Đại mỹ nhân vì để cắn tôi thêm cái nữa đã cùng Lý Đỗi Đỗi lập nên một giao dịch dơ bẩn, cô ấy quyết định giải hết thi trùng cho hắn.
Cô ấy dẫn tôi và Lý Đỗi Đỗi vào ngôi nhà trong thung lũng.
Nói ra một sự thật khó nghe thì nhà của cô ấy nhìn chẳng khác gì nhà ma cả.
Bên ngoài toàn là rừng núi âm u trùng trùng, bên trong thì giăng đầy mạng nhện. Không biết sàn nhà gỗ đã bao năm không được tu sửa, khi bước lên vang lên từng tiếng “cót két”. Mỗi lần đặt chân xuống tôi đều lo sợ không biết sàn nhà có bị gãy không, thế nhưng Lý Đỗi Đỗi và đại mỹ nhân lại bước đi vô cùng tự tin.
Sau khi đi lên một cầu thang cũ kĩ, đại mĩ nhân dẫn chúng tôi vào một gian phòng có một chiếc giường lớn, một bàn trang điểm, một bộ sô pha và một máy hát đĩa. Tất cả đều là nội thất mang đậm nét quý tộc thời dân quốc. Nhưng chúng xem ra có chút cũ và… u tối.
Trên bàn trang điểm phủ một lớp bụi dày, trong máy hát cũng giăng đầy mạng nhện, chiếc giường xem ra cũng không mấy sạch sẽ…
“Này, ngươi phải nằm lên giường để ta xem là thi trùng của nhà nào rồi mới biết cách chữa chứ”. Đại mỹ nhân nói xong Lý Đỗi Đỗi liền ngồi xuống, mặt giường lập tức bay lên một lớp bụi mịt mù.
Lý Đỗi Đỗi hơi nhăn mày.
“Nằm xuống đi”, đại mỹ nhân như không thấy gì nói.
Lý Đỗi Đỗi lại chẳng kén chọn gì, hắn đặt chân lên giường rồi nằm xuống, sau đó đại mỹ nhân ngồi bên cạnh bắt mạch cho hắn.
Tôi đứng bên cạnh không có chuyện gì làm nên đưa mắt quan sát căn phòng một lượt. Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng, trên hành lang tối đen như mực, bất chợt vang lên một tràng tiếng bước chân, từ tốn chậm rãi và ngày càng lớn dần. Tôi quay đầu nhìn ra phía cửa thì thấy một cô bé đầu tóc bù xù thoắt ẩn thoắt hiện. Nơi đây quá tối, ngay cả cô bé mặc quần áo màu gì tôi cũng không nhìn rõ.
Cả người tôi bất giác cứng đờ.
Tôi nhìn chăm chú cửa phòng một hồi lâu nhưng chẳng thấy cô bé ấy đâu nữa.
“Này…”, tôi mở lời, “Cho tôi hỏi, nhà này có con nít không vậy?”
Đại mỹ nhân vẫn đang nghiên cứu mạch tượng của Lý Đỗi Đỗi nên chỉ hờ hững đáp, “Không có.”
Ngay lập tức một luồng khí lạnh dọc sống lưng chạy thẳng lên não khiến cả người tôi lạnh toát. Tôi chầm chậm tiến gần hơn về phía giường, rồi lại gần hơn chút nữa.
“Ấy, đừng đừng đừng”, đại mỹ nhân nhanh chóng ngăn cản tôi, “Thân nhiệt của ngươi quá cao, ngươi mà qua đây mấy con trùng trong người hắn sẽ bấn loạn, đứng xa ra chút, đến bên cửa sổ đứng kìa.”
Tôi thấy bây giờ thân nhiệt cả người tôi đang giảm mạnh, làm gì có chuyện cao chứ!
Tuy lòng nghĩ thế nhưng tôi không dám không vâng lời mà đến đứng bên cửa sổ.
Bên chiếc cửa sổ thủy tinh nhiều màu cũ kĩ, tôi đứng cạnh mảng màu xanh lục. Từ đó nhìn ra, mảng rừng khô héo bên ngoài càng thêm âm trầm đáng sợ. Tôi ôm lấy hai vai rùng mình một cái.
Bất ngờ… bên ngoài mảnh kính xanh lục lóe sáng lên, rồi một ngọn lửa bùng cháy giữa cánh rừng khô héo!
Tựa như có người vừa đốt một đống lửa, ánh lửa cứ thế nhảy nhót, cách một lớp kính nhìn chẳng khác gì ma trơi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, rón rén mở một khe nhỏ ra để quan sát tình hình bên ngoài.
Qua khe hở đó, tôi thấy trong cánh rừng khô cằn, một bé gái ngồi xổm bên đống lửa, chiếc váy màu đen khiến nó như hòa chung vào bóng đêm xung quanh. Trên tay nó đang cầm một xấp tiền giấy vàng bạc, cứ thế ném từng tờ từng tờ vào đống lửa. Ánh lửa rọi lên mặt cô bé, có thể thấy nó đang lầm bầm tụng niệm gì đó.
Tôi, “…”
Tôi cảm thấy mình sắp bị dọa chết đến nơi rồi, trong thâm sơn cùng cốc, vào đêm không trăng lặng gió, một cô bé thần bí đầu tóc bù xù ngồi một mình trong rừng đốt tiền giấy…
Rồi bỗng cô bé quay đầu lại, hai mắt nhìn chòng chọc vào người đang nhìn lén sau khe cửa mở hé là tôi. Ánh mắt ấy sắc bén chẳng khác gì ngân châm muốn xuyên thủng đồng tử của tôi vậy.
Da đầu bất chợt căng lên, tôi lập tức đóng cửa sổ lại, lùi về sau ba bước rồi ngã uỳnh xuống đất.
Sàn nhà gỗ kêu lên một tiếng “két” thật to, trái tim tôi cũng muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Hình như bị tiếng động đó làm phiền , đại mỹ nhân trên giường quay đầu sang, Lý Đỗi Đỗi đang nằm trên giường cũng chầm chậm nhổm người dậy. Hai người đó đồng loạt nhìn vào tôi đang ngã ngồi trên đất.
Lý Đỗi Đỗi nhíu mày hỏi, “Lại chuyện gì nữa?”
Làm như trước đây tôi hành động như vậy nhiều lắm ấy! Nhưng hiện tại tôi không có thời gian cùng Lý Đỗi Đỗi tranh cãi, tôi chỉ ra ngoài cửa nói, “Ở đó, ở đó có, có….”. Song trước khi tôi kịp nói hết câu, cửa sổ bất ngờ bị người nào đó hung hăng mở bật ra, cô bé mặc bộ sườn xám màu đen đã lù lù đưa mặt vào trong.
“Á!”, tôi không nhịn được thét lên một tiếng ngắn, sau đó mông ma sát trên sàn, không ngừng lết về phía sau.
Tuy thế hai người trong phòng đều rất bình tĩnh.
Đại mỹ nhân nói, “Linh Linh à, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thục nữ phải đi thang bộ.”
Hả? Là người quen sao?
Cô bé đứng trước cửa sổ, sắc mặt không vui nhìn tôi, “Mẹ à, là cô ta lén nhìn con đốt giấy.”
Cái gì?
Mẹ ư?
Tôi không nhịn được chen vào, “Kh, không phải bảo nhà không có con nít sao?”
“Ta không phải con nít”, cô bé càng không vui nói, “Ta 10 tuổi rồi, là một cô nương trưởng thành.”
10 tuổi…
Chính vào lúc tôi không biết phải nói gì thì trên giường đã truyền đến một tiếng “phịch” nặng nề, vừa quay đầu liền nhìn thì thấy Lý Đỗi Đỗi đã hôn mê.
“A…”, tôi hồi thần, nhanh chóng giải thích với đại mỹ nhân, “Mấy ngày nay anh ấy đều thế này, sau khi bị tộc bắt thi làm trọng thương, mỗi ngày cứ đến thời gian bị thương anh ấy đều lăn ra bất tỉnh. Có phải là do thi trùng trong người anh ấy gây nên không?”
“À, đây chẳng phải là đống đồ chơi do đám tộc bắt thi tầm thường tạo ra sao?”. Đại mỹ nhân sau khi nghiên cứu Lý Đỗi Đỗi một chốc liền nói với cô bé, “Phiền vị cô nương trưởng thành ra ngoài một chút, dẫn tỷ tỷ này theo luôn nhé! Bọn họ là khách, để cô ấy nhìn con đốt tiền giấy cũng chẳng sao, còn có thể nhờ cô ấy giúp nữa”. Đại mỹ nhân bắt đầu đuổi người.
Cô bé nghĩ một chốc, “Hừ”, rồi đồng ý dù không mấy tình nguyện, “Dạ được, mẫu thân”. Cô bé đến trước mặt tôi chìa tay ra, “Cô nghe mẹ ta nói rồi đó, giúp ta đi đốt.”
“Ồ… được.”
Tôi nắm lấy bàn tay của nó và đứng dậy bước ra ngoài. Khi đến cửa tôi vẫn có chút không yên lòng nên ngoảnh đầu lại nhìn Lý Đỗi Đỗi đang nằm trên giường một cái.
Tình hình hắn bây giờ có vẻ còn nghiêm trọng hơn lúc trước một chút, mặt trắng hơn giấy, trán đổ mồ hôi như tắm, “Cô… có thể trị khỏi không?”
Đại mỹ nhân xoay đầu liếc nhìn tôi sau đó khẽ cười nói, “Cái tên này lại được người ta quan tâm đến thế, không biết giẫm phải đám ph*n chó gì”. Khi nói câu này, giọng điệu của cô ấy bất giác mang theo vài phần buồn bã cùng ngưỡng mộ.
Cô bé bên cạnh dường như vô cùng nhạy cảm, nó đã phát hiện được cảm xúc của mẹ mình có sự biến đổi nên lập tức kéo tay tôi nói, “Đi đi đi, cô mau đi với ta.”
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng sức mạnh lại khiến người ta kinh ngạc, quả thật là một “cô nương trưởng thành” chính hiệu. Tôi cứ thế bị nó lôi đi.
Một đường lôi lôi kéo kéo đến tận bên đống lửa trong rừng, cô bé mới thả tôi ra. Sau khi không chút khách khí nhét cả đống tiền giấy cho tôi, cô bé ngồi xổm xuống, vừa lầm bầm vừa đốt tiền giấy.
Ồ, nói đến việc đốt tiền giấy…
“Có phải em được người quen báo mộng, nhờ em đốt chút tiền giấy để cô ấy có thể đi chợ mua chút đồ ở dưới âm phủ phải không?”
Cô bé quay đầu và dùng biểu cảm “Cô đang kể chuyện cười gì vậy” để nhìn tôi.
Tôi xoa xoa mũi, sau đó cũng ngồi xổm xuống, “Lúc trước chị có đọc một cuốn tiểu thuyết rất hay, nữ chính tên là Chiêu Diêu, một đại ma đầu, sau khi chết lại rất nghèo, cho nên đã nhờ người ta đốt…”
(Tây: tranh thủ quảng cáo mọi lúc mọi nơi)
“Người ta đốt tiền giấy cho quả thực là một đại ma đầu”, cô bé cắt ngang lời tôi.
Hai mắt tôi lập tức sáng lên, “Ồ, trong đây cũng có tồn tại đại ma đầu sao!”
Trước thời lập quốc quả nhiên có thể tu tiên! Tiểu thuyết tiên hiệp quả nhiên không lừa tôi!
“Những đại ma đầu lúc nào cũng làm chuyện xấu, cớ gì cô vừa nghe thấy lại cao hứng như vậy?”. Nhìn thái độ của tôi cô bé vô cùng tức giận hừ một tiếng, “Ta đốt tiền giấy cho đại ma đầu nhưng tên đó lại không chết mà còn sống rất khỏe mạnh. Ta vốn đốt tiền giấy để trù hắn chết.”
Tôi, “…”
Một cô bé mới tí tuổi đầu mà sống cuộc sống u ám thế này rồi sao… Nhưng mẹ của nó lại rất rạng rỡ khỏe mạnh, phải chăng cô bé vì sống ở một nơi như thế này nên mới bị ảnh hưởng?
“Lúc trước ta có nghe vài tinh linh khác nói rằng, những lời tinh linh nói ra đều linh nghiệm. Cho nên mỗi lần đốt một tờ ta liền mắng hắn một câu, ngày nào ta cũng đốt, cũng nguyền rủa, cho dù hắn không chết, ta cũng sẽ không để hắn sống vui vẻ. Ta muốn hắn cụt tay cụt chân, thân thể mọc mụn nhọt chảy đầy mủ.”
Thì ra mẹ con hai người họ thuộc tộc tinh linh. Từ ngày sống trong chung cư tôi chưa từng gặp qua tinh linh, nghe bảo bọn họ xuất quỷ nhập thần, không thích tiếp xúc với con người, lúc nào cũng ẩn mình trong vùng núi sâu hẻo lánh. Có thể nói trong liên minh Phi nhân loại, bọn họ là một nhánh độc lập và xa lánh sự đời nhất.
Hiện tại có thể thấy nhận định trên quả nhiên chính xác. Chỉ là trong trí tưởng tượng của tôi, bọn họ có chút xa vời với hình tượng những tiểu tinh linh hoạt bát đáng yêu hoặc lạnh lùng cao quý…
Từ nơi ở đến tính cách và hành vi…
Tôi trăn trở hồi lâu sau đó hỏi cô bé, “Vì sao em lại hận đại ma đầu đến thế?”
“Hắn là cha ta.”
“À…”
Bốn chữ này, quả thật tôi nghĩ sao cũng không nghĩ ra nổi.
Câu chuyện phía sau nó, e rằng một người ngoài mới gặp lần đầu như tôi không tiện hỏi quá sâu. Chính vì thế tôi ngồi im tại chỗ, lặng lẽ đốt tiền giấy và không nói gì thêm nữa.
Nhưng cô bé lại như tìm được một người trút bầu tâm sự nên vừa đốt vừa lầm bầm oán trách, “Hừ, một nhân loại tầm thường, ỷ trong nhà có chút tiền, đọc vài quyển sách liền có thể lừa ngọt trái tim của mẹ rồi dụ dỗ mẹ sinh ra ta. Trước đây mẹ ta là một đúc khí sư (nhà chế tạo vũ khí) rất lợi hại nhưng lại vì hắn ta mà bỏ dở sự nghiệp và không tiếp xúc với những giống loài phi nhân loại nữa. Kết cục, sau khi biết bà ấy là một tinh linh chứ không phải con người, hắn ta liền lật mặt ngay tắp lự, bỏ rơi hai mẹ con ta, hại mẹ phải chịu bao nhiêu đau khổ. Hừ, hắn ta sau đó thì nghe theo sự sắp xếp của gia đình và lấy một cô gái nhân loại làm vợ. Hừ, nhân loại và nam nhân, chẳng có thứ nào tốt đẹp hết. Hiện tại ta cũng lớn rồi, ta rất muốn đi giết quách cái tên phụ bạc kia, nhưng mẹ không cho phép. Hừ, không thể tự tay giết hắn thật đáng tiếc, nhưng không sao ta sẽ bằng cách này ngày ngày trù ẻo hắn. Dù cho ta chỉ mang nửa dòng máu tinh linh, ta cũng không để hắn sống yên ổn”. Cô bé nhìn đống lửa, tay không ngừng ném tiền giấy vào, “Không chết yên ổn, không chết yên ổn, tên phụ bạc, sẽ bị hói đầu mù mắt lưỡi thối rữa…”
Tôi cầm đống tiền giấy trên tay, nhất thời không biết có nên ném vào đốt tiếp hay không.
“Chuyện này…”, tôi nhìn đứa bé ngày càng đắm chìm vào việc lẩm bẩm nguyền rủa liền quyết định thay đổi đề tài, “Chị còn chưa biết tên em nữa.”
“Ta tên Linh Linh, mẹ của ta tên Vi Vi”, cô bé quay đầu nhìn tôi hỏi, “Còn cô tên gì?”
“Chị tên…”, tôi khựng lại thầm nghĩ, những phi nhân loại đều dùng tên giả nên tôi cũng không nhất thiết phải trung thực đến nỗi nói luôn tên thật của mình. Hơn nữa tính tình cô bé này có chút bất định khó đoán cho nên tự đặt đại cái tên vậy.
Lý Đỗi Đỗi tên là Lý Nhất Ngôn, vậy tôi sẽ tên, “Ngô Nhất Ngữ, em gọi chị Nhất Ngữ là được.”
Lý Nhất Ngôn, Ngô Nhất Ngữ, nghe vừa hay.
(Tây: hai tên này phát âm gần giống câu, “Anh một lời tôi một lời”)