Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 37: Trì Vi và Hàn Phương chung một lớp
Tổng kết trong bốn chữ là: Quý cô bừa bãi!
Vì cơ thể không thoải mái nên Trì Vi ở nhà nghỉ ngơi, có thể điều chỉnh tâm trạng.
Bất ngờ là nhà họ Hoắc vẫn không hề xuất hiện, chỉ lén lút phối hợp với Trì Viễn để dẹp yên chuyện này, nếu tiếp tục để việc nghe sai đồn bậy này diễn ra, e là sẽ tạo thành cục diện không thể tả nổi.
Trì Vi rơi vào im lặng, chỉ là thỉnh thoảng tình cờ nhìn vào màn hình điện thoại, Hoắc Đình Thâm không có tin tức, không có liên hệ và cũng không có bất cứ một thứ gì.
Cuối cùng cô cử người đi điều tra, rút ra một kết luận.
Trong ba ngày này, Hoắc Đình Thâm ngoại trừ về nhà, làm việc ở công ty thì còn lại chỉ có ở bệnh viện, chăm sóc Lê Tuyết.
Anh ta không thể không xuất hiện, Trì Vi là nguyên nhân gây nên việc của Lê Tuyết nên cô không muốn chủ động tới cửa.
Nghĩ tới mọi việc đến như vậy, ngay lập tức chỉ muốn đền trường học.
Trước khi đính hôn cô đã cố ý xin nghỉ một tuần, cũng đã tính khi đính hôn kết thúc sẽ đi chụp ảnh cưới … Mà hiện tại, chỉ có thể đơn giản giải quyết mọi việc, quay lại trường một chuyến.
Đầu mùa đông nhiệt độ hạ xuống thấp, Trì Vi buông xõa mái tóc dài, chọn một bộ quần áo ấm, để tài xế đưa tới trường.
Học viện điện ảnh Ngôi sao, ở vùng ngoại ô thành phố, là một trường đại học nghệ thuật hạng ba, hầu như những người thi vào đây, phần lớn là để giải trí.
Trì Vi là sinh viên năm hai khoa biểu diễn, xách chiếc túi xách của mình tiến vào lớp khiến không ít học sinh liếc mắt nhìn.
Làm bông hoa của khoa biểu diễn, trong trường có rất nhiều bàn tán sôi nổi về Trì Vi nhưng xưa nay cô đều không quan tâm.
Cũng may Học viện ngôi sao có một quy định, trừ khi là sinh viên năm tư đã tốt nghiệp, hoặc là đã bước chân vào làng giải trí … Bằng không, không được tùy hứng truyền ra bên ngoài bất cứ tấm ảnh, tư liệu hàng ngày nào … Những việc làm này để đảm bảo riêng tư và an toàn cho người thân.
Vi phạm quy định này, một khi bị phát hiện, sẽ bị đuổi học!
Vì lẽ đó một ít học sinh nổi tiếng hầu như chỉ xuất hiện trên diễn đàn thảo luận của trường, người ngoài không thể biết được.
Trì Vi sắc mặt điềm tĩnh, không nhìn ánh mắt mọi người, vừa tới chỗ ngồi xuống liền có một sinh viên nữ đứng dậy và không có ý muốn đi tiếp.
Muốn vào làng giải trí, tư chất to lớn nhất đơn giản là khuôn mặt.
Vừa hay đây là trường điện ảnh, thỉnh thoảng sẽ chọn ra một ít học sinh, cử đi thử vai ở các đoàn làm phim… Vì nhan sắc xuất chúng, Trì Vi luôn luôn là người được chọn, chỉ tiếc diễn xuất dở tệ, thật lãng phí.
” Trì Vi, tôi có một tin tức này, không biết… Cô có muốn nghe hay không.”
Hàn Phương chập chờn tiến lên, trên khuôn mặt vẻ xinh đẹp kia hiện lên nụ cười thật khiêu khích người nhìn.
Nói tới Hàn Phương, tướng mạo cũng rất xuất sắc, vào Học viện Ngôi sao này cùng năm với Trì Vi, cùng khoa biểu diễn chuyên nghiệp …
Một núi không thể có hai hổ, cũng như khoa biểu diễn này không thể có hai hoa.
Bởi vậy hai người luôn luôn bị so sánh với nhau, nhưng Trì Vi mãi mãi ở vị trí đó, Hàn Phương nhiều lần thua, trong lòng cảm thấy không phục.
Trong một năm qua, hầu hết là nửa năm Hàn Phương luôn cảm thấy phải cọ xát với Trì Vi, một khi đã bắt được cơ hội, cô sẽ đâm Trì Vi một cái gai nhọn.
Trì Vi như một vị tướng, lính tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, gặp chiêu phá chiêu, không chút nào sợ hãi hay thụt lùi.
Càng như vậy Hàn Phương càng không cam lòng, căm hận Trì Vi sâu sắc, căm hận đến tận xương tủy!
Trì Vi tiện tay lấy cuốn sách, mở ra rồi đặt trên bàn, con mắt nhấc lên: ” Biết tôi không muốn nghe, cô không cần nhiều miệng!”
Hàn Phương vẻ mặt cứng đờ, thấy Trì Vi không nhìn mình, bản thân lại kiêu ngạo, có chút giận dữ nghiến răng.
Bỗng dưng cô đặt chiếc điện thoại đang mở một tin tức nóng trên mạng đặt lên bàn, giọng nói hết sức giễu cợt:
” Nhìn đi này, Trì đại tiểu thư lại lần nữa đính hôn, là cùng con trai trưởng nhà họ Hoắc. Đáng tiếc a, lại lần nữa thất bại…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!