Cưới Chạy (Kế Hoạch Chống Lầy) - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
890


Cưới Chạy (Kế Hoạch Chống Lầy)


Phần 3


Quả thật,thức đêm quá muộn,sáng hôm sau kết quả là tôi đã thức dậy trễ.

Khỏi phải nói ,tôi đã vội vàng thế nào.Nhìn bộ dạng của mình lúc này trong giương chỉ muốn độn thổ đi mất.Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân,thay tạm một bộ quần áo rồi nhanh chóng đi làm.

Đã muộn rồi hôm nay tôi lại sực nhớ là xe chưa đổ xăng,đúng là phát điên mất thôi.Gọi taxi vì là giờ cao điểm nên họ không đến nhanh được,bất lực tôi đành đi xe buýt vậy.Đúng là đông người khỉng khiếp,chen lấn xô đẩy muốn nghẹn thở.

Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay của mình,chết rồi hơn 8h rồi.Hôm nay tôi lại có cuộc họp quan trọng nữa chứ.Cũng tại cái tên thần tình yêu gì đó,liên thiên với hắn cả đêm đến giờ mình mới ra nông nỗi như vậy.

Cũng may vừa đến công ty cũng là lúc kịp giờ làm.Mọi người thấy bộ dạng và thần sắc của tôi có chút bất ổn,không giống mọi ngày nên nhao nhao lên hỏi thăm

“Hôm nay xếp sao vậy”

“Ăn mặc hôm nay hơi khác khác nha”

“Còn không làm tóc hay trang điểm nè”

“Mắt thì hơi thâm thâm”

“Có phải chị bị ốm rồi không”

Tôi lúc này mới chịu để ý và soi lại bộ dạng mình một lần nữa,đúng là không thể tin nổi.Tôi đành cười gượng gạo rồi nhanh chóng lẩn vào phòng làm việc

“À tôi không sao,hôm qua thức khuya làm việc tí thôi,mọi người quay lại làm việc đi”

[……]

Rồi lại một ngày làm việc trôi qua,tôi khẽ vươn mình cho đỡ mệt mỏi.Cả hôm nay tôi không nhìn thấy bóng dáng của cậu ta ,không biết là có đi làm không nữa

Tôi ngó nghiêng xem có ai ở lại văn phòng không ,sau khi xác nhận chỉ có mình tôi,thì liền truy cập vào máy tính để xem lịch làm việc,xác nhận xem hôm nay cậu ta có đi làm không?

“Mình là xếp mà,sao lại phải nén lút nhỉ”

“Mà tại sao mình phải quan tâm đến cậu ta,thật hoang đường”

Tôi đóng sập màn hình máy tính rồi lấy túi xách ra về.Lúc này mới là 7h tối,xem như công việc kết thúc sớm hơn dự kiến

“Về nhà thôi”

Đi được nửa đoạn đường,còn chưa kịp gọi xe thì đã nhận được điện thoại từ mẹ.

“Alo mẹ,con nghe nè”

“Con đang ở đâu đấy”

“Con chuẩn bị về nhà”

“Khỏi về nhà đi,đến bệnh viện luôn cho mẹ liền”

“Mẹ có chuyện gì sao”

“Không phải mẹ mà à cái Hồng,nó có chuyện rồi”

“Vâng,con hiểu rồi”

Bắt mãi mà không được chiếc taxi nào,trong lòng vô cùng lo lắng,không biết con em gái tôi có chuyện gì,với lại nó đang mang thai em bé thứ 2 nữa.Đúng lúc này một chiếc xe mô tô phóng qua chỗ tôi

“Đi đứng kiểu gì vậy”

Tôi bực dọc nhìn theo chiếc xe ấy mà nói,người chủ thế dừng ga,quay lại và đứng trước mặt tôi.Tôi lúc này có đôi chút sợ hãi,có phải vừa mình hơi quá lời không?thú thực là tôi sợ bị đánh,giờ mà vô bệnh viện nữa thì chỉ có nước…nhục mặt thôi.

Tôi khẽ nuốt nước miếng,tay nắm chặt vào thành túi mà cắn răng nhẹ nhàng nói

“À tôi xin lỗi,ý tôi không phải thế đâu,giờ anh có thể đi được rồi”

“Cô xin lỗi tôi ít ra cũng phải chân thành một chút chứ”

Lúc này người chủ xe mới hạ mũ bảo hiểm,tôi mới nhận ra là Phong.Đúng là suýt bị cậu ta doạ cho một trận hết hồn.Cậu ta cứ cười khi thấy biểu hiện của tôi,không ngờ có một ngày Kiều Chi liều lĩnh như tôi lại phải ngã mũ trước 1 người khác.Tôi nhìn cậu ta chằm chằm,mặt tôi đỏ mặt bừng lên sắp sửa khóc

“Cậu đùa như vậy thấy vui lắm sao”

Phong không nghĩ trò đùa này làm tôi bị doạ cho đến phát khóc ,chân tay cũng luống cuống theo,đành gượng gão nói lời xin lỗi.Tôi quay mặt đi,giờ không phải là lúc đùa giỡn

“Cô vẫn chưa về nhà sao”

Tôi quay đi chẳng thèm liếc lấy cậu ta 1 cái.

“Không phải chuyện của cậu”

“Tầm này bắt xe khó lắm hay để tôi đưa cô về”

Trong lúc cấp bách này,có lẽ không lên làm giá.Sau một hồi chần chừ,cuối cùng tôi cũng đồng ý ngồi lên xe của cậu ta,nhưng địa điểm dừng chân là ở bệnh viện.Cậu ta có hỏi lído nhưng tôi từ chối trả lời.

“Tôi đồng ý đi xe cùng cậu nhưng cậu phải đảm bảo an toàn cho tôi”

“Cái này tôi không làm được”

“Cậu..”

“Sống chết có số mà”

“Thế tôi không đi nữa”

“Tôi đùa thôi,tôi nhất định sẽ không để cô chết”

“Gì mà chết chứ,tôi chỉ cần anh giữ an toàn cho tôi là được”

Cậu ta ném cho tôi 1 cái mũ bảo hiểm,trong khi tôi loay hoay không biết nó sử dụng ra sao

“Cái này dùng thế nào đây”

Cậu ta không trả lời mà đi thẳng đến,đội cho tôi.Gương mặt hai chúng tôi sát vào nhau.Nói thật,giây phút ấy,tôi có nín thở vài giây,gương mặt của cậu ta đập vào mắt khiến tôi bị rung rinh không ít “gì thì gì,chứ tội mê trai đẹp,đầu thai cũng không hết”

Cậu ta vặn ga và cùng di chuyển.Ban đầu đi với tốc độ khá chậm,rồi vừa và nhanh đến chóng mặt.Tôi ngồi đằng sau chỉ sợ văng ra đường,tay cứ run run nắm chặt vào vạt áo da đằng sau của lưng của Phong.

“Này đi chậm thôi,cậu muốn chết à”

Tôi hét lên,gió xộc thẳng vào cổ khiến tôi ho nhẹ vài cái.

“Không muốn chết thì bám chặt vào”

“Đồ điên..”

Tôi đành bất lực bám chặt vào eo của cậu ta.Phía trước,Phong nhìn xuống bàn tay đang ôm,môi nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện.Vòng tay càng thêm ấm áp,đó cũng là lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được 1 cái ôm đúng nghĩa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN