Cưới Chạy (Kế Hoạch Chống Lầy)
Phần 8
Bỗng đi một thời gian
Tôi dần quay trở lại với công việc thường ngày,dường như khoảng cách giữa tôi và Phong dần như được thu hẹp lại.Tôi cũng không còn ghét cậu ta như trước,thỉnh thoảng cũng rất quan tâm tôi.
Cái Hồng em gái tôi thì đang nhanh chóng làm thủ tục li hôn với thằng Dũng.
“Hồng,em suy nghĩ chưa”
“Tôi mệt mỏi lắm rồi,lên giải thoát cho nhau thì tốt hơn”
“Anh xin lỗi,hãy cho anh một cơ hội nữa được không?vì con được không em”
“Tôi thực sự đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi.Anh có thực sự thương mẹ con tôi không,đến hôm nay tôi đã hiểu rõ”
“Lần này anh nhất định sẽ sửa sai mà”
“Tôi nói anh không hiểu hay anh cố tình không hiểu.Tôi sợ anh,sợ mẹ anh và gia đình anh lắm rồi,làm ơn hãy buông tha cho tôi đi”
“Dù có như thế nào,nhất định anh sẽ không đồng ý li hôn.Đừng dùng cách này để đối phó với anh.”
“Anh bỏ tay ra”
“Anh không bỏ”
“Được tôi vậy tôi và anh sẽ hẹn gặp nhau tại toà”
Em tôi bước đi trong sự lạnh lùng trên gương mặt.Đàn bà đã âm thầm chịu đựng,nhưng đến một lúc nào đó người chồng đi quá giới hạn,thì sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
Khi thấy em gái làm vậy trong lòng tôi cũng đau lòng chút ít,nói gì thì nói chứ li hôn là chuyện chẳng dễ dàng.Nói rất dễ nhưng làm thì vô cùng khó.
Ngày hôm nay tôi nhận lời tham dự một buổi giao lưu giữa các du học sinh Nhật và Việt.Tôi chọn một bộ quần áo khá sang trọng và kín đáo để tiện hơn.Buổi giao lưu nhiều người hơn tôi tưởng tượng.Và mọi người có biết tôi gặp ai ở đó không?
Cô giáo trước dạy tiếng Nhật cho tôi cũng có mặt và giới thiệu cho tôi gặp một người đang công tácc cùng cô.Đó là Vũ
Cậu ta xuất hiên và đứng trước mặt tôi như một giấc mơ vậy.Nụ cười trên môi tôi chợt tắt khi nhận ra đó là Vũ.Trái đất hoá ra cũng thật tròn,tôi chạy trốn Vũ,Vũ lại muốn tìm tôi,thế nào ông trời lại sắp đặt cho chúng tôi gặp lại
Mấy năm nay mới gặp lại,có những cảm xúc vô cùng khác.Tôi đơ ra vài giây nhưng được cô bên cạnh nhắc khéo nên nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc.
Vũ mỉm cười rồi đưa tay ra
“Chi,cuối cùng tôi đã tìm thấy cậu”
“Hai đứa quen nhau sao”.Cô giáo cũ hỏi
“Vâng,chúng em là bạn cũ”
“Vậy thì cô trả lại không gian cho hai đứa nhé”
Từ đầu đến cuối tôi đều im lặng,không muốn nói cũng chỉ vì muốn quan sát biểu hiện xem cậu ta như thế nào.Quả thật từng ấy năm trôi qua,cậu ấy thực sự vẫn không thay đổi.Vẫn gương mặt ấy,vẫn hình dáng ấy,nụ cười ấy,nhưng chỉ khác một điều rằng tôi đã không có được người cậy ấy.
Tình yêu vốn chẳng là cái gì cao siêu cả.Đối với nhiều người là như vậy,nhưng đối với tôi thì khác.Cậu ấy đã bước vào trái tim một cách bình yên như thế và cũng ra đi một cách bình yên như vậy.Thử hỏi,có những tình cảm tôi chỉ nghĩ là rung động nhất thời,nhưng ngoảnh lại mới hoá ra đó là cả cuộc đời
Giờ Vũ đang ở đây,cậu ấy lại bước đến bên tôi một lần nữa.Tôi có nên chủ động mà hàn gắn mối quan hệ,biết đâu đấy,tôi lại có thể cùng cậu ấy viết lên câu chuyện tình yêu vẫn còn đang dang dở.Liệu tôi có thể cùng cậu ấy viết lên những kí ức của 7 năm về trước hay không?
Tôi dần đưa mình trở về với hiện tại.Chuyện tôi vừa nghĩ là quá hoang đường.Đúng,tôi sẽ không cho ai làm tổn thương trái tim tôi thêm một lần nào nữa.Cậu ấy đã từ bỏ tôi 1 lần thì nhất định sẽ có lần thứ 2.Tôi sẽ không cho phép mình mù quáng nữa.Tôi là Chi,là người con gái mạnh mẽ,bản thân đã phải đánh đổi biết bao nhiêu nước mắt,nỗi buồn để có được ngày hôm nay.
Tôi đặt li rượu vang đỏ xuống bàn và chạy đi,từ chối cái bắt tay của Vũ.
“Tôi chưa thực sự sẵn sàng để đối mặt nói chuyện với cậu,tôi xin phép”
“Chi,lí do là gì chứ”
“Lí do chắc hẳn cậu phải là người biết rõ nhất”
Tôi cố gắng chạy trốn khỏi đó,ngay lúc này có lẽ chưa phải là thời điểm thích hợp để tôi và Vũ nói chuyện cũ.Thú thật,tôi thực sự vẫn không dám nhìn vào mắt của cậu ấy,người mà tôi đã từng yêu đơn phương đến quên cả bản thân mình.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy điện thoại và gọi ngay cho Phong.Sau một khoảng thời gian 15 phút,cậu ta đã có mặt để đón tôi
Nhìn bộ dạng lúc ấy của tôi thôi mà cậu ta cũng ôm bụng cười,thật không thể hiểu nổi.Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta,đôi mắt hơi rưng rưng.Lúc ấy là một cảm giác vô cùng buồn và tủi thân.Phong thấy tôi doạ cho một trận cũng hãi,sợ tôi khóc lên nhanh chóng nhắc nhở
“Này có chuyện gì lên xe tôi đưa về rồi nói,đừng có mà khóc bù lu bù loa lên,người ta đi đường nhìn thấy,lại tưởng tôi làm gì cô thì mang tiếng chết”
“Anh cũng có tiếng để mà mang à”
“Coi như cô nói gì cũng đúng,nhanh lên xe mau”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!