Các bác sĩ phi nhân loại đã cho tôi uống vô số những thứ thuốc giải độc, lúc tôi uống đến muốn nôn thì cuối cùng cũng bắt đầu nôn ra máu.
Trong lúc tôi “nốc” thuốc giải, Lý Đỗi Đỗi luôn ngồi bên cạnh tôi, tôi ngồi bên này uống thuốc, hắn ngồi bên kia cho người ta bôi thuốc.
Đôi mắt hắn bị thương rất nặng, bác sĩ nhiều lần nói muốn xử lý một lần dứt khoát cho hắn nhưng đều bị Lý Đỗi Đỗi từ chối.
Đến tận sau khi tôi ngủ một giấc và an ổn mở mắt, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Lý Đỗi Đỗi đang ngồi ngay bên giường. Sắc mặt hắn trắng bệch, một bên mắt đã quấn băng dày cộm, mắt còn lại thì bị sung huyết rất nặng nên tôi không biết hắn có nhìn thấy mình không.
“Lý… Lý Nhất Ngôn”, tôi mở miệng liền bị chính giọng nói khàn đục của bản thân dọa cho một trận. Tôi khẽ đằng hắng nhưng không có kết quả, “Mắt của anh…”
Thấy tôi mở mắt và nghe tôi nói chuyện, sống lưng luôn giữ thẳng tắp của Lý Đỗi Đỗi mới hơi cong xuống.
Chính lúc này tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng “gâu” khe khẽ bên cạnh. Tôi hơi nghiêng đầu sang thì thấy tiểu Hắc Cẩu đang đứng dưới giường. Khi thấy tôi nhìn nó, nó không leo lên giường được, chỉ có thể khập khiễng lùi về sau hai bước, ngưỡng chiếc cổ dài lên nhìn tôi và sủa gâu gâu.
Nó kêu lên dường như rất vui sướng.
Tiểu Hắc Cẩu có thể tự mình đi lại rồi…
“Em… đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Hai ba ngày gì đó.”
Hai ba ngày? Và Lý Đỗi Đỗi… luôn túc trực bên cạnh tôi ư? Hắn không đi trị thương, cũng chẳng đi nghỉ ngơi?
Dường như đọc được nghi vấn trong mắt tôi, Lý Đỗi Đỗi nói, “Em tỉnh rồi, ta phải đi trị thương đây”, giọng nói hắn chậm rãi, “Nơi này không an toàn, ít ra là đối với em… so với việc bị đám thợ bắt thi bắt đi có lẽ còn nguy hiểm hơn. Vi Vi đang nằm trị thương phòng bên cạnh, chốc nữa để ta bảo người giúp em chuẩn bị một chiếc giường ở đó. Trong thời gian ta trị thương, em cứ nghỉ ngơi ở đó và một bước cũng không được rời khỏi bọn họ.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Con mắt sung huyết của Lý Đỗi Đỗi nhìn chằm chằm tôi không rời. Chẳng lâu sau bên ngoài có người đẩy một chiếc giường gỗ nhỏ vào. Hai bác sĩ kia vốn muốn khiêng tôi lên nhưng trước khi bọn họ kịp đến gần tôi, Lý Đỗi Đỗi đã đứng dậy, một tay hắn đỡ sau gáy, tay còn lại thì luồn qua khoeo chân tôi.
Tiếp đó, tuy tình trạng sức khỏe không mấy khá khẩm nhưng hắn vẫn bế bổng tôi lên dễ như ăn bánh.
Tôi dựa sát vào lồng ngực hắn, chỉ trong thoáng chốc nhưng trái tim lại đập rộn ràng.
Đến tận lúc hắn đặt tôi lên giường, dù cơ thể yếu đuối của tôi cố gắng bao nhiêu, cũng không khiến trái tim bớt loạn nhịp.
Tôi nhìn hắn hỏi, “Bao lâu nữa… anh mới có thể khỏi?”
“Ba ngày.”
Tôi nhìn vào mắt Lý Đỗi Đỗi, sau đó cố gắng vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang đặt bên người của hắn. Ngón út của hắn lạnh như băng, khi bị tôi bắt lấy, hắn như vô thức gập ngón tay lại và vẫn giữ như thế.
Tôi ngoéo tay với hắn nói, “Phải chữa trị thật tốt nhé, em sẽ đợi anh.”
Sau khi nghe tôi nói thế, bên khóe môi Lý Đỗi Đỗi bất giác cong lên thành một nụ cười nhạt.
Hắn không châm chọc tôi, chỉ cùng tôi ngoéo tay nói, “Được.”
Tôi được người ta đẩy sang phòng bên cạnh, Tiểu Hắc Cẩu cũng khập khiễng đuổi theo giường của tôi. Khi tôi đến phòng Vi Vi, tiểu Hắc Cẩu cũng theo vào nhưng nó rất hiểu chuyện, từ khi vào đây không tạo ra bất kì tiếng động nào.
Lý Đỗi Đỗi đứng ở cửa nhìn tôi một cái, sau khi xác nhận tôi đã được sắp xếp ổn thỏa, hắn mới đi theo một bác sĩ khác.
Phòng của Vi Vi rất lớn, chiếc giường cũng lớn không kém, nhìn chẳng khác gì đồ cổ từ thời nhà Thanh. Bốn góc quanh giường đều treo màn trướng tạo nên cảm giác vô cùng thần bí. Tôi nằm bên ngoài chẳng tài nào nhìn rõ người nằm bên trong.
“Vi Vi?”, tôi yếu ớt gọi một tiếng.
Bên trong màn im lặng rất lâu sau đó bức màn mới được vén lên.
Linh Linh hai mắt khóc đến đỏ hoe ló đầu ra khỏi màn. Cô bé nhìn tôi đang nằm trên giường, còn tiểu Hắc Cẩu đang ngồi cạnh giường tôi thì vui mừng nhào qua chỗ Linh Linh.
Linh Linh cúi người, ôm con chó nhỏ hai chân sau đã tàn phế lên. Tiểu Hắc Cẩu vừa được bế lên liền không ngừng liếm lên mặt Linh Linh, đến tận khi liếm sạch những vệt nước mắt còn vương lại mới thôi. Tiểu Hắc Cẩu không hiểu vì sao Linh Linh lại khóc nhiều như thế, nó cố gắng quẫy đuôi như để an ủi cô bé.
Tôi nhìn Linh Linh, trong lòng có chút bất an, “Linh Linh, mẹ em…”
“Chưa chết đâu”, từ trong màn trướng truyền đến tiếng trả lời yếu ớt của Vi Vi. Cô ấy nhấc tay vén màn lên, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi và nói bằng chất giọng khàn khàn, “Này, đã nói là sau khi giải độc sẽ để ta cắn cô một cái. Ta còn chưa cắn được nên chưa thể chết.”
Tôi cũng dùng chất giọng như cô ấy đáp, “Vậy hãy đợi đến lúc chúng ta có thể xuống giường rồi tôi đền cho.”
Chúng tôi chả khác gì hai bà cụ cao tuổi đang sống ở viện dưỡng lão vậy…
Tôi nghĩ Vi Vi còn có thể nói đùa, lạc quan như thế, chắc chắn sức khỏe không có gì đáng ngại. Nhưng tôi vạn lần không ngờ được, buổi tối hôm đó, Vi Vi bất ngờ sốt cao và bắt đầu nói sảng…
Cô ấy không ngừng lặp lại những câu giống hệt nhau, “Văn Sinh, Mục Văn Sinh… Thiếp ở trong núi chờ chàng rất lâu rồi, sao chàng vẫn mãi không đến đón thiếp…”
Cơn bệnh bất ngờ này của Vi Vi khiến Linh Linh hoảng sợ, cô bé chạy đi kêu bác sĩ, rất nhanh, có rất nhiều bác sĩ chạy vào phòng, Lâm Tử Thư cũng đến. Bọn họ đứng quanh giường Vi Vi, đông đến độ Linh Linh đang ôm tiểu Hắc Cẩu bị đẩy lùi vào một góc.
Cô bé bất lực nhìn một đám người chạy qua chạy lên bên giường mẹ mình. Tuy hai mắt đã ngập nước mắt nhưng lại không dám khóc.
“Linh Linh”, tôi không thể xuống giường, chỉ có thể gọi cô bé đến bên cạnh, nắm lấy tay nó và truyền cho nó chút niềm an ủi nhỏ bé.
Các bác sĩ và Lâm Tử Thư không có thời gian quan tâm đến Linh Linh và kẻ đang nằm trên giường nhỏ như tôi. Bọn họ đều bận rộn suốt một đêm, đến sáng ngày hôm sau, Lâm Tử Thư đột nhiên xách cổ một bác sĩ đang đứng bên giường Vi Vi lên với gương mặt lạnh giá.
“Thứ ta muốn nghe không phải là cái này.”
Các bác sĩ khác thấy thế liền lùi về sau, có người lên tiếng cầu xin, “Viên đạn đó có độc… Cô ấy trúng đạn nhưng không lấy ra ngay nên hiện tại dù cắt hết thịt chỗ đó cũng đã trễ… Mấy ngày nay, cô ấy chỉ sống dựa vào chút sức lực cuối cùng thôi… Thật sự không thể cứu vãn…”
Trong mắt Lâm Tử Thư tràn ngập sát khí và phẫn nộ, so với tên ma cà rồng nham hiểm tôi gặp trước đây tựa như một con người khác. Tôi có thể nhìn ra, phía sau sự phẫn nộ đó chôn giấu một sự bất lực cùng đau đớn.
Y đối với Vi Vi…
Giờ phút này trên giường bỗng truyền đến tiếng nói khản đặc của Vi Vi, “Lão Lâm.”
Chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến ngọn lửa giận ngút trời trong mắt Lâm Tử Thư giảm xuống một nửa.
“Ngươi thật không nói lý lẽ gì cả.”
Lâm Tử Thư nghiến chặt răng, y bực dọc buông tay thả người kia ngã sõng soài trên đất. Người đó lăn ba vòng trên đất, khi đang chật vật cố đứng dậy thì Lâm Tử Thư đã quát, “Mau cút hết đi!”
Bọn họ nhanh chóng quay người, chạy ra khỏi phòng như ong vỡ tổ.
Tôi nhìn về phía chiếc giường nơi đã không còn bóng người vây quanh. Dường như tất cả sinh khí mỏng manh cùng khát vọng sống ở đó chớp mắt đều đang dần tan biến.
Vi Vi nằm bất động trên giường, trên đệm và ra giường đều thấm đầy những vết máu khô màu nâu. Gương mặt trắng nay đã thoáng hiện sắc xanh của cô ấy giữa một mảng máu trông vô cùng nổi bật.
“Mẹ…”
Nghe tiếng gọi Vi Vi quay mặt sang nhìn Linh Linh, dường như là phút tỉnh táo cuối cùng, cô ấy cười nói với cô bé, “Đến đây.”
Linh Linh bỏ tiểu Hắc Cẩu ra, chầm chậm đi đến bên giường Vi Vi. Cô bé đưa tay ra, hai bàn tay bé xíu ấy rất muốn nắm tay mẹ mình nhưng lại như không dám
“Giang Linh, con là người lớn rồi đúng không?”
Linh Linh cố nuốt nước mắt gật đầu.
“Vì thế sau này, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân đúng chứ?”
“Dạ”, cô bé không ngừng gật đầu.
“Mẹ không cầu mong điều gì ở con, chỉ hy vọng sau này… con đừng từ bỏ chuyện mình muốn làm vì bất kỳ người nào, dù đó có là ai đi nữa… con biết chưa?”
“Con biết rồi…”
Nghe cô bé đáp lời, Vi Vi bất ngờ mỉm cười, “Con đừng giống mẹ… dùng cả một đời chỉ để chờ một người quay đầu…”
Hô hấp Vi Vi ngày càng yếu, khi hơi thở của cô ấy hoàn toàn tắt lịm, tiếng gào thét của Linh Linh càng lớn hơn. Đến cuối cùng, dù cô bé có khản giọng kêu gào đến sức cùng lực kiệt, cũng không thể gọi Vi Vi mở mắt dậy nữa.
Vi Vi chết rồi.
Vào chính thời khắc mà mọi người không hề ngờ đến.
Cô ấy được chôn bên ngoài căn biệt thự chúng tôi đang ở.
Lâm Tử Thư đưa chúng tôi đến nơi mà trước đây tôi từng bị y bắt cóc giam cầm. Nơi này là một ngọn núi lớn ở Vũ Long, chỉ duy nhất một ngôi biệt thư, bên trong có vô số những phi nhân loại khác nhau. Lý Đỗi Đỗi nói, tôi ở đây còn không an toàn bằng việc ở với đám thợ bắt thi.
Hiện tại tôi đã hiểu được rồi.
Những phi nhân loại ở đây hoàn toàn không có thiện ý với tôi… đặc biệt là kể từ khi Vi Vi qua đời.
Chuyện Vi Vi yêu một con người và sinh con, phi nhân loại ở đây ai ai cũng biết. Bọn họ cho rằng chính vì cùng con người “tằng tịu” mà Vi Vi mới rước họa sát thân. Cho nên bọn họ khinh thường đứa con mang dòng máu không thuần chủng là Linh Linh, càng khinh thường một đứa “thuần con người” như tôi.
Bọn họ không trị thương giúp tôi, cũng không cho tôi thức ăn.
Tôi bất ngờ hiểu ra vì sao Lý Đỗi Đỗi luôn túc trực bên cạnh mình đến tận khi tôi mở mắt, hắn mới đi trị thương. Lý Đỗi Đỗi như một “bảo kê”, một khi hắn không còn quan sát những phi nhân loại kia, thì tuyệt đối sẽ chẳng có ai chữa trị cho tôi…
Bây giờ Vi Vi đã không còn nữa, Lý Đỗi Đỗi cũng đang trong qua trình điều trị. Một đám phi nhân loại vốn chẳng thèm quan tâm đến tôi. Hiện tại dù tôi có thể xuống giường đi lại nhưng không thể rời khỏi phòng. Vì mỗi lần vừa đặt chân ra khỏi cửa, chỉ cần nhìn thấy một phi nhân loại nào đó, ánh mắt của bọn họ đều đăm đăm chĩa về phía tôi chẳng khác gì đang nhìn một thứ đồ ăn không ngon, thậm chí còn khiến người ta buồn nôn.
Theo lý mà nói trong tình huống này, tôi chỉ có thể nhịn đói chờ đến khi Lý Đỗi Đỗi trị thương xong.
Nhưng điều tôi không ngờ đó là, sau một đêm đứng trước mộ phần của Vi Vi, sáng hôm sau Linh Linh vẫn quay lại.
Cô bé tuy im lặng nhưng vẫn chăm sóc tôi như trước, như khi chúng tôi còn ở trong thung lũng.
Không ai đưa cơm cho tôi, cô bé liền không màng ánh mắt khinh miệt của các phi nhân loại khác mà đem đồ ăn đến. Không ai đưa thuốc cho tôi, cô bé liền giúp tôi mang thuốc đến dưới ánh nhìn soi mói của các bác sĩ.
Linh Linh vừa mất mẹ nhưng lại có thể dùng một sự kiên cường và hiểu chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng để chăm sóc tôi cả ngày.
Đến tối, Linh Linh nằm co ro trên chiếc giường Vi Vi từng ngủ. Cô bé không để ai thay ra giường hay áo gối vẫn còn dính máu của Vi Vi, nó rúc người vào trong chăn, yên lặng đến mức dường như không còn thở.
“Linh Linh”, tôi như thì thầm tiến gần hơn về phía giường. Tôi vén màn lên và thấy Linh Linh đang mở to hai mắt nằm trên chiếc giường đầy vết máu khô. Không biết tình trạng đó đã kéo dài bao lâu mà đôi mắt nhỏ bé của nó đã vương đầy tơ máu.
Khi tôi bước đến bên cạnh, đồng tử của Linh Linh mới khẽ chuyển động. Nó máy móc ngồi dậy nhìn tôi hỏi, “Nhất Ngữ đói hả?”
“Chị không đói.”
“Vậy tỷ lạnh hả?”
Tôi cũng lắc đầu. Tôi nắm lấy bàn tay của cô bé mới phát hiện nơi đó bây giờ hoàn toàn lạnh buốt. Tôi im lặng xoa xoa tay nó. Có lẽ hơi ấm của tôi chẳng khác gì một ly nước nóng trong thời khắc lạnh giá, Linh Linh hạ mắt nhìn chằm chằm vào tay tôi.
Tôi không biết phải nói gì, chỉ có thể nắm chặt hơn bàn tay của Linh Linh. Trên chiếc giường vằn vện vết máu, những giọt nước mắt của cô bé cuối cùng cũng rơi lên mu bàn tay tôi.
Tí tách, tí tách, sau đó nước mắt rơi càng nhiều.
“Ta đã là người lớn rồi”, Linh Linh nói, “Ta không thể khóc.”
Sự kiên cường của một cô nhóc thế nhưng lại khiến vành mắt tôi đỏ hoe. Tôi cố nuốt nước mắt, suy nghĩ hồi lâu rồi nói, “Không có quy luật nào nói người lớn không được khóc”. Nói đến âm cuối, giọng nói của tôi đã không còn được như cũ.
“Nhất Ngữ, sao tỷ lại khóc?”
Cô bé nước mắt giàn giụa hỏi tôi, tôi cũng nước mắt lưng tròng nhìn nó, tiếng khóc nấc đã không kiềm được, “Vì chị thương xót em.”
Tôi thương xót em vì đã mất đi một người mẹ tốt đến thế!
Tôi và cô bé bốn mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ, hai chị em khóc lóc đến tận nửa đêm.
Đêm hôm đó cả tôi và Linh Linh đều không ngủ, cô bé vừa khóc vừa kể cho tôi nghe chuyện về mẹ. Nó kể từ lúc mẹ nó vô tình gặp được một nhân loại đi lạc trong núi, đến tình yêu bất chấp tất cả, dũng khí hơn người của mẹ và cả sự ngu muội cùng phản bội của gã đàn ông kia. Nó còn kể vào cái ngày nó đuổi theo mẹ ra ngoài, nó đã tận mắt chứng kiến cảnh người mà nó gọi là cha ra tay bắn mẹ nó.
Một phát súng cướp đi sinh mạng.
“Vậy… cái tên đàn ông kia giờ sao rồi?”, tôi hỏi Linh Linh.
“Hắn vẫn còn sống”, cô bé nói, ánh mắt mang theo hận ý như loài rắn độc, “Nhưng sau khi Lâm Tử Thư an táng mẹ ta xong đã đi giết hắn rồi.”
Lâm Tử Thư đi giết gã đàn ông tên Mục Văn Sinh kia rồi ư? Tôi kinh ngạc nhưng rốt cuộc hiểu ra vì sao hôm qua sau khi chôn Vi Vi xong không thấy bóng dáng của Lâm Tử Thư…
Như để phụ họa cho cuộc nói chuyện của chúng tôi, chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tôi quay đầu nhìn thì thấy Lâm Tử Thư đang đứng ở cửa, bên khóe môi của hắn còn vương lại vết máu chưa lau sạch, dường như đã ăn được một bữa no nê…
Linh Linh lập tức xuống giường chạy đến trước mặt Lâm Tử Thư, “Tên nam nhân đó chết chưa? Đầu hắn đâu? Thân thể hắn đâu?”
Lâm Tử Thư liếc nhìn Linh Linh một cái, “Vợ và con hắn đều chết rồi, bên cạnh hắn có thợ bắt thi, nên tạm thời để hắn chạy thoát.”
Linh Linh ngẩn ra, nó nhanh chóng nghiến răng, “Ta không thể để tên đó sống thêm ngày nào nữa!”. Nói rồi cô bé chân không lao ra ngoài, thế mà Lâm Tử Thư lại không hề ngăn cản nó!
“Linh Linh!”, tôi muốn gọi cô bé lại nhưng sao có thể ngăn được nó. Tôi hoảng loạn mang giày vào và đuổi theo.
Tôi đuổi theo xuống lầu, khi nhìn thấy cô bé chạy vào rừng, tôi thở hồng hộc, vội vàng chạy theo. Nhưng khi vừa vào rừng tôi liền mất phương hướng, chỉ có thể gọi thật to tên nó, “Linh Linh! Giang Linh!”. Tôi gọi tên cô bé vì ai cũng nói tên thật của phi nhân loại có sự cảm ứng, nhưng dù tôi có gọi thêm bao nhiêu lần cũng không thấy nó quay lại.
Tôi đi đi lại lại trong rừng hai vòng, lòng nóng như lửa đốt, không biết con bé đã chạy đi đâu nữa…
Khi vừa quay người, tôi liền nhìn thấy sau lưng đang có một người đang đứng. Tôi giật nảy mình lùi về sau, lúc này mới nhìn rõ đó là Lâm Tử Thư. Trên vai y đang vác một người, đó là Linh Linh đang bất tỉnh.
“Anh đánh ngất nó rồi hả? Đành vậy, trước mắt đem nó về đã.”
Tôi muốn đỡ lấy Linh Linh từ trong tay y nhưng Lâm Tử Thư lại đứng im không nhúc nhích.
Y lặng lẽ trừng mắt nhìn tôi, thần sắc âm u không rõ, “Con bé là con của Vi Vi, ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nó, nhưng nó và ngươi không có quan hệ gì. Ngươi và ta, với cả Lý Nhất Ngôn nữa, càng không nên có quan hệ.”
“Quá thân cận với con người, cuối cùng sẽ chỉ đi đến hủy diệt.”
Tôi thấy một tia sát khí xẹt qua trong mắt y.
Tôi hơi lùi về sau nhưng đã quá trễ, tôi vốn không có cơ hội để chạy trốn. Trước mặt tên ma cà rồng Lâm Tử Thư này, từ trước đến giờ tôi vẫn nhỏ bé như một con kiến.
“Ta không thèm giết ngươi, ngươi có giỏi thì tự mình tìm đường rời khỏi núi này đi”, nói rồi Lâm Tử Thư huơ tay, dưới chân tôi liền xuất hiện một pháp trận màu tím, trong khi tôi còn chấn kinh, ánh sáng màu tím kia đã lóe lên. Chớp mắt, tôi đã bị y đưa đến một cánh rừng âm u khác.
Quang cảnh xung quanh chỉ toàn cây và núi giống hệt khi nãy, trừ tiếng gió và tiếng chim kêu thì không còn thứ gì khác…