Cưới Chạy (Kế Hoạch Chống Lầy)
Phần 23
Phong đưa tôi đến bệnh viện gần nhất ở đó
Vừa đến nơi,các bác sĩ cùng y tá đã nhanh chóng đưA tôi nằm lên cán và đẩy vào trong phòng cấp cứu.Một bác sĩ nữ hớt hải chạy ra nói với anh
“Anh và bác là người nhà bệnh nhân đúng không ạ.Tại sao mà bệnh nhân mang thai được hơn 5 tuần mà gia đình không để ý hay quan tâm đến thai nhi ở trong bụng vậy ạ”
” chúng tôi vừa siêu âm qua cho bệnh nhân,kết quả là mang thai ngoài tử cung.Hiện tại tình hình vô cùng nguy hiểm,chúng tôi cần gia đình kí kết vào giấy phẫu thuật”
Cô Hảo vẻ mặt không còn giọt máu,đôi tay buông xõng bất lực mà nhìn về phía Phong đang trầm ngâm suy nghĩ
“Ý bác sĩ là thế nào ạ,gia đình chúng tôi không hiểu lắm”
“Vì cái thai ngoài tử cung đã được hơn 5 tuần và đã bị vỡ,sẽ có thể gây nên tình trạng xuất huyết sẽ vô cùng nguy hiểm với sức khoẻ nạn nhân…và…”
“Và gì vậy bác sĩ”
“Chúng tôi sẽ phải bắt buộc cắt đi một bên tử cung của bệnh nhân để có thể giữ được mạng sống”
“Vậy sau này con tôi không thể sinh con được nữa ,đúng không bác sĩ”
“Không phải không thể,chỉ là khó sinh hơn mà thôi.Nhưng mà bác yên tâm,bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức,chỉ là bây giờ chưa thể nói trước được điều gì”
Phong không trả lời ,cố suy nghĩ thêm chút nữa rồi nói.
“Xin bác sĩ lấy cứu lấy vợ tôi,gia đình tôi xin chấp nhận kí vào giấy thoả thuận”
“Được,mời anh đi cùng cô ý tá này,còn bác đợi ở ngoài giúp tôi ạ”
Phong được nữ y tá dẫn đi làm mọi thủ tục.
2h sáng,Tôi được đưa vào phòng mổ.Người tôi như tê dại đi,từng mũi thuốc gây mê chọc nhẹ vào sống lưng đau buốt.Tôi từ từ nhắm mắt và chìm sâu vào cơn hôn mê.Tôi cảm nhận như từng mũi dao đang cứa vào cơ thể của mình,họ thô bạo cắt đi cái gì đó trong cơ thể tôi,đứa con trong bụng chưa thành hình cũng mãi mãi rời xa tôi
Phòng cấp cứu tắt đèn,cũng là lúc mà tôi được đẩy ra.Trên tay tôi cắm lấy vô số các ống dịch và ống truyền nước.Sức đề kháng tôi từ trước đến nay vô cùng yếu,nay lại vừa trải qua cuộc đại phẫu gần 3 tiếng đồng hồ,e rằng sau vụ này cơ thể khó có thể hồi phục lại tốt
Phong nhẹ nhàng mở cửa,anh thuê hẳn 1 phòng riêng trong bệnh viện để cho tôi có không gian thoải mái nghỉ ngơi.
Anh kéo ghế ngồi xuống,khẽ chỉnh lại ống truyền,tay đưa lên gạt những sợi tóc còn vương trên mặt tôi.Phong không biết sẽ phải trả lời sao với tôi khi tôi tỉnh lại.
Đôi tay khẽ nắm lên bàn tay đang vẫn còn hơi lạnh của tôi mà an ủi.
“Chi,anh xin lỗi,nếu anh để ý em hơn thì em đã không ra nông nỗi này..Tất cả là do anh”
7h sáng,tôi mở mắt tỉnh dậy.Người đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là mẹ,không phải là Phong,không phải là cô Hảo mà là cô bác sĩ trẻ đang chuẩn bị đến xem xét tình trạng của tôi
Tôi lờ mờ mắt,khoé miệng đắng ngắt,phần bụng dưới đau ê ẩm,chân tay nặng nhọc đến nỗi tôi không cọ quậy được.
“Cô thấy ổn chứ,có thấy có chỗ nào không khoẻ không ạ”
Tôi lắc đầu ,cố gắng đáp lại mà lời cô bác sĩ vừa nói
“Không”
“Vậy cô nghỉ ngơi đi,lát nữa y tá sẽ thay băngcho cô”
“Từ từ đã bác sĩ”
“Vâng”
“Xin hãy cho tôi biết tình trạng hiện tại của tôi,tôi xin bác sĩ”
“Tôi nghĩ chuyện này nên nói sau thì hơn,cô vẫn còn yếu lắm,giờ sức khoẻ mới là quan trọng nhất”
“Coi như tôi cầu xin bác sĩ”
Nữ bác sĩ kể cho tôi nghe từ đầu đến cuối rồi sau đó dặn dò tôi đôi điều rồi rời đi.
Đó cũng chính là giây phút tôi biết,đứa con trong bụng không còn nữa.Tôi còn đau khổ hơn nữa khi biết,từ bây giờ cơ hội làm mẹ của tôi càng trở nên khó khăn hơn.
Trước đây tôi đã từng buồn miệng mà nói với Phong trong lúc cãi vã rằng không cần đứa trẻ này.Ấy vậy mà bây giờ nó đã rời xa tôi thật rồi.Tôi là một người mẹ xấu xa,vô cùng tồi đúng không
Tôi quay mặt vào giáp tường,nước mắt cứ thế tuôn tơi tạo thành những tiếng nấc nghẹn ngào.Tiếng cửa mở,Phong cùng mẹ đẻ tôi bước đến,cô Hảo thì về nhà chuẩn bị một số đồ cần thiết để mang vào bệnh viện
Biết tôi cũng đã tỉnh nên mẹ tôi cũng nhẹ nhàng mà gọi
“Chi..”
“Mẹ,mẹ ra ngoài 1 chút được không?con muốn nói chuyện với Phong”
“Con vừa mới mổ xong,có chuyện gì từ từ rồi nói không được sao”
Phong dường như cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu nói của tôi nên cũng xin mẹ cho anh và tôi được riêng tư 1 lát
“Không có chuyện gì đâu mẹ,mẹ ra ngoài đợi chúng con một lát”
“Vậy hai đứa nói chuyện đi”
Mẹ ra ngoài..Phong có ý tiến lại gần hơn phía tôi.Tôi chỉ lẳnng lặng nằm vậy,cũng không thèm quay lưng lại nhìn anh mà nói một tiếng
“Anh đừng tiến lại về đây,lúc này em chưa đủ can đảm để đối diện với anh”
“Chi….”
“Em xin lỗi”
“Em không có lỗi gì cả,mọi chuyện đã xảy ra rồi,chúng ta cứ để cho qua.Bây giờ tình hình sức khoẻ em là quan trọng nhất”
“Anh bảo em làm sao có thể yên tâm dưỡng sức trong khi em vừa giết chết đi đứa con của mình.Hơn nữa,anh biết không,em còn không có khả năng làm mẹ nữa đấy”
Tôi hét lên trong đau đớn.Hai con mắt của tôi bắt đầu sưng lên,Phong không còn đủ kiên nhẫn,anh chạy lại.Chúng tôi ngay lúc này hai con mắt lại đối diện với nhau,tay chỉnh ánh mắt đi hướng khác
“Chi,em bình tĩnh lại đi”
Tôi ngồi bật dậy mà không để ý đến vết mổ.Nó làm tôi đau ê ẩm nơi bụng dưới nhưng tôi chẳng quan tâm.
Hai tay Phong nắm chặt hai bả vai gầy gò yếu ớt của tôi.Tóc tôi xoã xuống,lúc này trông tôi chẳng khác gì một con điên trong trại tâm thần.Thất thần,mặc kệ,phó mặc mọi thứ
“Chi,nghe anh nói.Con mất không phải lỗi của em cũng không phải nỗi của ai cả.Sau khi em khoẻ chúng ta sẽ lại trở về như ngày xưa,sẽ làm lại từ đầu.Ít nhất em còn có anh,còn gia đình,em định bỏ mặc mọi thứ như vậy sao.Từ lúc nào em trở nên yếu đuối như vậy hả Chi”
“Em không muốn nghe,anh tránh ra,tránh ra”
Tinh thần tôi lúc này có phần hoảng loạn.Cũng không còn đủ lí trí và tỉnh táo để nói chuyện nghiêm túc với Phong.Mọi thứ tôi nói bây giờ đều do cảm xúc bất lực,oán trách bản thân mà tự phát ra.Tôi xô tay đẩy người anh
“Anh ra ngoài..ra ngoài”
“Chi…em bình tĩnh lại”
Tôi vơ lấy lọ hoa trên bàn mà đập xuống thành giường,lấy mảnh sành dí sát vào cổ mà gào hét lên
“Ra ngoài,ra ngoài..tôi không cần gì nữa hết..tôi không cần anh..tôi không muốn CƯỚI anh nữa”
“Anh không đi tôi chết cho anh xem”
Mẹ tôi ở ngoài thấy to tiếng liền chạy vào và ôm lấy tôi.Tay còn lại nhannh chóng cầm lấy mảnh sành mà vứt xuống đất
“Chi bình tĩnh lại,mẹ đây mà”
Tôi ôm chầm lấy mẹ,đầu tóc bù xù che hết nửa khuôn mặt.Trông tôi giống ma hơn là người trong lúc này.Nửa tỉnh nửa mơ,nửa điên nửa dại
“Mẹ bảo anh ta ra ngoài cho con ngay lập tức”
Mẹ tôi nhìn Phong bằng ánh mắt chua xót và khẩn khoản
“Phong,xin con hãy đi ra ngoài.Đợi con bé bình tĩnh lại.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!