Tôi ngủ một mạch đến sáng sau đó bị đánh thức bởi ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt.
Tôi vô thức liếc nhìn sang chiếc trường kỷ nhưng lại chẳng thấy Lý Đỗi Đỗi đâu!
Con sâu ngủ trong tôi phút chốc bị đánh bay mất. Tôi ngồi bật dậy, nhảy khỏi bàn và bước nhanh đến bên trường kỷ. Sờ lớp cỏ do bị ánh nắng chiếu vào có chút nóng, suy ra tên ma cà rồng nằm trên đó đã biến mất một lúc rồi.
Hắn ta đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã chết ư? Lúc tôi ngủ say hắn đã bị thi trùng gặm nhấm hết rồi sao?
Nhưng không hề có vết máu…
Tôi quan sát xung quanh thì thấy không có dấu tích vật vã, tôi ra khỏi căn nhà cũ nát, thấy bốn bề vẫn yên bình như cũ, mọi thứ như nói với tôi rằng…
Lý Đỗi Đỗi đã đi rồi!
Hắn chê tôi làm vướng chân hắn cho nên đã âm thầm bỏ đi rồi sao? Hay vì cảm kích sự chăm sóc của tôi suốt hai ngày qua nên hắn mới đại phát từ bi tha cho tôi một mạng và không bắt tôi phải đi theo hắn chịu hành hạ nữa?
Nhưng hắn đi rồi, tôi biết đi đâu đây?
Tôi nhìn bốn bề toàn là cánh rừng sâu hun hút, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi hụt hẫng và cô đơn.
Tôi vừa suy nghĩ hành trình sau này của mình vừa đến bên suối nhặt lại đôi vớ phơi hôm qua. Khi tôi ngồi trên mỏm đá mang vớ, nhìn vào dòng suối trong vắt bên cạnh, tôi liền thấy hình ảnh phản chiếu mặt mũi tóc tai nhớp nháp đầy dầu của mình.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, đã mấy ngày rồi tôi chưa gội đầu. Tôi tự ngửi cơ thể mình và thấy có chút bốc mùi…
Dù sao thâm sơn cùng cốc chẳng có ai, chỉ có một tên ma cà rồng nay cũng đi rồi…
Sau một thoáng do dự, tôi tháo đôi vớ mới mang vào ra đặt lại bên cạnh rồi cởi hết quần áo. Trước khi cởi nội y tôi lại có chút do dự, thân là một người hiện đại, dù đang trong rừng sâu nhưng việc thân thể lõa lồ dưới ánh mặt trời thật sự có chút xấu hổ.
Nhưng nếu không cởi hết ra chốc nữa chúng sẽ ướt sũng, mà tôi lại chẳng có đồ sạch để thay.
Chính vì thế tôi đã vứt bỏ “lớp phòng bị” cuối cùng.
Ngón chân nhúng vào con suối mát lạnh, tôi nương vào mỏm đá và bước thẳng xuống dòng nước. Nước suối trong vắt nhìn không sâu lắm nhưng khi bước xuống rồi tôi mới biết mực nước cao ngang tận eo tôi.
Ánh nắng ngày xuân rực rỡ trên cao là thế nhưng sông suối trong rừng vẫn lạnh đến thấu người. Sau khi xuống nước, tôi khẽ than một tiếng, da gà toàn thân đều đồng loạt nổi lên. Tôi ôm lấy ngực run lẩy bẩy nhưng sau đó cũng quen dần với độ lạnh.
Tôi không dám đi loanh quanh vì sợ nước chảy siết sẽ cuốn tôi đi mất. Vì thế tôi chỉ ngồi xổm ở nơi mực nước ngang eo chà sát tay chân thân thể để tẩy sạch đám bụi đất bám trên người.
Sau khi hoàn toàn thích ứng với dòng nước, tôi nín thở ngụm đầu xuống để gội sạch đầu. Những lọn tóc theo dòng nước uốn lượn, dòng nước tựa như một chiếc lược đang nhẹ nhàng chải qua mái tóc được cột lại của tôi.
Đến khi không nhịn thở nổi nữa tôi liền ngẩng đầu đứng dậy.
Thân thể tôi trần trụi dưới ánh nắng, những giọt nước trên người bởi thân nhiệt cũng dần nóng lên. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến tôi toàn thân bốc khói, nhìn chẳng khác gì những nhân vật đang luyện công trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Tôi nhìn làn khói đang bay lượn xung quanh mình cảm thấy vô cùng hứng thú, chắc vì những người vẽ truyện tranh luôn mãi mãi sống trong giai đoạn tuổi dậy thì. Mặc dù người ta đã bỏ mình lâm vào cảnh cô đơn trong thâm sơn cùng cốc, song tôi vẫn phải sống tiếp.
Tôi nhúng tay vào nước, bày ra tư thế sau đó ra sức tát nước về phía bờ, miệng còn la lớn, “Hây! Tiếp chiêu!”
Lực tát nước của tôi rất lớn, như chơi đùa, cũng như phát tiết những chuyện không vui trong lòng.
Hừ! Lý Đỗi Đỗi! Nói đi liền đi! Ta đánh chết ngươi!
Những giọt nước bay thẳng lên bờ, dưới ánh mặt trời nhìn chúng chẳng khác gì những “tiểu tinh linh” trong suốt sáng long lanh. Và khi tôi nhìn theo bóng hình chúng thì liền phát hiện một “tinh linh” hàng thật giá thật đang đứng trên bờ.
Hắn đứng dưới bóng cây song chiếc bóng đó không thể che được ánh sáng phát ra từ mái tóc dài vàng kim của hắn. Sắc mặt hắn trắng bệch, biểu tình lạnh nhạt, hắn đứng khoanh tay nghiêng người dựa vào thân cây, thế nhưng ánh mắt lại không chút kiêng kị mà chiếu thẳng vào tôi.
Làn nước quanh thân vẫn bay lượn lờ trước mặt tôi, trong núi gió thổi nhè nhẹ, nước lặng lẽ trôi, biểu cảm của hắn cũng nhàn nhạt…
Nhưng tôi toàn thân như bị sét đánh.
Khi những giọt nước kia chạm đất tôi thét lên thất thanh, nhanh chóng ôm lấy ngực rồi quỳ xuống nước, “Á! Tại sao anh lại ở đây?”
Mặt tôi nóng bừng như bị thiêu đốt, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ, “Hắn ta thấy hết rồi ư? Nhất định là thế rồi! Hắn ta thấy được bao nhiêu? Nhất định thấy hết rồi!”
Con mẹ nó!
“Không phải anh đi rồi sao?”, tôi gắt gao ôm lấy ngực, chuyển từ quỳ sang ngồi xổm, cố gắng thu hẹp diện tích “lộ hàng” của bản thân.
Lý Đỗi Đỗi khẽ nhướn mày, hắn vẫn đứng đó, không mặn không nhạt nói, “Ai bảo ta đi rồi?”
“Hiện tại anh đi được rồi đó!”
“Hừ”, hắn cười lạnh một cái, “Ôm ta ngủ ngươi không sợ thế mà bây giờ lại sợ sao?”
“C-c-cái… cái đó sao giống nhau được?”, tôi run rẩy giải thích, “Cái đó là giúp đỡ anh, hơn nữa chúng ta còn mặc quần áo!”
“Quần áo?”, hắn nói mang đầy vẻ trào phúng.
(Tây: ý là “Cô không biết tuyệt chiêu bắn bluetooth qua quần sao?”, :3)
“Hiện… hiện…”, hiện tại thì không có quần áo!
Sau câu truy vấn cụt lủn của hắn, tôi không thể hoàn chỉnh nói ra câu trên. Bởi vì trên thực tế, một khi Lý Đỗi Đỗi muốn làm gì với tôi, tôi đều không thể phản kháng. Dù cho có mặc quần áo hay không, dù cho hắn muốn ăn tôi, giết tôi hay chơi đùa với tôi thì tôi chẳng có sức mà chống lại.
Tôi giống như một quả trứng gà, tuy có vỏ bọc đấy nhưng nó lại vô cùng mỏng manh, đập một phát là vỡ ngay.
Tôi nhúng sâu cằm vào nước, nếu không vì cần hô hấp thì tôi đã ngụp quách cả đầu xuống rồi.
“Anh… anh quay sang chỗ khác đi…”, tôi lần nữa cất giọng, so với ban đầu đã không còn chút khí thế nào.
Lý Đỗi Đỗi lúc này cũng không thèm cạnh khóe tôi, hắn lẳng lặng nhìn tôi một lúc sau đó móc chân về phía sau và đá một gói đồ được cột lại lên mỏm đá to. Tiếp đó hắn quay lưng đi và bước về phía căn nhà.
“Quần áo sạch cùng giày, tự mình nhặt lên giũ sạch rồi thay vào! Bỏ hết cái đống quần áo bẩn thỉu của ngươi đi!”
Hắn lạnh nhạt nói xong liền vào nhà ngay, tựa như không thèm quan tâm đến tôi, một đứa đang ở bên ngoài.
Tôi ngồi trong suối một hồi mới đứng dậy, vẫn như cũ ngượng nghịu ôm lấy cơ thể đi đến bên mỏm đá lớn. Tôi mở gói đồ mà hắn đá qua ra, bên trong có hai bộ quần áo bằng vải, tuy không phải đồ mới nhưng rất sạch sẽ, còn phảng phất mùi xà bông và nắng sớm. Thứ này gợi cho tôi nhớ đến quần áo lúc nhỏ được chính tay bà nội giặt cho.
Tôi nhặt lấy quần áo, vừa mặc vào vừa ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ trước mặt.
Thì ra… Lý Đỗi Đỗi sáng sớm ra ngoài là để tìm quần áo cho tôi thay…
Sau khi mặc quần áo, tôi bắt đầu mang giày. Tôi kinh ngạc phát hiện chúng vừa vặn đến thần kì, hơn nữa so với đôi giày lười tôi mang ban đầu còn dễ chịu hơn rất nhiều lần.
Mặc đồ xong, tôi đem bộ quần áo dư gói lại đeo lên lưng, sau đó bước vào nhà.
Trong nhà, Lý Đỗi Đỗi ngồi trên trường kỷ nhìn ngắm cổ tay của chính mình, chẳng biết hắn đang nghiên cứu cái gì nữa.
“Chuyện khi nãy…”, tôi có chút khó xử, nghĩ lại vẫn không nên nhắc chuyện bên suối thì tốt hơn cho nên liền đi thẳng vào phần sau, “Quần áo và giày đều mặc xong hết rồi, rất vừa vặn, cảm ơn anh.”
Lý Đỗi Đỗi nhấc mi mắt, hờ hững nhìn tôi nói, “Thu dọn xong rồi thì lên đường thôi!”
Tôi ngẩn ra, nhìn bên ngoài hình như đang gần chính ngọ, “Bây giờ sao?”
“Ừ.”
Không nói thêm một lời thừa thải nào, hắn đứng dậy ra ngoài. Tôi đeo túi vải hộc tốc bám theo, cố gắng bắt kịp Lý Đỗi Đỗi, “Đi đường ban ngày thế này cơ thể anh không sao chứ?”
Nghe tôi hỏi nhưng Lý Đỗi Đỗi không hề trả lời, đôi chân dài vẫn sải bước đi về phía trước khiến tôi đuổi theo có chút vất vả. Mái tóc còn ướt sũng của tôi đung đưa trong không trung làm rất nhiều giọt nước bắn lên tay hắn. Hắn bất chợt dừng bước, tôi đâm sầm vào lưng hắn, vài giọt nước trên tóc vì thế mà bay thẳng lên quần áo hắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, sau đó túm lại tóc mình, “Tóc tôi hơi dài nên không thể khô ngay được.”
Hắn không nói gì và nhấc tay lên, năm ngón tay ấy hệt như một hiếc lược chải sát vào da đầu, xuyên qua hết thảy những phiền não trong tôi. Lòng bàn tay hắn bất ngờ ấm lên, như ánh mặt trời chiếu len vào những sợi tóc. Một cơn gió nhẹ chợt nổi lên mang theo sự nóng ấm.
Ngón tay của Lý Đỗi Đỗi nương theo mái tóc tôi vuốt xuống. Từng sợi tóc len lỏi trong bàn tay hắn, chỉ một lần duy nhất mà mái tóc tôi đã khô đáng kể.
Hắn thu tay lại, ánh sáng màu vàng trên tay chưa tiêu mất hết mà tụ thành một làn hơi nước.
Tôi ngây ngốc nhìn hắn nhặt những sợi tóc vướng trong kẽ tay ra.
Những sợi tóc đó đã theo gió bay đi rồi thế nhưng ánh mắt tôi vẫn chẳng thể nào dứt ra khỏi hắn.
“Đừng có khiến bản thân ướt sũng như thế, ta không thích những thứ nhớp nháp”. Hắn quay người đi hai bước, thấy tôi không bước theo, bước chân hắn liền dừng lại quay đầu nhìn tôi, “Đi mau!”
“Vậy anh…”, tôi đứng trong làn gió mát và khu rừng nắng chiếu rọi, không nhịn được mở miệng hỏi, “Anh thích cái gì?”
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, “Có liên quan gì đến ngươi sao, nhân loại?”
Tôi trịnh trọng gật đầu, “Có liên quan chứ!”
Hắn cười lạnh mang đầy ý trào phúng.
Tôi nhìn thẳng vào hắn, tôi nghĩ nếu đây là mộng cảnh vậy cứ liều một chút! Ngoài đời thật, tôi vĩnh viễn không dám nói với Lý Đỗi Đỗi về nụ hôn trộm cùng tấm lòng ái mộ của mình với hắn, chi bằng hãy thổ lộ ở đây luôn!
Tôi nhìn chằm chằm hắn, rất chân thành và nghiêm túc nói, “Em thích anh.”
Nụ cười lạnh của hắn nhất thời cứng lại.
Tôi nói, “Cho nên em mới không tiếc sức mình mà giúp anh, cứu anh, tiếp cận anh, tìm hiểu anh.”
“Em thích anh”, mặt tôi ửng hồng, tay nắm chặt thành quyền. Máu nóng trong ngực cứ sôi trào và trái tim đang đập kịch liệt, tôi mang theo sự chân thành, nhiệt tình và dũng cảm trước nay chưa từng có nói, “Em thích anh đến nỗi không kiềm lòng được luôn ấy.”
Rõ ràng tôi chỉ nói một câu thôi vậy mà như đã dùng hết sức lực toàn thân.
Tôi nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, tôi biết dù hắn bây giờ không phải là hắn, nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng con cũng có thể thổ lộ tâm ý của mình rồi!
Lý Đỗi Đỗi à, em chính là thích anh một cách chân thành như thế đó!
(Tây: aiya, tần suất tỏ tình càng ngày càng cao á nha)