tôi biết mà lại hờ hững quét mắt về phía tôi nhíu mày nói, “Mèo có chín cái mạng.”
Tôi không hiểu tại sao hắn lại nói sang vấn đề này, tôi ngẩn người nhìn chằm chằm hắn. Hắn nói tiếp, “Tò mò hại chết con mèo.”
“Cho nên…?”
“Cho nên, mới bệnh chút xíu mà muốn mất nửa cái mạng như cô thì tò mò lung tung làm gì?”
Tôi, “…”
Lúc châm chọc người khác Lý Đỗi Đỗi thật sự suy luận rất có logic.
“Ngoan ngoãn chờ ở đây đi”, hắn nói xong liền lấy trong túi quần ra một hộp thuốc, không chút nhân nhượng ném về phía tôi.
Đó là một hộp thuốc cảm.
Lý Đỗi Đỗi sắp xếp nhốt tôi trong văn phòng hắn… lẽ nào do hắn biết tôi sắp bị bệnh nên liền ra ngoài mua thuốc sao?
Tôi mấp máy môi, đang định hỏi hắn đầu đuôi thì hắn đã bước thẳng ra cửa. Vào lúc cánh cửa sắp đóng lại, Lý Đỗi Đỗi còn ném lại một câu, “Nếu có chuyện gì thì dùng điện thoại ở trên bàn, số 48424843.”
Khi cửa đã hoàn toàn đóng lại, tôi vẫn chưa hết thẫn thờ. Sao Hiệp hội có thể chọn dãy số dùng khi khẩn cấp tức cười như vậy chứ, “Có phải số hai không, có phải ngốc không.”
Các người chẳng lẽ không nghe ra được chúng trùng âm với nhau sao?
(Tây: dãy số trên âm đọc khá tương đồng với câu Tiểu Tín nghĩ)